Đừng Chạy, Lão Sư!

Thành phố S, trường đại học nam sinh  Phong Dương.

Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại.

Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không?

Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão.

Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy hiếp nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha, đến cái nơi còn khủng khiếp hơn nhà tù này.

Nói cái trường này khủng khiếp hơn cả nhà tù tất nhiên là có lý do. Bởi vì đây là trường nội trú thí điểm, toàn bộ ăn ngủ học đều ở trong trường. Lần này, hắn đúng là bị cha hắn dồn đến chỗ chết mà.

“Dĩ Mạt, vẫn còn chán nản sao?”

Lạc Dĩ Mạt vừa quay đầu lại liền thấy kẻ tên gọi là Khước Diệt Phiền, đưa bộ mặt súc sinh vô hại ra, tươi cười với hắn. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.


“Còn có 2 năm thôi mà, không sợ già yếu trước tuổi sao? Đến lúc đó, cho dù có thoát ra cũng không còn làm được gì!”

“Yên tâm đi, cho dù tôi có gần chết vẫn khỏe hơn cậu gấp vạn lần.” Lạc Dĩ Mạt hừ lạnh lần hai.

Khước Diệt Phiền tỏ vẻ không quan tâm đến lời châm biếm của hắn, chỉ đơn giản nhún nhún vai.

“Chỉ là học ở trường nam sinh thôi mà, cậu có cần khổ sở buồn bã thế không? Cậu mới đến chưa được một tháng, bọn tớ đã vật vã hơn một năm rồi!”

“Không phải do trường nam sinh.” Lạc Dĩ Mạt trầm ngâm một chút trả lời.

“Là do ham muốn” Không đợi hắn nói hết, Khước Diệt Phiền thay hắn trả lời.

Lạc Dĩ Mạt thở dài đồng ý.


“Đây là trường nam, không có nữ sinh.” Khước Diệt Phiền nhìn bâng quơ một chút rồi lườm Lạc Dĩ Mạt, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, trường nam tất nhiên có cách giải quyết của trường nam.”

Lạc Dĩ Mạt ngoảnh đầu nghe tên ấy thì thầm.

“Nghe nói, một mình cậu ở phòng đôi phải không?” Khước Diệt Phiền tiến đến bên tai hắn “Lựa lúc nào thích hợp thì kiếm ai đó cùng vào phòng là được”

Dứt lời, Khước Diệt Phiền liền bỏ một chiếc bình nhỏ tinh xảo vào túi Lạc Dĩ Mạt. Vỗ vỗ vai hắn, nghênh ngang bỏ đi.

Lạc Dĩ Mạt nhìn chằm chằm chất lỏng màu hồng nhạt trong lọ.

Trường nam, tất nhiên có cách giải quyết của trường nam.

Lời nói của Khước Diệt Phiền vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Hắn từng nghe qua, ở trường nam, có vài kẻ dùng mấy thằng nhóc đáng yêu để giải tỏa ham muốn. Nhưng, bảo Lạc Dĩ Mạt đi ôm con trai, thà bắt hắn đi chết còn hơn.

Vừa định đưa tay ném cái bình nhỏ xuống đất, tiếng chuông vào tiết liền reng lên. Để tránh phiền phức, hắn đành đem nó bỏ lại trong túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận