Đừng Chạy, Lão Sư!

Edit: Tiêu Dao Tử

Bất an, ngoại trừ bất an cũng chỉ có bất an.

Bọn họ kết giao đã hơn một năm, là tình nhân kề cận của An Dương. Anh dẫn cậu đến rất nhiều nơi ước hẹn, cũng cho cậu rất nhiều bất ngờ cảm động, cũng mang đến cho cậu những khoảng khắc lãng mạn không cùng, nhưng không biết vì sao, dạo gần đây, cậu càng ngày càng cảm thấy bất an.

Đặc biệt là khi nhìn thấy căn phòng ở nhà An Dương mà Ân Nhược Triệt từng ở được giữ nguyên đến mức không hề có gì thay đổi, cậu càng cảm thấy như có cái dằm đang đâm nhói vào tim.

Trước khi bọn họ kết giao, An Dương có nói, muốn cùng cậu khôi phục lại cảm giác được yêu trước đây, cậu vui vẻ đồng ý.

Trong khi kết giao, cậu đối với anh càng ngày càng trở nên mê luyến. Nhưng An Dương lại vẫn luôn bình thản như nước. Trừ những khi ở trên giường nhiệt tình như hỏa, cậu cơ hồ không hề cảm thấy một chút dấu hiệu nào hai người là tình nhân. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy An Dương lao tâm sắp xếp muốn mình kinh hỉ vui mừng lại không thể ngăn bản thân thôi không xúc động, dù An Dương không nói gì nhiều, vẫn chỉ có nụ cười mỉm đầy mê hoặc cùng câu nói, [Triêu Ca cậu thích là được rồi.]

Một năm kết giao, Trữ Triêu Ca rất muốn hỏi một câu, [An Dương, anh thật sự yêu tôi sao? Anh thật sự muốn cùng tôi bắt đầu một đoạn tình ái sao, vì sao tôi hoàn toàn không cảm thấy gì vậy? An Dương, cùng một chỗ với tôi, anh thật sự hạnh phúc sao?……]

” Triêu Ca, cậu lại đang nghĩ gì vậy?” Thiên Tuân dùng sức hét to, ý đồ đánh thức nam nhân đang ngẩn người đứng bên đường, dạo gần đây Triêu Ca trở nên càng lúc càng lạ.

” Thiên Tuân ngươi đã đến rồi?” Thiên Tuân cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Trữ Triêu Ca cúi người chui vào trong xe.

” Triêu Ca, ngươi cãi nhau với An Dương sao?” Khởi động xe, Thiên Tuân vẫn nhịn không được mà quay sang hỏi.

Lắc đầu, Trữ Triêu Ca lộ ra một nụ cười mệt mỏi.

” Triêu Ca, ta không muốn nhiều lời vô nghĩa, nói cho ta biết, ngươi dạo gần đây bị làm sao vậy?”

” Rất rõ ràng sao?” Trữ Triêu Ca nâng mày hỏi.

” Vô nghĩa, An Dương không phát hiện ra sao?”

Trầm mặc, lắc đầu.

” Ngươi với An Dương rốt cuộc làm sao vậy?” Quả nhiên rất kỳ quái, ngữ khí Thiên Tuân rốt cuộc không còn kiên nhẫn.

” Thiên Tuân, ta nhớ ngươi đã từng nói qua, đến khi nào ta yêu, tự khắc sẽ hiểu.” Nhìn ra đám người vội vàng ngoài cửa xe, Trữ Triêu Ca phảng phất như đang nói một mình. ” Bây giờ ta đã hiểu được. Nhưng mà Thiên Tuân, thế này còn không bằng không hiểu. Trước kia ta cảm thấy An Dương đối với Nhược Triệt là loại cảm giác ước muốn nhưng xa vời, đến bây giờ, cái cảm giác ấy lại nghiệm lên người ta.”

” An Dương với cậu ấy……” Dư quang nơi khóe mắt vừa vặn nhìn thấy nụ cười khổ của người bên cạnh, Thiên Tuân lo lắng hỏi.

” Không có, ta chỉ so sánh thôi.” Khóe miệng giương lên rất cao, nhưng thống khổ trong mắt càng trở nên rõ ràng.” Có lẽ ngươi sẽ cười ta, nhưng Thiên Tuân à, ta thật sự rất bất an, lúc bắt đầu ta rất có niềm tin bản thân có thể khiến An Dương thoát ra khỏi khổ luyến thậm chí còn tin mình có thể chữa lành thương tổn của anh ấy trước đây, nhưng mà, đến cuối cùng, người hãm sâu đến mức không thể thoát khỏi lại chính là ta…… Ta bây giờ quả thực mê mang, Thiên Tuân, ta nên làm sao bây giờ?”

” Nói chuyện với An Dương đi.” Lông mi của Thiên Tuân nhìn theo cậu cũng nhướn lên bất mãn, chuyện tình giữa hai người, người khác cũng không tiện nhúng tay vào, hắn cũng chỉ có thể ngồi một chỗ mà khuyên.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiên Tuân tràn ngập lo lắng, Trữ Triêu Ca phì một tiếng bật cười.” Hỗn đản, sao mình bây giờ lại trở nên giống mấy bà cô than thân trách phận thế nữa.” Phiền toái mà gãi gãi đầu, Trữ Triêu Ca lớn tiếng nói: ” Đã định không nghĩ, muốn yêu thế nào thì cứ yêu đi! Hôm nay Ngôn với Túc Lão trở về, chúng ta nhất định phải cuồng hoan một đêm đi!”

” Uy, ta không phải an ủi ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói, cả ngươi lẫn ta đều hiểu An Dương là người thế nào, cho nên Triêu Ca, ngươi không cần nghĩ nhiều như thế, có lẽ gút thắt trong lòng An Dương vẫn còn chưa cởi bỏ được thôi. Ta nghĩ hắn nhất định vẫn còn cần thêm một chút thời gian nữa, một khi hắn đã nghĩ muốn cùng ngươi thay đổi làm lại từ đầu thì chắc chắn là đã quyết tâm. Đừng buồn bã không vui nữa, nhất định sẽ được thôi, tin tưởng An Dương đi!”

Trong xe nhất thời trở nên trầm mặc, không ai mở miệng nói nữa.

Đột nhiên Thiên Tuân vươn một tay, thực tùy ý tóm lấy một bên tai Trữ Triêu Ca, dùng sức nhéo lấy. “Tiểu tử ngươi đừng có mà quên, trước kia ngươi dám mách lẻo với An Dương, hại ta bị hắn chỉnh thực thảm, hôm nay ngươi rốt cuộc cũng rơi vào trong tay ta, hừ hừ!”

Chụp lấy bàn tay của Thiên Tuân, xoa xoa cái lỗ tai bị nhéo đến đỏ ửng, Trữ Triêu Ca vui mừng khi người khác gặp họa nói: ” Đáng đời! Ai bảo ngươi không có việc gì cứ trêu chọc ta!”

” Ta là quan tâm ngươi không được à?” Chỉ một hồi nháo như vậy, không khí vốn trầm trọng liền trở nên thoải mái. Thiên Tuân cũng nhẹ nhàng thở ra.

” Ai thèm ngươi quan tâm a!” Trữ Triêu Ca hừ lạnh một tiếng, giơ lên nắm tay quơ quơ trước mặt nam nhân. ” Tin hay không bây giờ ta cho mặt ngươi nở hoa hả?”

” Ta còn lái xe đấy, ngươi không muốn sống hả?” Thiên Tuân co cổ lại, hắn biết Triêu Ca là người đã nói là làm.

” Ta biết ngươi đang lái xe, nhưng Thiên Tuân ngươi cũng biết, ta vẫn có thể vừa đánh ngươi vừa lái xe được mà, nhất định sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn đâu.” Trữ Triêu Ca cười sán lại gần Thiên Tuân.

Thiên Tuân đạp mạnh thắng xe một cái rồi nhanh nhẹn nhảy xuống, đem cái chìa khóa ném vào trong xe, xong xuôi giơ giơ nắm tay với người vẫn còn đang ngồi trong: ” Thật đáng tiếc a, Triêu Ca thân yêu của ta, chúng ta đến nơi rồi. Nắm tay của ngươi vẫn là để lại đến lần sau dùng đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui