Đừng Chạy, Lão Sư!

Edit: Tiêu Dao Tử

” Ai vậy? Nhược Triệt? Ai nha, cậu sao lại đến đây? Mau, mau vào đi!”

Người tới không phải Thiên Tuân, cư nhiên lại là Ân Nhược Triệt.

Trữ Triêu Ca chân tay đột nhiên có chút vô thố, cậu tự nhiên lại không biết phải đối mặt với Ân Nhược Triệt thế nào, người kia là người An Dương đã từng yêu…

Cậu mờ mịt đứng tại chỗ, tận đến khi Ân Nhược Triệt nhìn thấy cậu, thực lòng mỉm cười chào hỏi.

Thanh âm Ân Nhược Triệt giống như từng bom hạng nặng, thả vào trong đầu cậu, nổ bùm một cái chỉ để lại một khoảng trắng xóa, bên tai chỉ còn lại từng tiếng vọng ong ong.

” Ân.” Bối rối gật gật đầu xem như chào lại, đầu óc cậu bây giờ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, chính là rời đi, nhanh lên rời khỏi đây. Trữ Triêu Ca tóm lấy quần áo trên sô pha từng bước hướng ra cửa, tận lực dùng âm thanh bình thản nói: ” Nhược Triệt cậu vào ngồi đi, tôi đi về.”

Sau đó cậu liền cố gằng giả bộ chuyên tâm đi giầy, trong đầu chỉ muốn nghe xem Ân Nhược Triệt ở bên trong đang nói cái gì, nhưng lại hoàn toàn không nghe được gì cả.

” Không sao đâu, cậu ấy phải đi trước, chúng ta ăn đã.” Thanh âm của An Dương đột nhiên xông thẳng vào lỗ tai vẫn còn đang lùng bùng của cậu, mờ mịt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy  tay của An Dương đang ôm lấy một bên vai Ân Nhược Triệt.


Trong khoảnh khắc, sương mù trong đầu tan sạch, chỉ có bàn tay anh đang ôm lấy bả vai người khác hấp dẫn toàn bộ tinh lực cùng ánh mắt của cậu.

” Triêu Ca, khi lái xe chậm một chút, trên đường nhớ cẩn thận.” An Dương cố ý lại nói thêm một câu, trên mặt tràn đầy ý trêu chọc.

Lực phán đoán vừa biến mất đột nhiên trở lại. Cậu vì sao lại muốn trốn? Cậu làm sao mà phải sợ Ân Nhược Triệt? Người hiện tại ở bên cạnh An Dương không phải là cậu sao? Hơn mười câu hỏi tại sao cứ chạy rầm rầm trong đầu Trữ Triêu Ca, đúng a, cậu vì cái gì phải đi?

Nhưng mà, cậu bây giờ, đã tiến thoái lưỡng nan.

” Cái kia…… Triêu Ca, muốn ăn một chút rồi đi không, tôi mua nhiều lắm……”

……………………

Ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, Trữ Triêu Ca cúi mặt ăn đồ trong bát, vừa rồi, cậu thật sự là suy nghĩ vẩn vơ đến mức dọa người nha. Hôm nay nhất định là cái ngày không hay ho, lúc trước trong quán bar, ở trước mắt huynh đệ đã biểu diễn một màn kinh nhân như thế, giờ lại ở ngay trước mặt Ân Nhược Triệt chả biết đang làm cái gì mà vẫn ngồi đây, Trữ Triêu Ca hung hăng cắn xuống miếng bánh tiết hận.

Cậu ăn mà chả biết mùi vị, cũng đã đem hai người vẫn còn đang ở trong phòng kia quên sạch, tự nhiên, cậu cũng không muốn biết sắc mặt của hai người kia hiện giờ thế nào.

Tận đến khi, có một người nhịn không được phá vỡ yên lặng……

” Cái kia, tôi muốn hỏi một câu, hai người các anh, ai ở trên vậy?”

Suýt nữa thì nghẹn viên cánh, cậu còn đang cầm bát, cùng An Dương không hẹn mà gặp nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi kia.

” Hay là, các anh thay phiên nhau sao?”

Câu thứ hai vừa hỏi, cậu cũng không hề phản ứng lại, An Dương lại còn đang ôm bụng nằm vật xuống sô pha mà cười như điên, cái miệng vẫn còn đang nhai của anh phát ra mấy tiếng hàm hồ vô nghĩa, nhưng hết thảy những lời này một chữ cậu cũng không nghe thấy.

Cư nhiên, cả cái người vốn trì độn như Ân Nhược Triệt cũng phát hiện.


Cậu rốt cuộc không thể ngồi nổi nữa, lần thứ hai, tóm lấy quần áo muốn đi, nhưng An Dương đã nhanh tay kéo lại, quay sang Ân Nhược Triệt vẫn còn đang ngồi trên ghế chờ hai người trả lời, nói: ” Nhược Triệt, cậu ăn trước đi, tôi với Triêu Ca có việc phải thương lượng, mệt rồi thì cứ vào phòng trước kia cậu ở mà nghỉ ngơi, chúng tôi xin phép.”

Sau đó, không thèm để ý đến giãy dụa của cậu một mực kéo người vào phòng.

” An Dương, cái tên hỗn đản đáng chết này!” Cửa vừa đóng, quả bom nén đã lâu rốt cuộc bùng nổ, Trữ Triêu Ca tức giận nắm lấy cổ áo An Dương, bộ dáng như đang muốn nói nếu An Dương mà nói sai một câu thôi là sẽ chết dưới nắm đấm này.

” Triêu Ca, cậu sợ Nhược Triệt biết sao?” Đối với nam nhân thần tình giận dữ này, An Dương vừa buồn cười vừa hỏi.

Trữ Triêu Ca ngốc lăng, ngáp ngáp cái miệng, rốt cuộc buông tay ra, mắt nhìn xuống thảm dưới chân, than thở nói:” Tôi vì sao lại sợ cậu ấy biết chứ.”

Đúng vậy, nhìn thấy Ân Nhược Triệt liền bối rối là do cậu sợ hãi. Cậu vẫn sợ đến một ngày mà ba người chạm mặt nhau, cậu sợ An Dương sẽ che dấu chuyện của bọn họ, sợ An Dương sẽ không dám thừa nhận trước mặt Ân Nhược Triệt chuyện tình cảm của bọn họ, thay vì tận mắt nhìn thấy lúc ấy, không bằng bỏ đi trước một bước. Cách làm này tuy chẳng có khí khái nam nhân, nhưng sẽ không làm hy vọng trong lòng cậu tan biến, cũng không khiến tình yêu của cậu trở thành tuyệt vọng.

” Triêu Ca.” Mở ra đôi tay ôm lấy người kia, bất an tối nay của Triêu Ca đều viết hết lên trên mặt. An Dương tựa đầu người kia vào vai mình, trong giọng nói đã không còn trêu đùa, thân là nam nhân, lại khiến người mình yêu luôn cảm thấy bất an, quả thật là thất bại, vậy, bắt đầu từ hôm nay, An Dương này quyết đem tất cả bất an, nghi ngờ cùng thống khổ của cậu quét đi bằng sạch, bây giờ chính là lúc để cho người yêu thích náo nhiệt của mình nghe một lời thề thật sự từ đáy lòng. ” An Dương có thể dõng dạc mà tuyên bố cho Nhược Triệt ngoài kia, cũng cho cả thế giới này biết rằng, cậu Trữ Triêu Ca, là người của An Dương tôi.”

Thân mình của Trữ Triêu Ca trở nên cứng đờ, An Dương nâng đầu cậu lên, rốt cuộc không để cho cậu có cơ hội trốn tránh nữa, dùng chính ánh mắt của mình khóa trụ đôi mắt người kia, mềm nhẹ nói lời yêu:

” Triêu Ca, tôi yêu cậu.”

Chính tai nghe được thổ lộ của An Dương, Trữ Triêu Ca lại cảm thấy không thật. Cậu một mực chờ đến ngày này, nhưng khi ảo tưởng đã vô số lần trở thành sự thật cậu lại không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt với nó. Cậu khẩn trương đến mức cắn chặt lấy môi dưới mình, bên trong nắm tay siết chặt toàn là mồ hôi.

Triêu Ca yêu náo nhiệt này a.


Cậu biết tâm ý của tôi là tốt rồi, An Dương cười cười, không muốn khiến cậu khó xử. Kề sát vào lỗ tai người kia nhỏ giọng nói: ” Triêu Ca a, chúng ta hay là nghe theo đề nghị kia của Nhược Triệt đi?”

Trữ Triêu Ca mờ mịt nhìn vẻ mặt tràn đầy thần bí của An Dương.

” Chúng ta,, thử đi. Hôm nay, tôi ở dưới.”

Đề nghị của An Dương khiến tim cậu càng đập gia tốc, anh nguyện ý để cậu ở bên trên?! Tưởng tượng đến biểu tình gợi cảm khi động tình của An Dương, hầu kết Trữ Triêu Ca cao thấp giật giật, nuốt xuống một ngụm nước miếng, gian nan nói: ” Tôi, tôi không……”

” Không sao, tôi dạy cho cậu……”

Thân thể hai nam nhân thật mạnh ngã xuống giường, ánh mắt bọn họ từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời khỏi đối phương.

Từ giờ khắc này trở đi, tình yêu của bọn họ rốt cục bắt đầu, đã qua hết thảy mọi phong ba khổ sở, bọn họ từ bây giờ sẽ cùng nhau khắc họa tương lai……

–End–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận