Đừng Chạy, Lão Sư!

Edit: Tiêu Dao Tử

‘ Khước Diệc Phiền, chúc mừng cậu đậu vào trường đại học hòa thượng truyền thuyết nha. Thiếu gia tôi giờ tả ủng hữu ôm, chơi thật sự là vui thú cực kì! Tiểu tử, cậu ghen tị không ha!’

Nghe giọng Lạc Dĩ Mạt truyền đến, Khước Diệc Phiền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu tử này, trong não trừ mấy trò này thì đúng là chả còn cái gì.

‘ Thiếu gia cậu lúc chơi đừng có quên mang bao, cẩn thận mắc mấy cái bệnh phong lưu đấy.’

Nhắn lại một câu độc ác, Khước Diệc Phiền tắt di động.

Lạc Dĩ Mạt cùng hắn là huynh đệ thân thiết, tận đến trung học vẫn cùng học một trường. Đến đại học, hắn nghe theo sắp đặt của phụ thân mà ghi danh vào trường đại học nổi tiếng gia giáo này, Đại học Nam Sinh Phong Dương, đến lúc này, hắn cùng Lạc Dĩ Mạt, đôi bạn một li không rời rốt cuộc cũng tách ra.

Tuy rằng ước mơ từ nhỏ của hắn là kiến trúc sư, nhưng là con trai duy nhất trong nhà, nên rốt cuộc ước mơ vẫn chỉ là mơ ước, hắn phải kế thừa gia nghiệp, vì hắn không thể để người cha yêu thương hắn hơn cả chính sinh mạng mình phải đau lòng, vì cha, hắn nguyện ý buông tha hết thảy.

” Diệc Phiền, cuối tuần này là kì phân phòng, cậu đã có đối tượng vừa ý chưa?” Tên ngốc Tiểu Cẩm Tử đi đến bên cạnh hỏi hắn, đánh gãy dòng suy tưởng của Khước Diệc Phiền.

” Tại sao phải phân lại?” Khước Diệc Phiền khó hiểu nhìn người kia, hắn đến bây giờ đều ở rất thoải mái, vì cái gì phải phân lại?

Tiểu Cầu ngốc lăng, xác nhận Khước Diệc Phiền quả thực không biết, do dự một lát, cuối cùng nói câu: ” Ở thoái mái rồi thì không cần phân lại cũng được.”


Qua mấy ngày, Khước Diệc Phiền mới biết, một năm có một lần phân lại phòng ngủ.

Cái gọi là phân phòng, chỉ là thuận theo ý nguyện mà ghép hai người ở chung, một bên là những kẻ có tiền, giống như bao dưỡng một nam hài xinh đẹp, thật ra là để giúp giải quyết dục vọng phải kìm nén trong cái trường nam sinh này.

Hắn cũng không phải Lạc Dĩ Mạt, lúc nào cũng muốn phát tình, cho nên, hắn thực tự nhiên mà cự tuyệt cái kiểu phân phòng đầy ám muội này.

Hắn còn chưa bị dục vọng hành hạ đến mức phải đi ôm nam nhân.

……

Học được một năm, hắn rốt cuộc cũng biết tình yêu trong trường nam sinh là điên cuồng đến mức nào.

Mặc kệ là trên cỏ hay trong nhà, mặc kệ là phòng học hay là ở trường, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nam nhân đang ôm nhau, thậm chí còn có người dưới thanh thiên bạch nhật làm mấy hành vi quá mức.

Nếu nói một năm trước hắn còn nghĩ đi ôm nam nhân là chuyện đáng xấu hổ, thì đến hôm nay, hắn lại cảm thấy chuyện đó cũng không sao cả. Một năm nhìn nhiều nghe nhiều đến mức mắt mòn tai mỏi, khiến hắn có một ý tưởng lớn mật, lần điều phối năm nay, hắn cũng muốn thử tìm một người.

Tay đút túi quần, tản bộ trong khuôn viên trường. Trời tháng chín, mặt trời ấm áp chiếu lên người, cảm giác thực thoải mái.


Ngày cuối cùng trong đợt phân phòng, đám nam nhân xung quanh như đang phát cuồng, ánh mắt đỏ rực tìm kiếm. Khước Diệc Phiền lúc trước cũng muốn tìm cho mình một người thích hợp, nhưng, nhìn được mấy người thì hắn từ bỏ. Nghĩ là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác, nếu thật sự bắt hắn ôm một nam nhân lại còn quan hệ các thứ, hắn đại khái không thể làm được.

Nhưng cái tên Lạc Dĩ Mạt bốn mùa đều có thể phát tình kia thì hoàn toàn ngược lại.

Nghĩ đến Lạc Dĩ Mạt, Khước Diệc Phiền bật cười vui vẻ, tiểu tử kia, thật sự là cái tên hoang dâm vô độ! Mấy ngày trước tên kia còn gọi điện đến cho hắn khoe hắn vào đại học kia như cá gặp nước như thế nào, mỗi ngày đều cặp kè với những nữ nhân khác nhau. Khước Diệc Phiền nhắc nhở hắn cẩn thẩn không khéo tinh tẫn nhân vong, cái tên vô tâm tiểu quỷ kia tự nhiên còn nói với hắn, hắn thà vui chết trên người nữ nhân, cũng không giống hắn, chết cũng chỉ dám nằm bên cạnh đàn bà.

Nghĩ đến đây, Khước Diệc Phiền liền có ý định làm liều. Đúng như Lạc Dĩ Mạt nói, hắn thật lâu đã không chạm qua nữ nhân, dục vọng cũng là tự giải quyết, nhưng mà cái trường nam sinh chết tiệt này….

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt chợt rơi xuống gốc một cây to, một cậu con trai đang say ngủ liền đập vào mắt.

Cậu dựa vào thân cây, bên người sách vở tán loạn, ngốc, còn chẳng mang lấy một cây bút nào.

Ánh mắt của hắn dừng ngay trên khuôn mặt say ngủ ngọt ngào, đến khi phát hiện ra thì bản thân đã bước đến bên cạnh người kia, Khước Diệc Phiền mới phát hiện mình vừa rồi đã thất thần.

” Anh muốn làm gì?” Đột nhiên, đôi mắt đang nhắm chặt kia mở bừng ra, đôi mắt to lóe lên hàn quang cự nhân, thật quật cường.

Người con trai lùi về phía sau, phòng bị nhìn hắn.


” Tôi tên là Khước Diệc Phiền.” Thực tự nhiên, người ta không chào hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Khước Diệc Phiền bước chân đến bên cạnh cậu, gió mát mùa thu mơn man thổi trên cơ thể hai người. Người con trai xinh đẹp này mang đến cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng, cái loại tĩnh lặng này, phảng phất sẽ khiến người ta quên đi bất an cùng bi thương, cái loại tĩnh lặng sẽ khiến người khác vô thức muốn lại gần. Cậu, rất hợp khẩu vị của hắn.

Thấy Khước Diệc Phiền cư nhiên đường hoàng ngồi xuống bên cạnh mình, Tống Chỉ Hi có chút đau đầu, cái trường học hỗn đản này, còn phân phòng chó má gì chứ, khiến cái bọn nam nhân như động vật phát tình kia mỗi ngày đều tìm cậu dây dưa, cậu chẳng dễ dàng gì mới tìm được chỗ này yên tĩnh một chút, không ngờ lại bị người này tìm thấy.

Thở dài, Tống Chỉ Hi chờ tên kia mở miệng cầu hoan, lời từ chối cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng là qua một hồi lâu, người kia ngoại trừ câu giới thiệu, liền không thấy nói gì nữa, cảm thấy kỳ quái cậu liền quay đầu lại nhìn, thấy người kia lại đang tựa vào thân cây mà nhắm mắt dưỡng thần.

” Cậu nhìn cái gì?” Cảm giác được ánh mắt dò xét dừng trên khuôn mặt mình, Khước Diệc Phiền chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng cười với người kia.

Giống như tiểu hài tử  đang vụng trộm thì bị bắt tại trận, Tống Chỉ Hi hồng mặt quay sang hướng khác, nhìn lén người ta bị phát hiện là chuyện thật xấu hổ.

Nụ cười nhẹ nhàng của người kia cứ quanh quẩn trong đầu, xua mãi không đi

Tự nhiên, ý nghĩ vừa rồi hình như không đúng, nam nhân nho nhã này có một lực hấp dẫn trí mạng, nếu hắn thực sự muốn tìm người cũng phòng với mình, kia Tống Chỉ Hi cậu hình như cũng không thuộc phạm vi công kích của hắn. Nguyên lai, vừa rồi là cậu quá mức đề cao chính mình thôi.

Nghĩ như vậy, đột nhiên trong ngực lại cảm thấy tưng tức.

Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Tống Chỉ Hi vội vàng đứng lên, cậu phải rời đi, rời đi nam nhân nguy hiểm kia, rời khỏi cái người tên là Khước Diệc Phiền này. 


” Uy!” Nghe được người bên cạnh đang đứng dậy, đợi hắn mở mắt ra, cậu đã chuẩn bị ra khỏi bóng râm của đại thụ, cái lưng xinh đẹp của mình xoay về phía hắn, nhịn không được, hắn liền lên tiếng gọi cậu.

” Chuyện gì?” Tống Chỉ Hi quay đầu lại nhìn, khẽ xoay người về phía nam nhân đang ngồi dưới bóng cây kia.

” Có muốn phân về phòng tôi không? Đến phòng của tôi ở.” Khước Diệc Phiền lớn tiếng đề nghị, ý nghĩ này, từ lúc hắn nhìn thấy cậu đã có.

Đứng dưới ánh sáng mặt trời, Tống Chỉ Hi nhìn về phía nam nhân ý cười đầy mặt ngồi dưới bóng mát âm u kia.

Có lẽ cậu bị say nắng mất rồi! Tống Chỉ Hi lại đối với nam nhân gật đầu: ” Được a.”

Khước Diệc Phiền cười ha ha đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, đi đến trước mặt Tống Chỉ Hi nói: ” Cậu học ngành nào, lớp nào, cả tên nữa, nói cho tôi.”

Nhìn tới khuôn mặt lúc nào cũng lộ ra ý cười kia, trái tim Tống Chỉ Hi đập thình thịch, bối rối xé một mảnh giấy từ trong tập vở, rất nhanh đem hết thông tin của mình ghi ra.

” Tống Chỉ Hi, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi trước tiên đi đăng kí đã.” Nói xong, Khước Diệc Phiền vỗ vỗ vai cậu, hướng khu nhà quản lí đi đến.

Đi được vài bước, Khước Diệc Phiền đột nhiên quay đầu lại, cười cười giương tay vẫy vẫy cậu: ” Uy! Tống Chỉ Hi! Ngày mai gặp!”

Nhìn hình dáng nam nhân đang tiêu sái nện bước rời đi, Tống Chỉ Hi giống như mất hồn đứng dưới ánh mặt trời cuối thu, khuôn mặt tươi cười của người kia thỉnh thoảng lại thoáng hiện, cậu chỉ cảm thấy, cho dù mặt trời có ấm áp đến đâu, cũng không bằng nhiệt độ người kia lúc vỗ vai lưu lại.

Nhiệt độ nóng đến đốt người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận