Đừng Chạy, Lão Sư!

Edit: Tiêu Dao Tử

Kéo theo hành lí, Tống Chỉ Hi từ phòng ngủ bốn người chuyển tới phòng đôi của Khước Diệc Phiền.

Mang hành lí thu thập sạch sẽ đứng trước cửa phòng, từ nay về sau đây là nơi cậu sẽ sống.

Tống Chỉ Hi sửa sang lại đồ đạc của chính mình, đầu óc giống như đang phi nước đại không ngừng suy nghĩ, quyết định hôm nay có phải quá mức xúc động rồi không? Khước Diệc Phiền rốt cuộc mời cậu có mục đích gì? Chỉ là đơn thuần kết giao bạn bè hay sao? Hay là……

Bàn tay đột nhiên dừng lại trong không khí.

Nếu, anh định cùng cậu…… Kia, cậu có nên cự tuyệt hay không đây?

Thiên a, có phải cậu nghĩ xa quá rồi không?

Vỗ lên khuôn mặt đã đỏ hồng, Tống Chỉ Hi tiếp tục động tác thu thập. Nhưng, không thể phủ nhận, cậu cũng đang chờ mong đêm đến……

……

” Tôi phát hiện cậu thực thích ngủ a.” Tan học xong Khước Diệc Phiền vừa mở cửa phòng ngủ liền gặp ngay Tống Chỉ Hi đang nằm làm tổ trên giường, giờ đã mùa thu, tên này đến túi cũng không cởi ra đã lăn lên giường đi ngủ.

” Ân?” Nhu nhu đôi mắt vẫn còn mơ màng, Tống Chỉ Hi ngơ ngác nhìn người con trai đứng bên cạnh giường, kỳ quái, người trong mộng làm thế nào mà chạy ra đây được ni?

” Còn chưa tỉnh ngủ?” Khước Diệc Phiền vỗ lên mặt cậu, sau đó đem thứ trong tay dúi vào trong lòng người vẫn còn đang mê hồ kia.” Thanh tỉnh chút đi.”

Nhìn xuống hộp cơm ngon lành tinh xảo trong lòng, lại nhìn nam nhân chân thật trước mặt, Tống Chỉ Hi đột nhiên bừng tỉnh.” Ai nha, anh đã trở lại.”

” Đúng rồi, cậu giờ mới phát hiện a.” Xem ra cậu đã tỉnh, Khước Diệc Phiền đi đến bên tủ quần áo, tìm lấy một bộ, ở ngay trước mặt người kia thay ra.

Ánh mắt vốn vẫn đang dõi theo người kia vừa bắt gặp hắn lộ ra tấm lưng trần đã lập tức chuyển sang chỗ khác, Tống Chỉ Hi đem hộp cơm trong tay mở ra, mùi đồ ăn thơm ngon lập tức tràn ngập miệng mũi, nuốt một ngụm nước miếng, Tống Chỉ Hi vừa nghĩ lại, thu dọn hết mọi thứ xong cậu cũng mơ màng lao lên giường ngủ luôn, đến cả cơm trưa lẫn cơm chiều đều quên mất.

” Tôi nghĩ cậu còn chưa ăn cơm, không biết có hợp khẩu vị của cậu không.” Khước Diệc Phiền không biết từ lúc nào đã thay quần áo xong mà đứng dựa vào một bên giường, tay cầm sách, đột ngột nói một câu.

” Anh không ăn sao?”

” Tôi ăn rồi.”

” Nga, cám ơn.” Vật lộn cả một ngày trời, cậu thật sự rất đói, Tống Chỉ Hi cúi đầu ăn cơm, hai người đều giữ im lặng, không ai  mở miệng nói câu nào.

Ăn cơm xong cậu cũng mang sách ra đọc, bất tri bất giác đã là mười giờ. Nhìn Khước Diệc Phiền bên giường bên kia vẫn đang điềm nhiên đọc sách, đóng lại quyển sách đang cầm, cậu sẽ không quấy rầy người kia, thói quen ngủ sớm liền khiến cậu vào phòng tắm vệ sinh trước khi ngủ.

” Muốn ngủ rồi?” Nhìn người bên giường kia đang ngáp dài, Khước Diệc Phiền buông xuống sách vở trong tay.

” Ách, đúng vậy, tôi……” Bị anh đột nhiên mở miệng làm hoảng sợ, Tống Chỉ Hi quay đầu muốn nói người kia ngủ ngon, lời nói mới được một nửa đã bị biểu tình của Khước Diệc Phiền làm cho dừng lại.

Ôn nhu văn nhã trước đây đều biến mất, Khước Diệc Phiền hiện tại, trong đôi mắt chỉ còn dục vọng cực kì trắng trợn lóe lên.

” Vậy ngủ thôi.” Khước Diệc Phiền nhảy xuống giường tắt đèn, anh không trở về giường chính mình, mà lại nhảy lên giường cậu, nhân tiện đem cậu đẩy nằm xuống, đặt dưới người hắn.” Tôi chưa bao giờ làm cùng nam nhân, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói tôi biết.”

Anh cự nhiên đến cơ hội cự tuyệt cũng không cho, bàn tay nóng rực vừa cởi đi quần áo của cậu vừa thuận tiện áp lên cơ thể mát lạnh mới tắm rửa sạch sẽ, đôi môi luôn hàm chưa ý cười trực tiếp hôn lên điểm nổi lên trên ngực cậu.

Đột nhiên cảm thấy như có một cỗ điện lưu xuyên suốt cơ thể, ngón tay cậu ức chế không được mà luồn vào mái tóc đen dày của nam nhân trên người, bất an mà siết lấy đầu người kia.

Bàn tay Khước Diệc Phiền thật linh hoạt, kéo xuống quần ngủ của cậu, Tống Chỉ Hi theo phản xạ tự nhiên lập tức giữ chặt một bên lưng quần, không cho thoát xuống.

Phản kháng nho nhỏ này khiến Khước Diệc Phiền dừng lại một chút, cúi đầu hôn lên khuôn mặt hồng hồng của cậu, ôn nhu an ủi: ” Đừng sợ, không sao đâu, nghe lời tôi, bỏ nó đi.”

Thanh âm Khước Diệc Phiền như đang niệm chú ngữ thôi miên khiến bàn tay cậu từ từ thả lỏng, lớn tới bây giờ, cậu lần đầu tiên chân chính biết cái gì gọi là bất lực.

” Ngoan, nếu ngượng thì cứ nhắm mắt lại.” Ôm lấy bả vai người kia, Khước Diệc Phiền đem cậu chuyển lại, quay lưng về phía hắn, từ sau lưng thoát đi kiện quần lót cuối cùng ngăn cách hai người.

Bả vai Tống Chỉ Hi run nhè nhẹ, bất an nắm chắt gối đầu bên trên ôm vào trong lòng, đưa lưng về phía anh, cậu không biết nam nhân đằng sau rốt cuộc muốn làm cái gì.

Buổi chiều nay cậu đã nghĩ, nếu Khước Diệc Phiền thực sự yêu cầu như thế, vậy cậu có muốn cự tuyệt hay không, kết luận cuối cùng vẫn là: Phải cự tuyệt. Nhưng đến lúc sự tình thật sự phát sinh, cậu lại đột nhiên thật muốn anh ôm mình, thậm chí mà nói, cậu thực chờ đợi người kia ôm cậu.

Trong lúc cậu còn đang suy tư, Khước Diệc Phiền đã đem ngón tay đã trơn bóng của mình chen vào bên trong cậu.

“…… Ô……” Đột nhiên bị xâm chiếm khiến Tống Chỉ Hi cả người căng cứng, ngón tay vừa mới tham nhập cũng tắc lại bên trong, nhưng cậu càng siết lại càng đau, Tống Chỉ Hi thống khổ cắn lên cái gối trong lòng.

” Chỉ Hi, thả lỏng ra, như vậy cả hai chúng ta đều không thoải mái.” Ngón tay vừa mới tiến vào bị cậu siết đến vô pháp động đậy, Khước Diệc Phiền đành phải nằm xuống, dùng một tay nắm lấy phân thân còn không có phản ứng của người kia, mềm nhẹ kích thích.

“…… Ô……” Nhẹ kêu một tiếng, nơi kia đến chính cậu còn chưa từng chạm qua, hiện tại, cư nhiên bị bàn tay của nam nhân bao trụ đùa giỡn.

Thế nhưng, càng khiến cậu xấu hổ chính là, dục vọng của cậu, trong đôi tay trêu đùa mềm nhẹ của nam nhân, chậm rãi biến lớn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui