Đừng Chạy, Lão Sư!

Phong Dương đang háo hức chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thường niên.

“Kỷ niệm ngày thành lập trường là cái quỷ gì?” Lạc Dĩ Mạt quay sang một kẻ bất kì trong đám đông, hỏi. “Trường chúng ta có hội sinh viên sao?”

Khước Diệc Phiền nhìn một loạt gương mặt tối sầm của thành viên Hội sinh viên, đồng cảm nói: “Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Đó cũng chính là cơ hội vui chơi hiếm hoi của những nam sinh đáng thương ở Phong Dương. Còn câu hỏi về Hội sinh viên thì… Hội sinh viên chính là đám người đang đứng trước mặt cậu đấy. Cậu và thầy Ân vừa chuyển đến nên tất nhiên không biết!”

“Vậy mấy người tìm thầy Ân làm gì?” Lạc Dĩ Mạt dù chả hiều đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn hậm hực hỏi.

“Chuyện đó… Là như vầy......”

Hội trưởng Hội sinh viên vất vả lau lau vầng trán đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Sao cậu lại xui xẻo gặp phải cái thứ hung thần này chứ?

“Hằng năm, tất cả giáo viên và sinh viên đều thông qua hình thức bốc thăm, quyết định người trở thành Công chúa của ngày lễ kỷ niệm thành lập trường. Nếu ai bốc được lá thăm có chữ “Công chúa” bên trong thì sẽ được chọn…”

“Vậy thì liên can gì đến bọn tôi? Cậu muốn tìm thầy làm cái gì?” Lời Lạc Dĩ Mạt nói ra cũng chính là câu mà Ân Nhược Triệt muốn hỏi.

“Dĩ Mạt.” Khước Diệc Phiền quyết định làm phước giúp đỡ hội trưởng hội sinh viên đáng thương kia một tay. “Cậu ấy vừa nãy đã nói là ‘ tất cả giáo viên và sinh viên’, dĩ nhiên là có cả thầy Ân trong ấy.”

Dừng lại ít phút, Khước Diệc Phiền nhìn sơ là biết ngay suy nghĩ của Lạc Dĩ Mạt, liền vỗ vỗ vai hắn tiếp tục nói.

“Lần này, tuyệt đối cậu không được từ chối đâu. Bằng không sẽ quét sạch hứng thú của mọi người. Cậu nên nhớ rằng, cái này chính là quy củ truyền thống của Phong Dương, không ai có thể thay đổi được!”

Nếu như Lạc Dĩ Mạt kia là ác quỷ tái sinh, thì Khước Diệc Phiền chính là thiên thần do Chúa phái đến để cứu độ chúng sinh trong cơn khốn đốn. Hội trưởng hội sinh viên cảm động đến rơi nước mắt.

“Thùng thăm ở đâu? Tôi muốn bốc trước.” Sau khi giải thích cho Lạc Dĩ Mạt xong, Khước Diệc Phiền quay sang hỏi hội trưởng hội sinh viên.

Khi bàn tay của Khước Diệc Phiền bỏ vào trong thùng thăm. Tất cả nam sinh ở Phong Dương đều cứng đờ người vì xúc động, trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện. Nghìn vạn lần đừng để chuyện ngẫu nhiên tàn nhẫn ấy xảy ra!

Khước Diệc Phiền dương dương tự đắc cầm lá thăm trong tay, một tờ giấy trắng.

Mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, Dĩ Mạt, tới phiên cậu.” Khước Diệc Phiền đưa thùng thăm đến trước mặt Dĩ Mạt. “Bốc cho kĩ vào. Đã bốc trúng rồi thì không từ chối được đâu.”

Lạc Dĩ Mạt hừ một tiếng rồi lấy đại một mảnh giấy trong thùng ra.

Tiếp ngay đó là kẻ đang nóng lòng muốn chơi xổ số, Ân Nhược Triệt.

“Viết cái gì?” Lạc Dĩ Mạt cúi đầu nhìn, Ân Nhược Triệt đã im phăng phắc nửa buổi rồi. Quả đúng làm điềm gở.

“Không phải thấy chứ?” Khước Diệc Phiền còn hoảng sợ hơn. “Mọi người chờ thêm chút nữa.”

Vẻ hoảng loạn của bọn họ khiến cho hội trưởng hội học sinh cũng muốn ngừng thở đến nơi. Hội học sinh không lẽ lại xui xẻo đến vậy? Thầy Ân tuy rằng rất xinh đẹp, thừa tiêu chuẩn để làm công chúa. Tuy nhiên, cái tên ác quỷ họ Lạc kia chính là kẻ lòng dạ khó lường, vô cùng hiểm độc a!

Lạc Dĩ Mạt và Khước Diệc Phiền, kẻ trái người phải, không ngừng xáp vào để xem được mẩu giấy, vô thức kẹp chặt Ân Nhược Triệt ở chính giữa.

“Rốt cuộc là viết cái gì?” Lạc Dĩ Mạt hỏi.

Ân Nhược Triệt rụt cổ, giơ tờ giấy có ghi hai chữ ‘ công chúa ’ tinh tế trong tay ra, chỉ đủ cho hai người kia xem.

Khước Diệc Phiền bất lực lấy tay vỗ trán, thống khổ rên rỉ.

“Từ chối đi.” Lạc Dĩ Mạt nói.

“Không được.” Khước Diệc Phiền lắc đầu. “Dù là ai cũng không thể từ chối. Lần trước cũng có người sống chết không chịu nhận lời. Kết quả là… khai trừ.”

“Công chúa thì phải làm gì?” Lạc Dĩ Mạt căng thẳng không kém gì Ân Nhược Triệt.

“Cũng không có gì ghê gớm. Chỉ là mặc một bộ trang phục nữ, đi lòng vòng biểu diễn cho mọi người xem thôi…” Khước Diệc Phiền nhẹ nhàng từ tốn thả mấy quả bom tấn vào tai Lạc Dĩ Mạt.

“Cậu nói cái gì?!” Lạc Dĩ Mạt gào lên. “Nhất định phải từ chối.”

“Dĩ Mạt, chuyện này đối với thầy Ân quả là không được tốt lắm. Hội sinh viên đã bỏ bao công sức chuẩn bị. Những lần trước tổ chức, ít ra thì người được chọn cũng cầm cự đến nửa thời gian quy định. Đằng này chỉ mới bắt đầu mà thầy đã......”

“Có cách nào không?” Lạc Dĩ Mạt hỏi.

Ân Nhược Triệt hết quay trái rồi quay phải, nhìn hai học trò yêu quý đang khổ não vì anh.

“Không còn cách nào khác.”



“Xin lỗi......” Hội trưởng hội sinh viên chầm chậm, khẽ khàng, từ từ bước đến. Cậu ta thật sự không muốn quấy rầy bọn họ chút nào đâu, nhưng quả là cậu ấy còn rất nhiều chuyện phải làm…

“Có thể cho tôi xem thăm của mọi người được không?”

Nhiệt độ chung quanh đột nhiên rớt xuống âm mười mấy độ, Lạc Dĩ Mạt chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống xoáy sâu vào kẻ đang run rẩy trước mặt hắn. Hắn xiết chặt tờ giấy trong tay mình, ném thẳng về phía hội trưởng.

Trên tờ giấy mà Lạc Dĩ Mạt quăng cho cậu ta rõ ràng rành mạch hai chữ chói lóa không lẫn vào đâu được…

Công chúa!

Hội trưởng hội học sinh lăn đùng ra chết ngất......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui