Đừng Chạy, Lão Sư!

An Dương đi đến khoa mỹ thuật tạo hình, nơi từng được xem là chốn đông đúc nhất Đông Dương. Ân Nhược Triệt lúc này đang ngồi trong góc của gian phòng, hai tay ôm gối, đơn độc co người lại.

“Nhược Triệt, cậu khóc đấy à?”

“Đừng bật đèn. Tôi không khóc.”

Ân Nhược Triệt ngăn An Dương lại. Anh không muốn thấy ánh đèn. Anh sợ thứ ánh sáng trắng chói chang kia sẽ tổn thương đến mắt mình.

“Được.” An Dương giơ tay ra hiệu đã dừng lại, đi đến trước mặt Ân Nhược Triệt. “Cậu đừng ngồi dưới đất. Mau đứng dậy đi. Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!”

Dáng vẻ cô đơn của Ân Nhược Triệt khiến An Dương không khỏi đau lòng. Con người lúc nào cũng tươi cười kia sao lại thành ra thế này…

Người ngồi trên mặt đất vẫn ngoan cố lắc đầu, khẽ nhếch khóe môi, vẽ nên một nụ cười đau đớn.

Tuy rằng bên trong đen kịt một màu, nhưng qua ánh trăng,  An Dương vẫn có thể trông thấy đôi mắt thâm quầng cùng mí mắt sưng tấy của anh.

“Lạc Dĩ Mạt tạm nghỉ học rồi ư?” Hôm nay, hắn đã nghe được ở chỗ hiệu trưởng chuyện Lạc gia thi hành chính sách quản thúc toàn diện đối với Lạc Dĩ Mạt.

Học kì đã bắt đầu, nhưng Lạc Dĩ Mạt vẫn chưa quay lại trường, lấy danh nghĩa tự học để không đến lớp. Đến khi tốt nghiệp thì sẽ nhận bằng tốt nghiệp như những sinh viên khác.

Nói cách khác, chính là Lạc Dĩ Mạt sẽ không bao giờ còn xuất hiện trong khuôn viên đại học Phong Dương nữa.

“Anh biết rồi sao?” Ân Nhược Triệt nghẹn ngào hỏi.

Từ ngày ấy, Lạc Dĩ Mạt bị người của Lạc gia cắt đứt mọi mối quan hệ bên ngoài. Lần nay so với lần trước hoàn toàn khác biệt, Lạc gia đã thực sự lên tiếng. Khước Diệc Phiền sau khi biết chuyện đã trăm phương nghìn kế tìm cách liên lạc với Lạc Dĩ Mạt, nhưng không hề thu được bất kì kết quả gì.

Ai trong bọn họ cũng hiểu rõ, Lạc Dĩ Mạt đã bị cha hắn cấm túc toàn diện.

Ai trong bọn họ cũng hiểu rõ, Lạc gia đã biết mối quan hệ giữa Lạc Dĩ Mạt và Ân Nhược Triệt, muốn thật sự ra tay, đặt dấu chấm hết cho bức tranh tình yêu của hai người.

“Sẽ không có chuyện gì đâu. Tên nhóc kia chắc chắn sẽ nghĩ ra cách mà.” An Dương cúi xuống trước mặt anh, rồi quỳ hẳn xuống đất. “Tên nhóc kia làm sao dám bỏ rơi một người đáng yêu như cậu được? Hơn nữa hắn khó có thể quên còn có một kẻ lúc nào cũng giương mắt sói là tôi. Tên nhóc ấy nhất định sẽ thoát được, vì hắn sợ tôi ôm cậu bỏ trốn. Hắn thừa biết tôi hấp dẫn hơn hắn nhiều mà. Cho nên cậu không cần lo lắng.”

“Tôi cũng rất muốn nghĩ như vậy.” Ân Nhược Triệt nhìn thẳng vào mặt An Dương, bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác hoảng loạn. “Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lại tôi lâu như vậy. Cậu ấy không phải là không muốn trở về, mà là không thể trở về. Tôi nhớ cậu ấy. Nhớ đến đau lòng. Còn cậu ấy? Cậu ấy chắc chắn cũng đang nghĩ về tôi. Thậm chí so với tôi còn đau khổ hơn gấp trăm nghìn lần…”

Một giọt lệ… lặng lẽ chậm chạp lăn xuống..

“An Dương, tôi phải làm gì bây giờ? Đã gần một tháng nay tôi không gặp cậu ấy. An Dương, anh có biết cái cảm giác đau buốt đến tận xương tủy này khổ sở đến mức nào không? Đêm nào tôi cũng ôm ghì lấy gối, cầu mong có thể ngửi được hương vị còn lưu lại của cậu ấy. Nhưng… ngửi được thì đã sao chứ? Tim vẫn đau đến ngạt thở…”

“Nhược Triệt, đừng khóc.” An Dương vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ màu bạc như ánh trăng đang lấp lánh trên má anh. Lạc Dĩ Mạt có thể để anh đau khổ, nhưng An Dương tuyệt đối không thể làm chuyện ấy. Ai có thể biết nước mắt của anh khiến hắn đau đến nhường nào, không cam tâm đến nhường nào…

“Đúng. Khóc thì có ích gì?” Ân Nhược Triệt tựa vào vách tường phía sau mình, lẩm bẩm vài tiếng: “Bây giờ, ai cũng không thể giúp được chúng tôi…”

“Ngốc quá, cậu quên là vẫn còn có tôi sao?” Nếu như anh cần, hắn sẽ sẵn sàng dâng cả thế giới rộng lớn này tận tay anh.

Ân Nhược Triệt lắc đầu: “Dĩ Mạt không muốn tôi nhờ cậy anh!”

Trái tim An Dương như trúng phi tiêu, rất sâu.

Toàn thân thoáng run lên, suýt nữa té ngã trên nền đất.

Thì ra.. cái cảm giác đau buốt đến tận xương tủy… chính là thế này đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui