Đừng Chạy, Lão Sư!

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Ân Nhược Triệt vẫn tỏ ra bình thường như chưa từng có việc gì xảy ra, không hề hỏi qua chuyện của Lạc Dĩ Mạt dẫu chỉ một lần, cũng không hề có vẻ đau đớn.

“Vì sao lại như vậy?” Trữ Triêu Ca khẽ giọng hỏi An Dương.

“Có lẽ là do đả kích quá lớn.” An Dương cười khổ một tiếng. “Đột nhiên gặp phải nhiều chuyện khó chấp nhận như vậy, không phát điên cũng là tốt lắm rồi.”

“Nhưng… anh ta giống như người mất trí nhớ.”

“Không đâu.” An Dương lắc đầu. “Cậu ấy chỉ tạm đóng cửa trái tim mình. Triêu Ca, cậu có biết tại sao hôm ấy tôi lại không từ chối Nhược Triệt, nói với cậu ấy là tôi vẫn cần cậu ấy không?”

“Lúc đầu không hiểu, giờ thì đã hiểu.”

Vào cái khoảnh khắc đầu tiên ấy, hắn cực kì căm ghét Ân Nhược Triệt. Đặc biệt là sau khi chia tay với Lạc Dĩ Mạt, tự nhiên không chút liêm sỉ hỏi An Dương có cần anh hay không. Lúc đó, sự khinh bỉ của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng, nhiều ngày trôi qua, hắn dần dần hiểu được dụng tâm của An Dương. “Nếu như ngày ấy anh nói không cần anh ta nữa, Ân Nhược Triệt sẽ giống như bị toàn thế giới vứt bỏ. Người cuối cùng mà anh ấy có thể dựa dẫm chỉ còn có anh. Đổi lại là tôi, nếu bị anh khước từ, tôi nhất định không còn dũng khí sống tiếp.”

“Haizz…” An Dương thở dài một tiếng. “Khi nào thì Nhược Triệt mới có thể đối mặt với sự thật đây? Tuy rằng hiện tại rất tàn nhẫn, nhưng… mãi trốn tránh đâu phải là cách giải quyết.”

Ân Nhược Triệt bước đến, cuộc trò chuyện giữa hai người lập tức gián đoạn.

“An Dương, có thật là anh đang viết tiểu thuyết lãng mạn không?” Vừa rồi anh có thấy vài bản thảo trong máy tính của An Dương. Giọng văn của An Dương quả thật vô cùng dạt dào cảm xúc.

“Lần đầu tiên gặp nhau, không phải tôi đã nói với cậu rồi ư?” Nhìn Ân Nhược Triệt, An Dương dịu dàng mỉm cười.


“Ngôi sao sáng trong ngành Triết học, chủ tịch ngân hàng, ông chủ ngân hàng ngầm, thậm chí còn là tiểu thuyết gia. An Dương, tôi thực sự rất phục anh đấy!” Ân Nhược Triệt tỏ giọng sùng bái.

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu hắn, có chút lo lắng, An Dương nói: “Nhược Triệt, có muốn vẽ tranh minh họa không? Giúp tôi vẽ tranh cho cuốn tiểu thuyết này, không cần lên màu, chỉ cần phác họa vài nhân vật thôi cũng được.”

“Vẽ tranh ư… Được, để tôi thử xem.” Sau một thoáng do dự, Ân Nhược Triệt gật đầu. “Nhưng đã lâu không vẽ nên không chắc là sẽ vẽ đẹp, đến lúc đó đừng cười tôi đấy!”

“Sao lại thế được? Triêu Ca, cậu dẫn Nhược Triệt đến thư phòng, tìm người mua những thứ đồ đạc cần thiết.” An Dương dịu dàng giao trách nhiệm cho Ân Nhược Triệt. “Nhược Triệt, An Dương sẽ chờ cậu.”



Ân Nhược Triệt ngồi yên trong thư phòng rộng thênh thang của An Dương. Tại sao anh vẽ mãi mà không được, tâm tình của anh hoàn toàn rối loạn, đầu óc lại gần như trống rỗng.

Trên sàn nhà nhan nhản những bản nháp, ấn mạnh huyệt thái dương, Ân Nhược Triệt đứng dậy.

Trên bàn làm việc của An Dương có một chiếc radio nho nhỏ. Ân Nhược Triệt bật cười chạm vào nó. Sao An Dương còn thích nghe thứ này? Từ lúc anh tốt nghiệp đại học đến giờ, đã chẳng còn thấy qua radio nữa.

Nhớ lại thời gian ở trường đại học, Ân Nhược Triệt bật radio. Anh không biết đấy là kênh gì, chỉ nghe thấy giọng nói êm tai của người dẫn chương trình.

“Tiếp theo là một bạn nghe đài không để lại danh tính. Thính giả này vừa mới thất tình, nhưng vẫn còn rất yêu đối phương, nên tâm trạng đau đớn khôn nguôi, muốn yêu cầu bài hát 《 Sau khi trời sáng 》. Ý nghĩa của bài hát này là chuyện tan vỡ cũng không có gì quá to lớn, dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau. Được rồi, ngay sau đây sẽ là bài hát 《 Sau khi trời sáng 》gửi tặng cho bạn nghe đài đang buồn bã kia, mong bạn sớm tìm được hạnh phúc đích thực của chính mình…”

Không chờ Ân Nhược Triệt kịp phản ứng, radio đã vang lên giọng hát của một nam ca sĩ:

“Không thể bên em đến lúc răng long, bên em đến khi đầu bạc

Anh không biết, còn ai có thể làm chỗ dựa cho em giống như anh nữa hay không.

Anh chỉ mong, em sẽ nhớ thật nhiều về anh

Sau khi trời sáng

Sẽ không còn được nắm lấy tay em nữa

Sau khi trời sáng

Anh chậm rãi biến mất khỏi giấc mộng của em

Không dám nói… Lời ‘Tạm biệt’ cũng không dám nói ra


Sau khi trời sáng

Anh phải để lại cho em lý do gì đây?

Sau khi trời sáng

Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại

Đừng buồn bã, tất cả đau đớn hãy để mình anh chịu đựng trong câm lặng

Anh tin tưởng rằng anh có thể… Ôm lấy em trường cửu như trời đất

Yêu em là niềm kiêu hãnh của anh. Dù ra sao cũng được.

Chờ mong vòng tay ôm ấp của em. Có lẽ cơ hội ấy vô cùng nhỏ bé.

Nước mắt rơi nhưng vẫn gượng mỉm cười. Anh biết làm sao trốn chạy?

Giấc mộng trống trãi. Làm sao viết tiếp cuộc đời chúng ta sau này

Xiết chặt bàn tay, không sao nhìn thấy ngày gặp lại…”

Giọng hát chậm rãi biến mất, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má anh, rơi xuống mặt bàn, tạo thành một vệt nước nho nhỏ…

“Dĩ… Mạt…”

Trái tim đã khóa kín nhiều ngày cuối cùng cũng mở ra.


Anh làm sao có thể muốn quên đi hình bóng hắn? Anh làm sao có thể nghĩ chỉ cần quên đi sẽ chẳng còn đau khổ nữa? Anh làm sao có thể không nhớ đến tình yêu của hai người…

Anh làm sao có thể?!

Bài hát ấy, giống như Lạc Dĩ Mạt đang nói cùng anh, nói hết với anh những kiềm nén trong lòng hắn…

Bài hát ấy, là nỗi đau xuyên suốt con người hắn…

Bên tai, đột nhiên vang lên câu:

“Kể từ ngày mai, em sẽ không còn được gặp thầy nữa, em thật không đành lòng…”

Những lời này… hắn đã nói với anh khi nào?

Tại sao… anh hoàn toàn không nhớ?

Đêm ấy, anh rốt cục còn không nghe được những gì nữa?

Dĩ Mạt, sao lại thành ra như bây giờ…

“Dĩ Mạt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận