Đừng Chạy, Lão Sư!

Mùa đông ba năm sau.

“Con trai à, mẹ muốn bàn với con chút chuyện.” Bà Ân thận trọng dò xét sắc mặt của Ân Nhược Triệt.

Ba năm trước, con của bà đột nhiên trở về, nói rằng đã giúp cho trường một việc trọng đại, Phong Dương vô cùng biết ơn, nên anh không phải tiếp tục đi làm, chỉ cần ở nhà cũng được hưởng lương. Tuy thấy rất kì lạ, nhưng hai vợ chồng bà cũng không hỏi nhiều. Con trai đã lớn đến nhường này, cũng biết phân biệt đúng sai rồi, ông bà không có lý do gì lại quản thúc anh như lúc nhỏ nữa, chỉ cần con mình vui vẻ là được.

“Mẹ cứ nói đi.” Đang dọn dẹp lớp tuyết trong sân, Ân Nhược Triệt không ngẩng đầu lên nói.

“Là thế này… Con à…” Bà Ân do dự. Con trai bà đã thay đổi rất nhiều, từ lúc trở về đã hoàn toàn thay đổi. Không còn quan tâm đến bất kì điều gì, không cười nói cũng không giận dữ, không bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Ngày nào cũng như ngày nào, đều đặn đến vườn mai trong thôn,rồi ngồi lặng ở đấy hơn nửa ngày trời, bất kể đông hạ, chưa một lần sai lịch.

Bà đã vài lần muốn hỏi, nhưng lần nào cũng chỉ bắt gặp đôi mắt điềm tĩnh ẩn giấu bi ai của Ân Nhược Triệt. Anh không nói một lời, chỉ im lặng nhìn về phía bà. Là một người mẹ, nhìn thấy cảnh ấy, lòng bà cũng đau như dao cắt. Vì thế, bà quyết định không bao giờ hỏi nữa, bà không muốn lại nhìn thấy ánh mắt đau đớn của con mình.

“Thằng cháu trai nhà bên kia đã sắp tròn một tuổi rồi. Con cũng đã lớn, cũng hai mươi chín rồi còn gì… nên…” Bà Ân cẩn thận ngỏ lời.

Ân Nhược Triệt đang xúc tuyết chợt khựng lại, chân tay cứng đờ.


Kết hôn ư? Anh vốn nghĩ đã quên đi chuyện này, anh tưởng hai từ ấy sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong thế giới của anh nữa… Nhưng, anh đã quên mất cha mẹ mình. Dù cuộc sống của anh coi như đã kết thúc, nhưng, là một người con, anh làm sao trốn tránh trách nhiệm này?

Xoay người lại, Ân Nhược Triệt nói với bà Ân: “Nếu có người phù hợp, thì mẹ cứ làm chủ hết đi.”

“Thật vậy ư?!” Bà Ân hưng phấn hét ầm lên. Bà không ngờ thằng bé nhà bà lại  đồng ý nhanh như vậy. Bà đúng là không ngờ được mà.

“Dạ.” Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ, anh lại cảm thấy thật mỉa mai. Hóa ra anh đã khiến cha mẹ mình lo lắng đến nhường này, anh đúng là một đứa con bất hiếu!

“Này, con trai, giờ mẹ đang có một con bé rất được, có muốn gặp thử không? Thím Trâu của con nói với mẹ, nếu con muốn xem mắt, thì gọi điện cho thím ấy. Dù sao con cũng không bận, chi bằng…” Bà Ân nhanh nhảu giới thiệu, bà phải phòng hờ con mình đột ngột đổi ý chứ.

“Vậy, con sẽ đi.” Ân Nhược Triệt cười cười. Không đành lòng nhìn bộ dạng sốt sắng của mẹ mình, anh quyết định đóng vai một đứa con hiếu thuận. “Mẹ cứ gọi điện đi! Cô ấy là người trong thôn mình à?”

“Con bé ở trên thành phố S mà con từng dạy học ấy. Con trai mau đi thay bộ nào sáng sủa một chút. Mẹ sẽ gọi cho thím Trâu hẹn chỗ gặp, con phải lập tức đi ngay nghe chưa?” Đôi mắt bà Ân lấp lánh vui sướng, đẩy đẩy đứa con đang đứng cứng đơ vào trong nhà. “Lần này đi, tối đến không về nhà cũng không sao. Nếu con thích có thể qua đêm ở khách sạn chung với con bé. Mẹ con phóng khoáng tiến bộ văn minh lắm. Tốt nhất là một tiễn xuyên tâm, cho mẹ nhanh được bế cháu…”

Không chú ý đến một tràng phân tích kể lể của mẹ mình, trong lòng Ân Nhược Triệt tràn ngập nỗi chua chát.

Thành phố S… Anh vốn nghĩ cả đời mình cũng không bao giờ quay lại nơi ấy…



Ba năm trôi qua, nơi này cũng không thay đổi gì nhiều, quen thuộc như thể anh chưa từng rời khỏi.

Đặt chân lên mảnh đất đầy ắp kỉ niệm, không thể phủ nhận rằng lòng anh đang chùng xuống.

Ân Nhược Triệt thong thả bước, cuối cùng cũng đến được chỗ hẹn, một quán café xa lạ anh chưa hề ghé qua.


Anh không biết cô gái kia mặt mũi trông như thế nào, nhưng cô ta thì biết. Vì vậy anh chỉ biết đứng chất phát giữa đại sảnh của quán, chờ có ai đấy nhận ra mình.

“Xin hỏi, có phải Ân tiên sinh không?” Rốt cục, một nhân viên phục vụ đi đến chỗ anh. Sau khi anh gật đầu xác nhận, bồi bàn liền dẫn anh đến chiếc bàn ở sâu trong góc. Ân Nhược Triệt thầm cười khổ trong lòng, vị trí này đúng là hoàn hảo cho việc tìm hiểu nhau!

“Ân tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Quý Liên.” Đó là một cô gái xinh đẹp và phóng khoáng. Cô ấy chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay anh.

“Chào cô, tôi là Ân Nhược Triệt.” Ra mắt vài câu, hai người cùng nhau ngồi xuống. Ân Nhược Triệt quay sang bồi bàn: “Làm ơn cho tôi một tách trà.”

Vì cha mẹ, anh mới ngồi ở nơi này, mới đóng vở kịch hình thức vô nghĩa này. Nếu tương lai nhất định phải kết hôn, thì anh cũng sẽ giao bản thân mình cho cha mẹ quyết định, để hai người tìm được cô con dâu mà họ mơ ước. Anh chẳng qua chỉ là một công cụ vô vị mà thôi.

“Anh là giáo viên?” Quý Liên tao nhã cầm lấy ly nước, cười đưa tình nhìn người đàn ông trước mặt. Tất nhiên, cô rất vừa ý. Anh bên ngoài trông còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp, toàn thân toát ra khí chất của một nho sinh thời xưa. Ân Nhược Triệt chính là mẫu người yêu thích của cô ấy. “Tôi đang làm thư ký ở công ty Khải Luân.”

“Chẳng trách trông tiểu thư lại thanh lịch như vậy, hóa ra tiểu thư là thư kí.” Lời khen tặng của Ân Nhược Triệt khiến cô gái thầm vui sướng trong lòng.

“Ân tiên sinh thật khéo nói, tôi có thể gọi anh là Nhược Triệt không? Anh gọi tôi là Tiểu Liên được rồi.” Cô gái kia rất muốn dấng sâu hơn vào mối quan hệ này, nếu có thể, cô ta tuyệt nhiên không bỏ lỡ người đàn ông đặc biệt trước mặt.

“Được, Tiểu Liên.” Bồi bàn cuối cùng cũng mang trà đến. Người con gái kia vẫn tiếp tục huyên thuyên, còn ánh mắt của Ân Nhược Triệt đã khẽ lướt ra ngoài cửa sổ từ lúc nào. Bên kia cánh cửa, xe cộ tấp nập, trời cũng gần chập tối. Mùa đông là như vậy, ban ngày luôn rất ngắn ngủi.


Thành thị vẫn hoa lệ như thế, tại tòa nhà cách quán café của anh không xa, màn hình lớn trên ấy đã bắt đầu chuyển sang kênh tin tức. Rất nhanh, mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía ấy.

Đã lâu rồi anh không xem TV.

Sau tin tức quốc tế là tin giải trí, tiếp theo, là tin tức xã hội.

Tuy không nghe thấy âm thanh, nhưng vẫn có thể trông thấy hàng chữ màu vàng vĩ đại ở giữa màn hình:

“Cậu chủ nhỏ của Lạc gia, Lạc Dĩ Mạt, chính thức tiếp quản xí nghiệp của Lạc thị.”

Tiếp đến:

“Để kỉ niệm tròn hai năm ngày cưới của Lạc Dĩ Mạt, Lạc Dịch quyết định giao lại chức chủ tịch cho con trai, quả thật rất ý nghĩa.”

Tiếp theo, anh thật sự không xem nổi nữa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận