Đừng Chạy Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật – Bất Cật Ma Dụ


Âm thanh cực kỳ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, truyền vào trong lỗ tai Chu Khải, âm thanh này là tiếng tim đập của quái vật.

“Không đúng! Nó không chết!”Chu Khải vội vàng hét to, nhưng vào thời khắc hắn hét lên, con quái vật đã có hành động.

Mặt bà ta bởi vì bị lửa thiêu đốt hoá thành tro tàn rơi lả tả trên mặt đất, hàm răng sắc nhọn đang dùng hết sức chống cơ thể dậy.

Quái vật dùng hết sức nhảy lên một cái, hàm răng mở to hướng về phía Lâm Nhất.

Một màn bất ngờ trước sảy ra làm Lâm Nhất không kịp phản ứng, vào thời điểm lấy lại tin thần, quái vật đã tới trước mặt.

Giờ khắc này Lâm Nhất không biết phải làm sao, trong đầu Lâm Nhất lúc này chỉ có một ý niệm… không thể chết!Thật vất vả mới chiến thắng được một con quái vật, chẳng lẽ chỉ được vui vẻ trong chốt lát, sau đó lại trở về điểm xuất phát sao?Không, hắn không cam tâm!Lâm Nhất cảm thấy thân thể của mình đang nóng len, cũng chính thời khắc này, chợt hắn phát hiện con quái vật sắp cắn trúng hắn đang ngừng lại giữa không trung.

Đã xảy ra chuyện gì?Lâm Nhất sửng sốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngừng lại không hoạt động không chỉ có quái vật.

Những thanh đao trong không trung, Chu Khải đang hé miệng chuẩn bị la lên, An Thành Đạo giơ thanh đao trong tay, Chu Vân đang hoảng hốt, thậm chí cách đó không xa còn có một nữa chiếc lá cây đang rơi xuống, giống như tất cả mọi thứ đều dừng lại.


Toàn bộ thế giới vào thời khắc này vô cũng yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều đứng im bất động, ngoại trừ Lâm Nhất.

Còn chưa kịp biết chuyện gì đang sảy ra, thân thể Lâm Nhất không ngừng rung rẩy.

Hắn cảm thấy rất khó chịu, nhịp tim lúc này như đang tăng tốc.

Lâm Nhất cảm thấy mình không thở nỗi, đột nhiên ngạt thở làm cho ý thức của Lâm Nhất bắt đầu mơ hồ.

Hai chân mềm nhũn, Lâm Nhất ngã trên mặt đất, cũng chính trong chớp nhoáng này, mọi thứ đang đứng im lại một lần nữa trở lại bình thường.

“Lâm Nhất.

” Sau lưng truyền đến tiếng kêu của Lâm Nhất.

Bỗng nhiên Lâm Nhất ngã xuống cũng làm cho hành động trước khi chết của con quái vật rơi vào khoảng không.

“Súc sinh!” An Thành Đạo nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy thanh đao trong tay đánh xuống cổ quái vật, trong nháy mắt đem đầu quái vật bổ xuống.

“Lâm Nhất! Lâm Nhất, cậu thế nào? Không sao chứ?” Chu Khải vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Nhất.

Lâm Nhất không nói gì, hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, hé miệng hô hấp từng ngụm.

“Còn tốt, không có bị thương.

” Kiểm tra xong cổ của Lâm Nhất, Chu Khải nhẹ nhàng thở ra.

“Vừa rồi cậu làm sao mà phản ứng nhanh như vậy?” Hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy, cho dù là Chu Khải được tăng cường giác quan cũng không biết chuyện gì đã sảy ra.


Hắn nhớ rõ khi quái vật đánh tới, mắt thấy sẽ cắn vào cổ Lâm Nhất nhưng một giây sau đã thấy Lâm Nhất ngã trên mật đất.

Chu Khải luôn nhìn Lâm Nhất nhưng ngay cả hắn cũng không thấy được Lâm Nhất né tránh quái vật như thế nào.

“Quái vật… quái vật…” Lục Lâm Hải bên kia đã tỉnh lại, hắn chỉ nhớ đến hình ảnh trước khi mình bị té xỉu, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên.

“Quái vật! Lâm Nhất, Chu Khải, các cậu mau chạy đi!” Lục Lâm Hải hô to, nhưng khi hắn nhìn kỹ, chỉ thấy thân thể quái vật không còn nguyên vẹn, cái đầu còn lăn đến một nơi.

“Quái vật… chết rồi?” Lục Lâm Hải nhất thời sửng sốt, lúc này mới chú ý An Thành Đạo đang đi đến chỗ bọn họ.

“Cậu… không sao chứ?” Chu Khải có chút giật mình.

“Tôi không sao.

” Lục Lâm Hải lắc đầu.

Hắn thấy được An Thành Đạo cách đó không xa, hỏi: “Chú kia là ai vậy?”Lục Lâm Hải không biết An Thành Đạo, nhưng hắn chú ý băng gạc trên lưng An Thành Đạo bị máu nhuộm đỏ.

“Chú ơi, chú bị thương!”Lục lâm Hải vừa nghĩ muốn đi qua xem một chút, chân còn chưa nhấc thì một thanh đao bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.


Không chỉ có Lục Lâm Hải, ngồi trên mặt đất Lâm Nhất, đứng bên cạnh Chu Khải, ngay cả Chu Vân, trước mỗi người đều xuất hiện một thanh đao.

Lưỡi đao hướng về phía bọn họ, tựa như nếu bọn họ chỉ cần khẽ động thì thanh đao trước người sẽ lập tức giết bọn họ.

“Ông muốn làm gì?” Chu Khải cau mày hỏi.

An Thành Đạo không nói gì, ánh mắt hắn hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ.

Lâm Nhất ngồi trên mặt đất dần dần khôi phục lại, ý thức cũng thanh tỉnh không ít.

Nhìn thanh đao lơ lửng trước mặt mình, lúc này Lâm Nhất mới phản ứng lại, người đàn ông giết chết quái vật này cùng là một đào phạm.

Trong lòng Lâm Nhất vừa mới buông xuống tảng đá, giờ khắc này lại treo lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận