Vẻ mặt vô cùng chấn động,khắc này,hệt như thiên địa tối sầm lại, nàng phút chốc rơi vào vực sâu không thấy đáy, chưa thể tin nổi đây là sự thật.Người chiến hữu hơn mười năm đồng cam cộng khổ cùng họ,được nàng cung kính gọi một tiếng" đại ca" giờ đây không từ mà biệt."Tại sao...?".Chỉ thấy đôi mắt trong xanh, gương mặt tựa hồ thoảng thoảng nỗi buồn,cô đơn,lạnh lẽo khôn cùng.Lòng nàng đau thắt lại,quằng quoại trong vô vọng.
Tĩnh lặng hồi lâu,giọng nói u uất đầy sự căm phẫn vang lên:
- Tề Tể Tướng, Tề Gia Thụy,ta nhất định bắt ông nợ MÁU phải trả bằng MÁU!!
Nhã Kỳ cắn chặt môi,bàn tay nổi lên những dòng gần xanh rợn.Máu từ từ chảy xuống cằm,cảm giác đầu lưỡi nàng như bị cắn rách,đau buốt và tê rát.Có một vị tanh nồng ngập tràn trong khóe miệng, chua chát vô cùng.Nhưng thế này nàng lại không hề cảm thấy đau bởi nỗi đau tinh thần đã lấn át nỗi đau về thể xác."Tư ca vậy mà lại..." Cảm xúc đột ngột đến khiến ánh mắt xôn xao và "tách",một hạt châu lóng lánh không kìm được mà rơi xuống.
Nhưng rất nhanh đã được gió thổi,hong khô đôi gò má ướt nước mắt,trả kaij gương mặt bóng loáng không tỳ vết.Mối hận này nàng đã khắc cốt ghi tâm.
....
AN VƯƠNG PHỦ
- Ọe, đã nói là không uống mà! Cảnh Nhi muội đừng có mà bắt ta phải nuốt cái thứ kia vào.
Đắng chết đi được!
Bên ngoài khán phòng truyền đến tiếng nói trong trẻo mềm mại của Thời Nghi.Dường như cô đang phải trải qua thứ cảm giác tồi tệ nào đó vượt ngoài sức chịu đựng.
- Nghi tỷ, tỷ phải uống thuốc.Thuốc đắng dã tật - Nha đầu ra vẻ hiểu biết
- Đừng đừng! Ta thật sự không thể nuốt nổi dù chỉ một ngụm.Mau, mang bát thuốc này đi đi.
Nha đầu định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt kiên định không có gì thay đổi được ấy đành lực bất tòng tâm.
Thở dài một tiếng,nha đầu nói:
- Haizzz,thôi được.
Vậy cũng phải ăn chút gì đi chứ.
Thoạt nhiên tiểu nha đầu rời giường đứng dậy đi tới bàn.
Mở lồng gỗ ra,hơi nóng từ đó cũng bốc lên ngùn ngụt, mùi hương của hoa sen lan đi khắp khán phòng,quấn quanh đầu lưỡi làm người ta cảm giác thèm ăn đến nhỏ giãi.
- Ưm, cháo gì vậy? Thơm quá!
- Cháo hạt sen trưởng tỷ cất công chuẩn bị cho tỷ đấy.
Thời Nghi đôi mắt phát ra tia sáng:
- Chả trách thơm đến vậy, hoá ra là do Lâm Lăng tỷ làm! Mang qua đây đi, ta nhất định sẽ ăn sạch cho muội xem.
Rất nhanh, tiểu nha đầu mang bát cháo nóng hổi đặt vào lòng bàn tay cô.
Sức nóng từ bát sứ truyền vào bàn tay lạnh lẽo vừa ốm dậy ấy một luồng hơi ấm khiến toàn thân cô bỗng nhiên tăng nhiệt.Không chần chừ,cô múc một thìa thật to bỏ xộc vào miệng thưởng thức.
Cái nết ăn lạ lùng đến lạ.
- Ưm!Ưm! Ngon quá!Cảm giác như ta đang tắm trong áo sen vào mùa xuân ấm áp vậy.
Vừa thơm mát vừa dễ chịu.
Tiểu Cảnh tươi cười rạng rỡ nhìn vẻ mặt hạnh phúc tràn trề ấy mà nói:
- Tỷ thích là được rồi.
Nhìn tỷ ăn ngon lành chưa kìa.Nói cho tỷ biết báo cháo hạt sen này là bí kíp gia truyền nhà họ Vệ, tuyệt nhiên không có người ngoài
có thể làm được.
- Waw,lợi hại vậy sao? Chả trách lại ngon đến vậy.Hạt sen bùi bùi, dẻo thơm mà không ngấy.Lại thêm vị ngọt đậm đà của nước cháo.Từng hạt cháo lại mềm mà không vỡ, chỉ cần chạm tới lập tức sẽ tan rã.Quả thật ăn là nghiện!
Nét mặt cô rạng rỡ như nắng ấm.
Mắt cười đến nỗi tít lại, đôi môi khẽ lay động nhẹ.
Nụ cười xán lạn, vô lo vô nghĩ khiến người ta nhìn vào tất thảy đều cảm thấy hạnh phúc.
Với ai thì không biết nhưng đối với cô chỉ cần có đồ ăn ngon là sẽ khiến cô hạnh phúc.
- Xen tỷ kìa! Hoàng cung rộng lớn như vậy,lain là công chúa, chắc chắn là nếm qua không ít sơn hào hải vị, sao vẫn ham ăn như vậy? Thật là không ra giáng công chúa tẹo nào ;
Tiểu Cảnh chỉ vừa mở lời nhận xét đã bị công chúa háu ăn gạt phăng đi:
- Aiza, ta giữ hình tượng trước mắt muội làm gì.Bảy bảy bốn chín kiểu dáng của ta muội đều thuộc, còn phải giữ sao? Vả lại hoàng cung không phải nơi tốt đẹp gì, làm công chúa cũng chẳng sung sướng gì.
Suốt ngày bị người ta bài xích nhòm ngó,từ cách ăn uống đi lại đều phải chuẩn mực.Không được gắp quá ba món, không được được ăn quá nhiều, nết ăn thì phải nho nhã.Chưa kể đi đứng phải thẳng người, ngồi xuống phải thẳng lưng,không được rung đùi, ngứa không được gãi.Phiền chết đi được! Dẫu sao ta thấy cao lương mỹ vị cũng không sánh được với những món đậm chất dân dã thế này.
Tiểu nha đầu nghe được mấy thứ cung quy rắc rối ấy tự nhiên cảm thấy thương Nghi tỷ quá.
Tưởng đâu là sung sướng ai ngờ hoàng cung là bể khổ thế kia.
Lại nhìn tỷ tỷ tiêu sái tự tại trước mắt đúng là không phù hợp với những nơi như hoàng cung.
Giờ mới hiểu sao tỷ tỷ lại thích ở nhân gian thay vì sống trong nhung lụa.Đổi lại là Tiểu Cảnh chắc cũng không chịu nổi mất.
Lời vừa dứt thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc mang theo sự dịu dàng và ấm áp vang lên:
- Nói hay lắm, công chúa đúng là người không ham không vinh, không cầu không lợi! Tự do phóng khoáng!
Một thân ảnh màu xanh cao cao ưu nhã từ từ đẩy cửa bước vào.Mái tóc đen như mực cột nguyệt dạ quang chói loá, trường bào xanh ngát như bầu trời.
Quạt xếp phe phẩy tạo gió nhẹ.
Cả người mang theo tiên khí như tiên nhân hạ phàm.Đây rồi! Vị vương gia cao quý đã xuất hiện.
Theo sau chàng là một thiếu niên trẻ, tuổi tầm 15,16.
Vừa hay trạc tuổi Cảnh Nhỉ.
- Bát Vương Gia!? Là ngài?
Ánh mắt cô chợt rơi vào vị thiếu niên đứng đằng sau.Là thư đồng của chàng chăng? Không, vị đằng sau tuy nhỉ tuổi nhưng lại toát lên khí chất của một công tử bột sống trong phú quý.
Người này hình như có chút quen mắt.
Đầu cô hơi nghiêng nghiêng, lướt nhìn qua đã thấy được gương mặt tuấn mỹ ngời sáng như sao.
Chợt nhận ra, cô cất thành lời:
- Ngô Tấn? Tiểu tử! Là cậu sao?
Ngô Tấn thấy co người chỉ chỉ trỏ trỏ nói mình là tiểu từ" có chút bất mãn, khiễng môi lên định nói gì đó nhưng lại bị ca ca ngăn lại..