Trước mắt Min Won là một cô gái yêu đuối đầy sợ hãi đang thở gấp và run rẩy. Cô co thu người lại để tránh bàn tay của Min Won, hai tay ôm đầu. Mắt nhắm nghiền.
- Cái gì thế này? Phản ứng này là sao? – Min Won ngạc nhiên hỏi.
- Cậu sợ tôi à?
Raindy sợ hãi đến mức không nói lên lời, chỉ khẽ gật đầu.
- Cậu giỡn mặt với tôi đấy à? Ban nãy ở bar cậu đánh ba thằng du côn thừa sống thiếu chết mà bây giờ lại sợ tôi sao? – Min Won quát lên.
Raindy vẫn giữ nguyên tư thế đó, không dám ngước nhìn Min Won.
- Nhìn tôi xem nào!
Raindy vẫn ôm đầu.
- Tôi nói là nhìn tôi! – Min Won nổi nóng giật tay Raindy ra, xoay khuôn mặt cô về phía mình và ghì chặt lấy đầu cô.
Đôi mắt đen láy của Raindy đang tốt cùng sợ hãi. Ánh mắt man dại và tuyệt vọng một cách thê lương. Nhịp thở càng lúc càng gấp hơn. Những hình ảnh đáng sợ ấy lại ùa về trong tâm trí cô.
Người phụ nữ có gương mặt hoang dại, vô hồn, trong tay cầm chiếc roi da, miệng cười ngạo nghễ.
- Mày mà khóc tao sẽ cắt cổ mày! – Người phụ nữ buông ra lời đe dọa độc ác.
Bây giờ thì không chỉ đôi mắt mà cả khuôn mặt cũng thể hiện sự kinh hãi tốt độ.
- Là sự thật. Cậu ấy thật sự sợ mình – Min Won nghĩ vàthấy chợt thấy lòng mình nhói đau.
- Tôi không làm hại cậu đâu – Min Won từ từ buông Raindy ra, nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
- Cô nằm xuống đi nào! Nằm xuống và ngủ đi.
- Tôi… sợ… lắm… - Raindy thều thào.
- Có tôi ở đây, đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cậu – Min Won ôm Raindy vào lòng. Vỗ nhè nhẹ lên vai Raindy như đang dỗ dành một đứa trẻ