Thứ sụp đổ tiếp theo chính là nhân sinh quan của hầu hết mọi người lớp 11-1.
Không phải bọn họ chưa từng thấy người có thành tích tốt.
Dù Tam trung Nam Vụ thuộc top cuối các trường trọng điểm trong thành phố nhưng mỗi năm đều có vài học sinh đậu Thanh Hoa Bắc Đại.
Chỉ là hình thức biểu hiện của việc này thật sự quá kịch tính, hiệu quả cũng quá sốc.
Cho nên những người thi kém hơn Lưu Việt trực tiếp tự hỏi bản thân mình: Mình là đồ thiểu năng trí tuệ hả? Mình là đồ thiểu năng trí tuệ hả? Mình là đồ thiểu năng trí tuệ hả?
Đúng vậy.
Vì vậy trên con đường đi đến lễ chào cờ, bầu không khí của toàn bộ lớp 11-1 quỷ dị đến đáng sợ, ánh mắt mỗi người đều trống rỗng, thần sắc đờ đẫn.
Chu Tử Thu và Thương Hoài không nhịn được tiến lên hỏi: "Mộ tổ tiên lớp tụi bây bị người ta đào tập thể à?"
Hạ Chi Dã đỡ Tống Yếm: "Không, chỉ là vị tổ tông này không khéo cao hơn Lưu Việt một điểm."
Chu Tử Thu và Thương Hoài: "..."
Đặt mình vào Lưu Việt suy nghĩ một chút, mức độ bực tức này cũng gần như bị đào mộ tổ tiên.
Bản thân vị tổ tông lại rất cao lãnh, chân què đứng ở một bên, một chút ý tứ khoe khoang cũng không có.
"Nhưng biểu tình lấy làm vinh dự của mày là sao đây hả?" Chu Tử Thu hỏi.
Hạ Chi Dã: "Tao có à?"
Thương Hoài: "Mày có."
Hạ Chi Dã: "Ừ, vậy thì tao có."
"..."
Rất là thắng thắn.
"Làm sao, tao không thể cảm thấy vinh dự chung với bạn cùng bàn của tao chút à?" Hạ Chi Dã hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không ổn, đúng lý hợp tình chộp lênvai Chu Tử Thu, "Được rồi, đừng nghĩ nữa, giúp tao đưa Tống Yếm đến lớp tụi tao đi."
"Còn mày?"
"Mày không thấy Lưu Đức Thanh đang gấp gáp hoang mang rối loạn tìm người hả."
"Lần này ổng lại cho mày nói cái gì vậy?"
"Không quan trọng."
Hạ Chi Dã chầm chậm lấy ra một cái huy hiệu đoàn thanh niên cộng sản từ trong xó xỉnh đeo lên ngực: "Cứ đợi chút nữa nhớ vỗ tay cho tao là được."
Tống Yếm còn chưa nghĩ rõ ràng vì sao Lưu Đức Thanh muốn tìm Hạ Chi Dã diễn thuyết trong lễ chào cờ thì Thương Hoài đã kéo vang cảnh báo cấp mười: "Hạ Chi Dã, đòe mòe có phải mày muốn nhân cơ hội này gây rắc rối hở?"
"Sao lại thế." Hạ Chi Dã đón ánh nắng, híp mắt cười nói, "Thanh niên xuất thân từ gia đình đảng viên chính trực như tao làm sao có khả năng gây chuyện được?"
Cùng lắm chỉ là giúp Tống Đại Hỉ nhà bọn họ lấy lại công đạo mà thôi.
Đối với việc Tống Yếm dùng nửa người lôi cái chân gãy tới tham gia lễ chào cờ, Nguyễn Điềm hết sức cảm động.
Xuất phát từ sự quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo, cô kêu người dời ghế ngồi của cậu xuống hàng ngũ phía sau cùng.
Hai chân dài chống đất, vị tổ tông nào đó liệt mặt.
Lãnh đạo cục giáo dục xuống nông thôn thị sát cũng chẳng dám khí phách như vậy.
Lưu Việt đứng cuối cùng hàng ngũ nhìn mà giận sôi máu.
Người này sao cứ thích làm màu vậy hả? Hơn nữa còn làm màu nhiều lần như thế, lại chưa từng bại lộ.
Quả thật là tiên sư chú nó.
Trong lòng Lưu Việt mắng như vậy lại hoàn toàn không nhớ đến cái vị đang phát biểu khai mạc trên sân khấu chính là chú của hắn ta.
Thao thao bất tuyệt, toàn lời trống rỗng, dài dòng không dứt.
Nguyễn Điềm vừa nghe vừa nhàm chán ngáp một cái, nhịn không được bắt đầu nói chuyện phiếm với Tống Yếm ở bên người.
"Lần này quá đáng tiếc, nếu không có chuyện nhầm lẫn kia thì em vốn có hy vọng lọt top 10 của năm trường rồi."
"Không có gì, chỉ cần không kéo thấp điểm trung bình của cả lớp là được."
"Thế thì không có, lần này điểm trung bình của lớp chúng ta là 565, em vừa lúc sát đích, không có kéo chân sau cả lớp chút nào hết."
Lưu -vừa lúc thi được 564 không khéo kéo chân sau cả lớp- Việt: "..."
Mẹ kiếp, đang diễn cho hắn ta xem đó hả.
Nguyễn Điềm không hề nhận ra mình đã vô tình xuyên thủng trái tim của một cậu trai mong manh, chỉ là đau lòng vỗ vỗ vai Tống Yếm: "Thiệt thòi cho em."
Miệng lưỡi Tống Yếm ngược lại rất bình tĩnh: "Không sao."
Nguyễn Điềm: "Hả?"
Tống Yếm: "Chủ nhiệm Lưu nói thầy ấy sẽ chính mình thông báo phê bình người có trách nhiệm của sự cố lần này trong lễ chào cờ."
Vừa dứt lời, Lưu Đức Thanh cũng kết thúc bài phát biểu khai mạc dõng dạc hùng hồn của ông.
Sau khi lấy một câu 'xin mời đại diện học sinh khối mười một lên sân khấu đọc diễn văn dưới cờ tổ quốc' làm kết thúc rồi đưa microphone cho người chủ trì, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuống sân khấu.
Hoàn toàn không có tính toán đưa ra thông báo phê bình.
Nhất thời mọi vật đều yên lặng.
Những người đứng bên cạnh vô tình nghe được đoạn đối thoại của bọn họ sôi nổi ghé mắt nhìn về phía Lưu Việt, ánh mắt cổ quái khinh thường, còn kèm theo vài phần đồng tình đối với Tống Yếm --- một đứa nhỏ thành thật như vậy, tại sao lại bị người có quyền thiên vị mà lừa gạt chứ hả?
Làm cho Lưu Việt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng như kim chích, trong lòng không yên.
Nhưng lại không thể nói thêm cái gì.
Dù sao hắn ta tình nguyện bị vài người nhìn như thế cũng không muốn thật sự bị phê bình trước toàn trường.
Chỉ có thể mạnh mẽ làm bộ như không nghe không thấy bất cứ thứ gì, mắt nhìn thẳng lá cờ đỏ năm sao tươi đẹp xán lạn phía trước.
Dưới cờ đỏ, Hạ Chi Dã thong thả ung dung đi lên sân khấu.
Trong tay vốn cầm một tờ giấy cùng loại với bản thảo diễn thuyết, lại không định đọc, tiện tay gấp hai lần rồi nhét vào túi áo, tay không nắm lấy microphone, lười biếng 'alo' vài tiếng, giọng nói lười nhác trầm thấp truyền tới từ loa phát thanh.
"Các thầy cô giáo, các bạn học sinh, chúc mọi người buổi sáng vui vẻ, em là Hạ Chi Dã lớp 11-1.
Chủ đề bài diễn văn dưới quốc kỳ hôm nay mà em mang đến cho mọi người là về bạn cùng bàn của em."
Bạn cùng bàn của hắn kiểu: "?"
Bàn trước ngồi chếch với bạn cùng bàn của hắn: "??"
"Hạ Chi Dã làm gì vậy, đã nói chủ đề phát biểu là học kỳ mới tác phong mới mà, em ấy lại muốn làm gì vậy." Nguyễn Điềm vừa lo lắng vừa sốt ruột, đạp giày cao gót chạy qua chỗ Lưu Đức Thanh sắp bùng nổ dưới sân khấu.
Hạ Chi Dã thì lại dưới cơn thịnh nộ bất lực của Lưu Đức Thanh không nhanh không chậm nói tiếp.
"Bạn học Tống Yếm ngồi cùng bàn với em là con ngoan trò giỏi, không chỉ đẹp trời ngời ngời, tấm lòng thiện lương, mà còn vô cùng kiên cường."
"Ngày đầu tiên cậu ấy chuyển đến Tam trung gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà chịu trọng thương.
Ngày hôm sau lại khẳng khái cho tiền giúp đỡ bạn học có hoàn cảnh gia đình khó khăn mà phải chịu đủ loại phê bình."
"Đến tận gần đây rơi vào vòng xoáy dư luận, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương rất lớn."
Dưới dài, Tống -thể xác và tinh thần đều bị tổn thương- Yếm che mặt lại, cảm thấy không bằng chết luôn cho rồi.
Lưu Việt cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, tuy rằng hắn ta không biết cái tên tâm thần Hạ Chi Dã muốn phát điên cái gì, nhưng chỉ cần Tống Yếm không vui thì hắn ta rất thích.
"Nhưng mà."
Hạ Chi Dã lại quay xe.
"Bạn học Tống Yếm dưới hoàn cảnh như vậy vẫn như cũ tích cực chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát chất lượng.
Mặc dù bởi vì sai lầm của lớp phó thể dục mà hủy bỏ điểm của môn Ngữ Văn, nhưng không chỉ không thương tâm phẫn nộ oán giận vì bị bất công, cậu ấy vẫn giữ vững lòng son, không cao ngạo không nóng nảy, cuối cùng lấy tư thế xuất sắc đạt được thành tích tốt 565 điểm ở kỳ thi lần này, vượt xa cán bộ đại diện học sinh ưu tú là bạn học Lưu Việt lớp chúng em ước chừng một điểm."
Đệt.
Ý cười Lưu Việt cương cứng trên khóe miệng.
Toàn trường chợt sôi trào.
Toàn bộ trường học gần như đều nghe đến việc các cược của Lưu Việt và Tống Yếm, cùng đều biết bởi vì bị Lưu Việt tố cáo giáo cận mà Tống Yếm thiếu điểm môn Ngữ Văn.
Vốn dĩ đều cảm thấy thắng bại đã định, con mẹ nó lại không nghĩ tới kết quả lại kỳ tích như vậy.
Còn là loại kích thích thông báo trước toàn trường dưới sự chứng kiến của cờ đỏ năm sao, quả thật rất trâu bò!
"Đù má, cái này không phải là còn đỉnh hơn Boruto luôn hả?"
*Đại khái là fan Naruto chê Boruto quá nhiều nên có kiểu câu joke 'XXX gì đó còn nhiệt huyết hơn Boruto nữa'.
Đây là có người giúp chứ ban đầu căng não ra tìm mà không hiểu.
"Đờ mờ, mẹ nó lớn lên đẹp trai lại có tiền còn học giỏi, lúc Nữ Oa tạo ra cậu ta chắc chắn có mở buff."
"Vậy Tống Yếm rốt cuộc có gian lận không?"
"Ngu ngục, với loại thành tích này thì đầu óc bị chó ăn mới đi gian lận."
"Trách không được Lưu Đức Thanh dễ dàng buông tha cậu ta như vậy, là do Lưu Việt tố cáo sai à?"
"Nhưng mà tao nghe nói chuyện thật sự lục soát được tài liệu nữa cơ mà?"
"Chưa từng nghe người đầu tiên tố cáo thường thường chính là bản thân hung thủ hả?"
"Đù...!Lưu Việt bỉ ổi đến thế à?"
Ý cười lộ ra vừa rồi của Lưu Việt đã hoàn toàn biến thành nghiến răng nghiến lợi vì xấu hồ buồn bực tức giận, hận không thể đào ngay một cái khe đất chui vào ngay lập tức.
Hạ Chi Dã trên sâu khấu vẫn chưa có xong.
Cứ như hắn chỉ vô tình làm phía dưới xôn xao, mà những lời nghị luận xôn xao đó cũng hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn.
Tiếp tục dùng ngữ khí đứng đắn không nhanh không chậm diễn thuyết:
"Nhờ có trình độ học tập ưu tú và tinh thần ham học hỏi của bạn hoc Tống Yếm, làm em khắc ghi vào xương tủy, được khích lệ, không thể không quyết chí tự cường, cố gắng tiến về phía trước."
"Nhưng mà theo em được biết, hạng nhất kỳ thi chung của năm trường ngoại trừ điểm môn Ngữ Văn ra thì mấy môn khác không phân cao thấp với bạn học Tống Yếm.
Cho nên bởi vì việc thiếu trật tự trong thi cử ở trường chúng ta cùng với việc thiếu sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa bạn học với nhau mà làm cho một học sinh xuất sắc mất đi một cơ hội tuyệt vời giành lấy vinh dự về cho trường.
Quả thật khiến người ta vô cùng đau đớn, bi phẫn đan xen."
"Đối với chuyện tồi tệ như vậy, em nghĩ rằng chủ nhiệm Lưu hòa nhã đáng kính công bằng nghiêm minh hẳn là có chuyện muốn nói."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh sân khấu.
Tầm mắt toàn trường nhìn theo phía đó.
Lưu Đức Thanh phẫn nộ không thôi đang lôi lôi kéo kéo với Nguyễn Điềm muốn bảo vệ học sinh bỗng cứng đờ rồi dừng lại: "..."
Xấu hổ ngắn ngủi một hồi mới kịp phản ứng, lập tức vỗ trán: "A, đúng, đúng, đúng! Bạn học Hạ Chi Dã không nói thì suýt chút nữa là quên, thật đúng là lớn tuổi rồi."
Nói xong đi lên sân khấu, nhận lấy microphone, nghĩa chính từ nghiêm: "Bởi vì bạn học Lưu Việt lớp 11-1 sơ sẩy trách oan dẫn tới việc kỳ thi lần này có vài bạn học bị thiếu điểm, đối với việc này thầy nghiêm khắc lên án và phê bình! Hơn nữa ngay tại đây thầy nghiêm túc làm sáng tỏ, tất cả thành tích lần thi này đều rất chân thật hợp lệ! Sau này cũng sẽ tăng cường cơ sở giám sát của trường học, kiên quyết ngăn chặn những việc như thế này lại tái diễn!"
Lần này toàn bộ sân trường hoàn toàn bùng nổ.
Ngay cả Lưu Đức Thanh cũng không giúp cháu trai ruột của mình, xem ra thực sự là lỗi của Lưu Việt, Tống Yếm thật sự bị oan uổng, còn bị đám người hóng drama không rõ chân tướng mắng lâu như vậy, thật đúng là quá thiệt thòi.
Hơn nữa nếu thành tích Ngữ Văn không có vấn đề, nói không chừng người ta chính là hạng nhất cả năm trường đấy.
Hạng nhất đó!
Tam trung khó khăn bao nhiêu mới có hạng nhất hả!
Cơ hội mở mày mở mặt trước đám người Ngũ trung với Thập Nhất trung cũng không còn!
Nghĩ như vậy, không chỉ là học sinh mà một số giáo viên đều cảm thấy đáng tiếc cho Tống Yếm, cũng càng thêm bất mãn đối với đầu sỏ gây tội là bạn học Lưu Việt kia.
Các loại lời nói khó nghe.
Lưu Việt nghe được
Vốn dĩ Tống Yếm đang cúi đầu giả chết bởi vì cảm thấy Hạ Chi Dã quá mất mặt lại đột nhiên mở miệng: "Từ từ."
Lưu Việt: "?"
Tống Yếm: "Ai kéo thấp điểm, ai là cháu trai.
Nói đi."
Lưu Việt: "..."
Đệt.
"Thế nào, không chịu thua?"
Tống Yếm ngồi thẳng người dựa vào lưng ghế.
Giọng điệu chẳng chút phập phồng, giống như một câu hỏi cực kỳ bình tĩnh mà thôi, cũng không hùng hổ dọa người, âm lượng cũng không lớn, chỉ là vừa đủ để vài ba học sinh hàng cuối hai ba lớp bên cạnh nghe rõ ràng.
Quần chúng hóng chuyện hừng hực lửa nóng sắp nướng chín Lưu Việt.
Cố tình lại có người xem náo nhiệt không chê việc lớn nhân cơ hội ồn ào.
"Anh Việt, không phải chứ, tự mình cá cược lại không dám tự mình nhận?"
"Đừng làm vậy chứ, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu."
"Đúng đó, không phải chỉ là ở trước mặt mọi người la 'tôi là cháu trai' thôi à, có gì đâu, đỡ hơn việc không nhận thua chứ hả."
Lưu Việt để ý nhất chính là mặt mũi và hư vinh của đàn ông, nếu không cũng chẳng đến mức bởi vì Tống Yếm làm hắn ta mất mặt một lần mà giãy đành đạch như vậy.
Gắt gao năm chặt tay, kêu cũng không được mà không kêu cũng không xong.
Nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Bây giờ đứng ở chỗ này kêu không phải là tìm mắng à? Mày cho rằng mày có thể thoát tội?"
"Yên tâm."
Tống Yếm lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chọt vài cái, hai giọng nói quen thuộc lập tức truyền ra.
- -- Nhưng mà lúc trước em có cá cược với Lưu Việt, là về kỳ thi lần này, có lẽ sẽ đùa hơi quá trớn, hy vọng đến lúc đó chủ nhiệm Lưu đừng trách Lưu Việt.
- -- Cái này thì có gì đâu? Thầy cũng đâu phải người cổ hủ, còn có thể mắng các em vì loại chuyện này được à? Yến tâm đi, nên chơi thì chơi, đừng để ảnh hưởng việc học là được.
Rành mạch, rõ ràng.
Người ta đã sớm đề phòng trước khi chuyện xảy ra.
Người chung quanh nghe thấy đoạn ghi âm đều phải quỳ lạy.
Sắc mặt Lưu Việt hết đỏ rồi xanh xong lại trắng bệch.
Việc đã đến nước này, lui không được, chỉ có thể giữ chút thể diện cuối cùng đã cá cược thì phải chịu thua, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, phun ra một câu: "Tôi là cháu trai."
Tống Yếm: "Lớn tiếng chút."
Lưu Việt nhịn: "Tôi là cháu trai."
Tống Yếm: "Lớn tiếng thêm chút nữa."
Lưu Việt không thể nhịn được nữa: "Tôi là cháu trai."
...!
Đinh tai nhức óc.
Nhục quá sống sao nổi.
*Nhục quá sống sao nổi: Raw là '社死当场', ý chỉ việc làm cho bản thân trở nên ngu ngốc trước công chúng.
Xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui vào.
Các giáo viên ở lớp khác vốn đang giả câm giả điếc không khỏi nghiêng đầu ghé mắt, ép tay xuống ý bảo nhỏ giọng một chút, nếu không thì coi chừng.
Lúc này Lưu Việt mới ý thức được mình quá mức, âm lượng mất không chế, huyết sắc nổi lên làn da ngăm đen như màu gan heo bị luộc chín, dúng sức cắn răng cấm phía sau, liếc xéo Tống Yếm một cái.
Nhưng mà cuối cùng chẳng thể nói được gì, cũng không làm được gì hết, chỉ có thể hung hăng đá chân rồi giận dữ rời đi.
Quần chúng ăn dưa còn muốn tám chuyện cũng bị giáo viên mấy lớp khác khẽ mắng cản lại, chỉ còn vài câu thì thầm linh tinh.
Tống Yếm không có hứng thú nghe, chỉ dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn xuyên qua khe hở trong hàng ngũ.
Vừa lúc nhìn thấy Hạ Chi Dã đứng dưới sân khấu.
Lưu Đức Thanh đang vây quanh hắn mặt đỏ tai hồng khoa tay múa chân nói cái gì đó, nhìn qua rất ồn ào kịch liệt.
Mà Hạ Chi Dã lại lười biếng đứng đó, cả người viết đầy mấy chữ 'đúng lý hợp tình' cùng với 'không chút để ý' được in hoa.
Tống Yếm hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ làm mấy việc vừa rồi.
Trước nay cũng chẳng trông cậy vào hiệu quả cuối cùng này.
Rốt cuộc chuyện này xảy ra lâu như vậy, nhưng dù là Đàm Thanh hay Tống Minh Hải cũng không gọi một cuộc điện thoại đến hỏi một câu, cho thấy là một mình cậu chiến đấu hăng hái, có thể khiến Lưu Việt thua khó coi một ít đã xem như không tồi.
Lại chẳng nghĩ đến có người phát điên, một hai phải thay cậu đòi lại cái thứ khó coi liên quan tới Lưu Đức Thanh về.
Mà ánh nắng phía sau người nọ lại chậm rãi ló dạng.
Thiếu niên thân dài da ngọc, trong sáng vô tư, trên người có một loại bắt mắt, kiêu ngạo lại khéo léo.
Tâm tình Tống Yếm đột nhiên tốt lên không ít.
Đây là người thay cậu ra mặt có thể đếm trên đầu ngón tay trong mười mấy năm cuộc đời của cậu.
Như vậy xem ra, cái tổ nhỏ này của cậu cũng không có mệt lắm, ít nhất có một cậu bạn cùng bàn không tồi.
Vừa nghĩ như vậy, lễ chào cờ đã tiến hành đến phân đoạn trao giải.
Người chủ trì câu chữ rõ ràng: "Chúng ta hãy chúc mừng học sinh đạt được tiền thưởng tiến bộ lần này, bạn học Trương Diện Diện lớp 11-1, mời em lên trên đây nhận một ngàn của quỹ học bổng Lập Phu."
Tống Yếm chậc nhẹ một tiếng.
Tiểu Béo nghe tiếng quay đầu lại: "Sao vậy anh Yếm?"
Tống Yếm tản mạn nói: "Không có gì, chỉ là do Hạ Chi Dã không có được tiền thưởng tiến bộ nên thấy rất đáng tiếc."
Tiểu Béo lập tức nhăn mi lại: "Cái gì cơ?"
"Cậu đánh chết Hạ gia thì cậu ấy cũng không có khả năng có được tiền thưởng tiến bộ đâu."
"Sao lại nói thế?"
"Tên súc sinh này lần nào thi cũng đạt hạng nhất hết, còn có chỗ nào để tiến bộ nữa đâu."
"?"
"Không tin thì nghe đi."
Người chủ trì trên sân khấu dõng dạc hùng hồn: "Một lần nữa xin chúc mừng bạn học Hạ Chi Dã lớp 11-1 liên tục đạt hạng nhất trong kỳ thi lần này, trở thành quán quân!"
"..."
Bốn phía vỗ tay như sấm, hoan hô nức trời.
Tống Yếm lại cảm thấy bọn họ quá ầm ĩ.
Bởi vì buồn vui của nhân loại không tương thông, mà cậu trước tiên đang tưởng nhớ đến cậu bạn cùng bàn sắp đi chầu trời của mình.
Hết chương 10.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Chi Dã: Vợ ơi, nghe anh nói!
Lời của tui:
Xin chào Hạ Chi Dã, tạm biệt Hạ Chi Dã.
Tại vì tui thường hay chừa mấy câu không hiểu ra rồi đi tra xong mới edit tiếp nên đôi lúc bị sót, nếu có thì nhớ nhắc tui nhá! Cảm ơn mọi người!.