Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi


Tống Yếm: "Xin hỏi vì sao lại là màu phản quang."
Hạ Chi Dã: "Bởi vì nó không giống bình thường."
Tống Yếm: "..."
Quả thật không giống bình thường.

Với loại màu phản quang sáng mù mặt chó hợp kim titan này, ném ở ngã tư đường lớn nhất trung tâm thành phố vào giờ cao điểm buổi cũng có thể liếc mắt một cái đã bị chú cảnh sát phát hiện làm trái luật giao thông sau đó dán ba tờ giấy phạt.

Tống Yếm cảm thấy có bị đánh chết cũng không thể ngồi lên cái thứ này được.

Hạ Chi Dã lại vỗ ghế sau: "Lên, ngai vàng độc quyền của cậu."
Chạng vạng, ánh chiều hoàng hôn vừa lúc buông xuống phía sau lưng hắn, bao phủ sự ấm áp, nhìn qua giống như cậu chàng vừa đẹp trai vừa lưu manh vừa ngọt ngào mà con gái thích nhất trong mấy bộ phim truyền hình điện ảnh Đài Loan.

Đổi một người khác phỏng chừng đã sớm mê muội mà leo lên xe.

Nhưng Tống Yếm chỉ lạnh nhạt vô tình phun ra năm chữ: "Cút con mẹ cưng đi."
*Raw của nó là '滚你妈的蛋'.

Xoay người, lại tính dùng một chân nhảy về lần nữa.

Hạ Chi Dã thuận tay câu lấy cổ cậu: "Đừng vậy mà, vì mua cái xe đạp này mà toàn bộ tài sản đều đổ vào đây hết đó, cậu còn ghét bỏ nữa."
Ngữ điệu lười biếng, âm cuối không tự giác cuốn theo sự hờn giận mềm mại thường thấy của người miền Nam, nghe vào như có chút ý muốn oán giận nũng nịu.

Tống Yếm không nghĩ rằng một ngày nọ cậu sẽ bị một mãnh nam giang hồ thân cao 1m87 túm cổ tay làm nũng.

Càng không nghĩ tới cậu thế mà lại có chút động lòng.

Dù sao chỉ bằng đôi chân dài 1m2 hoàn hảo không hao tổn gì của Hạ Chi Dã, từ ký túc xá đến trường học chỉ mất vài bước, tùy tiện đi một chút là đến.

Bây giờ không duyên không cớ đi mua xe đạp, là vì ai nghĩ cũng biết.

Lại nghĩ đến bộ dáng của Hạ Chi Dã vừa rồi ở phòng học, ngay cả 30 đồng cũng không có, phỏng chừng chiếc xe đạp này đã tiêu tốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn.

Chính mình kén cá chọn canh lại có hơi không biết tốt xấu.

Cho nên...!
Quay đầu lại vừa lúc đụng phải cặp mắt đào hoa cực kỳ ngu ngốc của Hạ Chi Dã.

Tống Yếm: "..."
Cho nên rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì vậy.

Mặt không biểu tình hất tay Hạ Chi Dã, móc ra một cái khẩu trang siêu to khổng lồ, che khuất hơn hơn phân nửa khuôn mặt, ngồi vào ghế sau, ngữ khí lạnh lẽo: "Động tác nhanh lên."
Hạ Chi Dã nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp còn sót lại bên ngoài tràn ngập bốn chữ 'thấy chết không sờn', nhịn không được cúi đầu bật cười.

Thì ra nhóc què ăn mềm không ăn cứng.


Lại còn mạnh miệng mềm lòng.

Tỷ như ở trong lớp rõ ràng nhìn thấy khốn cảnh của mình mới ném ví tiền ra giải vây, cố tình còn muốn bày ra bộ mặt cáu kỉnh ăn cháo đá bát, cũng không biết ngạo kiều cho ai xem.

Nhưng mà nói đến ví tiền...!
Hạ Chi Dã nghĩ đến gì đó, đạp xe lên trước, đá vào bánh xe, chậm rì rì phun ra một câu: "Ảnh trên giấy tờ tùy thân của cậu chụp khi nào vậy? Nhìn qua rất là đáng yêu."
"..."
Sự im lặng đọng lại.

"Tôi đệt mẹ cậu --- đệt! Hạ Chi Dã! Mẹ nó cậu có bệnh à!"
Chỉ một giây trước khi Tống Yếm tính nhảy xuống xe vì tức giận, Hạ Chi Dã dẫm mạnh một cái, xe đạp màu hồng lấp la lấp lánh nhanh chóng lao xuống sườn núi trước cửa trường học, kéo theo tiếng thét chói tai của nữ sinh cùng với tiếng la mắng mất kiểm soát đầy tức giận của Tống Yếm.

Cảm nhận được người nào đó ở phía sau trong nháy mắt nắm chặt lấy góc áo của mình, khóe miệng Hạ Chi Dã nhếch lên một nụ cười tùy ý khi thực hiện được ý đồ.

Đúng vậy, lớn tiếng mắng chửi người rất tốt, thoạt nhìn có nhân khí hơn nhiều.

Trở lại ký túc xá, Tống Yếm chẳng thèm cho Hạ Chi Dã sắc mặt tốt: "Mua xe đạp tốn bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu."
"Tôi tự mình mua xe, cậu trả làm gì? Hơn nữa cũng bao nhiêu tiền." Hạ Chi Dã thay quần áo xon xuôi, thuận tiện buông ra một câu, nghe vào tựa hồ không quan tâm lắm.

Nhưng Tống Yếm lại cảm thấy là do nam sinh tuổi này lòng tự trọng quá mạnh cho nên mới ngại mở miệng.

Vì thế nhẫn nhịn, không nói thêm gì nữa.

Có một số việc cứ chọc phá mãi sẽ đả thương người khác, chỉ có thể từ từ rồi nói.

Hạ Chi Dã cũng không biết trong đầu Tống Yếm rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bộ dáng ngạo kiều mạnh miệng mềm lòng này của cậu con rất đáng yêu.

Sau khi thay cậu rót nước nóng để trên bàn liền đi đến ký túc xá lớp mười ba.

Lúc vào phòng, Thương Hoài và Chu Tử Thu đang vây quanh điện thoại nói giỡn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, phát hiện là Hạ Chi Dã, lập tức tiếp đón: "Mày tới vừa lúc, tụi tao mới ăn dưa của bạn cùng phòng mới đến của mày với Lưu Việt, kích thích vãi, gài tên Lưu Việt một vố, đã cái nư gì đâu."
"Đúng vậy đúng vậy, bây giờ trên Teiba tất cả đều đang trào phúng Lưu Việt, có thể thấy nhân phẩm người này đúng là có vấn đề."
"Vì bạn xứng đáng, ai kêu nó ngày thường hay nổ cứ như đáng giá 258 vạn không bằng, ai cũng khinh thường, đánh bóng rổ còn thích chơi dơ."
"Hơn nữa mỗi lần nhìn nó đến trước mặt Hạ gia diễu võ dương oai khoe giàu tao muốn cười vãi.

Cũng do Hạ gia của chúng ta khiêm tốn, nếu không số của cái kia nói ra có mà hù chết..."
"Được rồi, đừng có bla bla." Hạ Chi Dã lười biếng cắt ngang mấy lời vô nghĩa của Thương Hoài và Chu Tử Thu, "Tụi bây lúc trước là ai mượn tao 300."
Nghe được lời này, Thương Hoài ngẩng đầu: "Nhà mày lại đóng băng thẻ mày à?"
Hạ Chi Dã: "Ừ."
Thương Hoài chậc một tiếng: "Ông nôi của mày thật là thú vị, tao chưa từng thấy người nào thích đóng băng thẻ tín dụng như vậy cả.

Nhưng mà mày cũng thế, ngày thường bớt tiêu tiền như nước một chút, cuối tháng cũng chẳng eo hẹp vậy đâu."
Hạ Chi Dã ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên: "Lúc tao tiêu tiền như nước có thiếu phần mày ăn hay thiếu phần mày chơi không?"

Thương Hoài: "...!Hạ gia, lại đây.

300 đồng này ngài cứ lấy đi."
"Nhưng mà sao mày không hỏi mượn bạn cùng phòng của mày." Chu Tử Thu nằm trên giường bấm điện thoại ở bên cạnh liếc mắt lại đây, "Cấp bậc phú nhị đại như người ta không phải dư dả hơn nhiều so với giai cấp vô sản như tao với Thương Hoài à?"
Hạ Chi Dã: "Người ta bắt đầu từ cấp hai cứ tới chỗ này cọ ăn cọ uống giống tụi bây à?
Chu Tử Thu: "Mày nói đúng."
Hạ Chi Dã cà khịa hai người một hồi, thu tiền xong, đang chuẩn bị đi, Chu Tử Thu nhíu mày gọi hắn lại: "Sắc mặt của mày sao lại trắng bệch thế."
"Có hả? Hạ gia vốn dĩ đã trắng, mày có lầm không." Thương Hoài nói xong thì dò mắt nhìn lại, nhăn mi, "Hình như là thật, miệng cũng chẳng đỏ."
Nói rồi duỗi tay sờ trán Hạ Chi Dã, 'ấy' một tiếng: "Hình như có hơi nóng."
Hạ Chi Dã không thèm để ý: "Chắc là bị cảm."
Sáng hôm qua đánh nhau mắc mưa, buổi tối lúc đưa Tống Yếm đến bệnh viện lại mắc mưa, hơn nữa hôm nay lúc cưỡi xe đạp chở Tống Yếm ở đằng trước chắn gió cho cậu, vừa đến vừa đi, có khi là bị cảm.

"Vậy mày nhớ đến phòng ý tế lấy chút thuốc."
"Để nói sau."
Mắt thấy Hạ Chi Dã định gác chuyện bệnh tình qua một bên rồi ngủ một giấc, Chu Tử Thu bổ sung một câu: "Tự mày mang bệnh thì không quan trọng nhưng bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn của mày kia vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, thân thể ốm yếu, đừng lây bệnh cho người ta."
Hạ Chi Dã nghe vậy dừng một chút, sau đó gật gật đầu: "Mày nói đúng, lây bệnh cho tụi mày xem như là thay trời hành đạo, nhưng lây bệnh cho Tống Yếm quả thật không tốt lắm."
Nói xong quay người rời đi."
Thương Hoài: "..."
Chu Tử Thu: "..."
"Hạ Chi Dã, mày là lão súc sinh thấy sắc quên bạn."
Lúc Hạ Chi Dã về ký túc xá thì Tống Yếm đang gọi cơm hộp.

Tống Yếm cúi đầu, đùa nghịch di động, giống như lơ đãng hỏi một câu: "Một mình tôi mua không đủ tiền để freeship, cậu muốn ăn cái gì."
Hạ Chi Dã tùy ý vắt quần áo vừa thay lên trên lưng ghế, mặc áo dài tay vào: "Không cần gọi cho tôi, tôi có việc ra ngoài một chuyến."
Tống Yếm muốn hỏi trời sắp tối rồi có chuyện gù mà phải ra ngoài vào giờ này nhưng lại cảm thấy mình và Hạ Chi Dã hình như cũng không quen thuộc đến mức đó, cuối cùng chỉ 'ừ' một tiếng, không có hỏi nhiều.

Nhưng mà vẫn buông điện thoại, quyết định trễ chút hẳn đặt cơm.

Dù sao cậu cũng không xác định được trên người Hạ Chi Dã có đủ tiền ăn cơm tối không nữa.

Nghĩ như vậy, lại nghĩ tới hôm qua Nguyễn Điềm nói đến việc học bổng kỳ thi chung, hai tay để trên bàn nắm chặt lại, bấm đốt ngón tay hai lần, lần nữa cầm điện thoại, mở Wechat ra, click mở chân dung Thẩm Gia Ngôn.

YAN: Lúc mày học lớp 10 ấy, mấy kiến thức cơ bản với đề sai kinh điển mà thầy gia sư tổng hợp cho mày có còn không?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Bản giấy tìm không thấy nhưng bản điện từ hẳn là còn, làm sao vậy?
YAN: Gửi tao một bản.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Loại kiến thức cơ bản này đâu có ích lợi gì với mày, mày muốn nó làm gì?
YAN: Mày đừng động, dù sao vẫn hữu dụng.

Trực tiếp gửi vào hòm thư của tao.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Được rồi.


Tống Yếm nhận được email, đứng dậy nhảy một chân đến tiệm in dưới ký túc xá.

Thẩm Gia Ngôn cũng là phú nhị đại hàng thật giá thật, chỉ là thành tích hằng năm muốn đứng thứ nhất từ dưới lên, sau khi chia lớp mỗi lần thi tháng đều loanh quanh ở vị trí thứ hai.

Cha mẹ Thẩm gia sốt ruột nên bỏ số tiền lớn mời gia sư tốt nhất Bắc Kinh làm cho cậu chàng một tập tài liệu, mỗi kiến thức cơ bản của một môn đều rất rõ ràng.

Kết quả là cuối học kỳ hai đã chen chân vào được một trường trọng điểm.

Tập tài liệu này được Thẩm Gia Ngôn tôn làm báu vật cứu mạng.

Tống Yếm cảm thấy với tác phong bất lương của Hạ Chi Dã mà nói, cơ sở của hắn còn kém hơn Thẩm Gia Ngôn, nếu học bù thêm thì hiệu quả tiến bộ sẽ rõ ràng hơn.

Chỉ cần xem năm ấy phần của tập tài liệu này thì ở trường học cỡ trung như Tam trung việc giành được học bổng cũng không phải không có hi vọng.

Ngược lại cũng không phải Tống Yếm thích giúp đỡ mọi người, chỉ là Hạ Chi Dã không muốn câu trả tiền xe đạp, vậy chỉ có thể dùng loại biện pháp này trả chút nhân tình.

Dù sao trong quan niệm của Tống Yếm, người với người ở chung quan trọng nhất chính là không thiếu nợ lần nhau.

Bởi vì chỉ không thiếu nợ lẫn nhau mới có thể tránh khỏi việc 'dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng'.

*Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: Dù chia lìa đôi ngã nhưng lòng vẫn nhớ về nhau.

Ở đây ý Tống Yếm là sau này khi xa rồi thì cũng đừng liên quan gì tới nhau hết.

Hạ Chi Dã vốn chỉ muốn đến phòng y tế tùy ý lấy chút thuốc, nhưng khi đo nhiệt kế, nhiệt độ lên tới 38.9, sợ đến mức giáo y trực tiếp lái xe đưa hắn đi bệnh viện.

Lấy máu, thử máu, kiểm tra điện tim, sau hồi kiểm tra, xác định chỉ là phát sốt cảm lạnh mới xem như nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi cẩn thận dặn dò vài câu rồi đưa Hạ Chi Dã về ký túc xá.

Sắc trời đã hoàn toàn âm u, trên bầu trời lại lất phất mưa bay, gió đêm cuối hè đầu thu thổi qua làm Hạ Chi Dã vốn không cảm thấy gì cũng có vài phần không thoái mái, chuẩn bị trở về đi ngủ.

Kết quả đẩy cửa ra, đối diện với mùi thức ăn nóng hổi bốc lên nồng nặc.

Tống Yếm đứng cạnh bàn mở đóng gói hộp cơm, nghe thấy động tĩnh, tùy ý liếc mắt một cái, sau đó lại không thèm để ý rũ mắt: "Cơm tối gọi nhiều, nếu cậu chưa ăn thì cùng nhau ăn đi."
Hạ Chi Dã thật ra không muốn ăn lắm nhưng biết tính tình của Tống Yếm, chỉ cần mình từ chối thì khẳng định sẽ không có lần sau: "Được, vừa lúc tôi cũng đói bụng."
Sau đó móc ra 300 đồng, đếm 30 đưa cho Tống Yếm: "Tiền lúc chiều cậu nộp giúp Trương Diện Diện này, tôi hay cậu ấy trả cho cậu trước."
Rõ ràng buổi chiều ngay cả 30 cũng không có, bây giờ biến ra 300 từ chỗ nào vậy?
Tống Yếm vừa mới nổi lên nghi ngờ liền thoáng nhìn thấy nốt đỏ đột nhiên xuất hiện trên cánh tay đang đưa tiền của Hạ Chi Dã: "Đây là cái gì?"
"Cái gì cơ?"
Hạ Chi Dã nhìn theo tầm mắt Tống Yếm, phát hiện cậu đang nhìn lỗ kim lưu lại sau khi rút máu ở bệnh viện trên tay hắn.

Nốt nhỏ đỏ thẫm trên cánh tay trắng tuyết, nhìn qua quả thật quá chói mắt.

Nhưng Hạ Chi Dã không muốn để Tống Yếm biết mình bởi vì hôm qua đưa cậu đi bệnh viện mắc mưa mới phát sốt nên thuận miệng đáp: "Chắc là vô tình đụng phải chỗ nào rồi."
Chuyện ma quỷ để dỗ con nít hay gì.

Ánh mắt Tống Yếm không kiên nhẫn nhấc lên, vừa lúc lại rơi xuống trên môi Hạ Chi Dã.

Cậu nhớ rõ hình dáng môi Hạ Chi Dã rất đẹp, hơn nữa còn đỏ hồng tự nhiên, rất câu dẫn, bây giờ nhìn lại tựa hồ đã phai nhạt đi nhiều, cứ như thiếu huyết sắc.


Tống Yếm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Muốn hỏi, lại cảm thấy mình xen vào việc người khác.

Không hỏi, trong lòng lại có chút lấn cấn.

Giữa lúc chần chờ, ngoài cửa có người gân cổ hô lên: "Hạ gia, có việc, ra đây một lát."
Hạ Chi Dã vứt tiền lên trên bàn: "Thương Hoài kêu tôi, tôi ra ngoài một chuyến, cậu đói bụng thì cứ ăn trước đi."
Nói xong xoay người ra ngoài.

Lúc xoay người động tác quá mạnh, không cẩn thận đụng vào ghế dựa.

Có thứ gì đó rớt ra từ túi quần Hạ Chi Dã mới thay treo trên ghế, hắn cũng không phát hiện.

Tống Yếm khom lưng nhặt lên, chuẩn bị bỏ vào túi, đầu ngón tay thoáng dừng lại theo tầm mắt lơ đãng.

Thứ trong tay cậu cầm chính là một tờ rơi nhăn nheo dúm dó, mặt ngoài tờ giấy mơ hồ có thể thấy được mấy chữ viết qua loa viết bằng bút bi, nơi đầu ngón tay dừng lại rõ ràng là một chữ 'máu'.

Mở rộng tờ giấy:
Việc làm thêm lương cao, chân thành thông báo tuyển dụng.

Hiến máu trả tiền, 300/lần.

Người mẫu khỏa thân, 500/lần.

Bỏ tiền xin con, gặp mặt nói chuyện.

Phương thức liên hệ: 138XXXXXXXX.

Giao dịch thần bí tà ác trong truyền thuyết từ xa xưa.

300 tệ.

Lỗ kim.

Môi thiếu huyết sắc.

Thì ra là thế.

Lông mày Tống Yếm không tự giác nhíu lại.

Sau một lát, cậu lạnh mặt thả tờ rơi về chỗ cũ.

Sau đó mở điện thoại, click mở phần mềm đặt cơm tìm trong thực đơn: Gan heo xào.

Hết chương 6.

Tác giả có lời muốn nói:
Tống Đại Hỉ: Tại sao Hạ Chi Dã lại đi bán máu? Là vì tôi chưa đủ giàu à?
Hạ Chi Dã: Tại sao vợ yêu lại cho tôi ăn gan heo bổ máu? Là vì cảm thấy tôi còn không đủ mạnh mẽ cường tráng à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận