Mà bất ngờ trong cuộc sống, thường thường không phải chỉ có một lần.
Tống Yếm vừa mới cúp điện thoại, điện thoại của Hạ Chi Dã lại vang lên.
Bởi vì đề của Nam Vụ khó hơn Bắc Kinh một chú nên tổng điểm của Hạ Chi Dã chỉ có 712, nhưng vẫn nhất kỵ tuyệt trần đạt được số điểm trần cao nhất trong ban khoa học tự nhiên của thành phố Nam Vụ.
Đều là thành phố trực thuộc trung ương, đều là đơn vị hành chính cấp tỉnh, đều là thủ khoa, đều có học bổng trị giá sáu con số, đều cầm chắc tấm vé trúng tuyển vào trong đại học hàng đầu, thậm chí còn không cần đọc thử sách tham khảo điểm xét tuyển của nắm trước, chỉ cần suy xét ngành nghề mà bản thân thích nhất thôi.
Hơn nữa hai người này vừa mới thành niên, lại có số tài sản đứng tên mà lúc bình thường phấn đấu cả đời cũng không có được, còn có sắc có chân có bạn trai.
Đủ loại nhân tố gộp chung lại với nhau, khiến Thẩm Gia Ngôn tức giận đến mức nắm tay Chu Tử Thu rồi quay đầu đi về.
Đến đêm còn phải nhận lấy đủ loại công kích phê phán từ đám bạn thân suốt ba tiếng đồng hồ do lòng dạ ghen ghét đáng ghê tởm.
Thậm chí ngay cả Thương Hoài đang vội vàng chuẩn bị album debut cũng gia nhập đội quân này.
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài: Quá đáng, thật sự quá đáng, đòe mòe thật sự quá đáng lắm rồi, quá đáng đến mức tôi muốn viết bài rap đầu tay mang tên 'Nữ Oa'.
Bé dâu tây ngọt ngào nhất thế gian:?
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài: Diss kỹ thuật tạo người của bà ấy cực kỳ không ổn định, gây ra đủ loại hiện tượng bất công và xấu xa trên thế giới, với cả thái độ có lệ khi dùng bùn nặn ra tôi nữa.
Wild: Ủng hộ.
Wild: Cũng ban tặng cho mày sự đồng tình.
Wild: Nhưng thương mà không giúp gì được.
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài:???
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài: Mày là người?
Wild: Nếu mày bằng lòng, cũng có thể coi là thần.
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài:...
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài: Chủ nhóm đá thằng này ra cho tôi ngay!
Wild đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài: Cuối cùng cũng có thể mắng chửi bọn họ mà không cần kiêng dè nữa rồi, đọc chung với tôi nào, Tống Yếm và Hạ Chi Dã là hai tên chó!
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Tống Yếm và Hạ Chi Dã là hai tên chó!
Autumn:...
Chị Khổng yang lake của cưng:...
Không cho tương lai còn dài:...
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập:...
Siêu sao đỉnh lưu Thương tiểu Hoài:?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Sao vậy?
YAN: Tao vẫn còn ở trong nhóm.
Bởi vì Tống Yếm không trò chuyện trong nhóm chat, sau khi cả bọn bắt đầu công kích thì càng không nói một lời, thế nên Thương Hoài và Thẩm Gia Ngôn vừa được thêm vào nhóm chat mới không nhận ra trong nhóm vẫn còn một ác ma đang tồn tại.
Vậy nên ba giây sau.
YAN đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Sau đó đám người kia tiến hành cuộc công kích cá nhân cực kỳ bi thảm ra làm sao, Tống Yếm và Hạ Chi Dã không thể hiểu hết.
Dù sao bọn họ cũng không định so đo với những lời nói rõ ràng là đang vui đùa đó, chỉ đứng trên ban công dưới trần nhà pha lê, sóng vai nhau dựa vào lan can, ngắm nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Không ai nói gì cả, cứ an an tĩnh tĩnh đứng yên như vậy nhìn ngắm nước mưa rơi dưới ánh đèn, lắng nghe tiếng hạt mưa nện vào trần nhà pha lê, cảm thấy cơn gió mùa hạ này thật là thoải mái, mát lạnh thích ý, cứ như cho dù thời gian có trôi qua một cách vô nghĩa như thế thì cũng không tồi.
Mãi đến khi Tống Yếm đột nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Hạ Chi Dã rất ít khi nhìn thấy cậu cười vô duyên vô cứ như vậy, quay đầu lại hỏi: "Sao đấy? Nghĩ đến việc gì vui vẻ à?"
"Không có gì." Cánh tay Tống Yếm chống trên lan can, nhìn về phía xa đang đắm chìm trong màn mưa, "Chỉ là không ngờ rằng chúng ta có thể làm được, tôi vẫn cảm thấy rất ảo diệu."
Cậu giả vờ ngầu lòi với Thẩm Gia Ngôn chỉ là muốn trêu chọc cậu chàng mà thôi, thật ra trong lòng cũng không nắm chắc cho lắm.
Suy cho cùng ở trên thế giới này, số người thông minh và nỗ lực hơn bọn họ thật sự quá nhiều, bọn họ không phải thiên tài cũng chẳng phải kỳ tích, cuối cùng có thể đạt được kết quả gì, ít nhiều cũng phải nhờ vào may mắn.
Thế nhưng bọn họ đã làm được, còn là cả hai cùng làm được, cứ như ông trời tặng thêm may mắn cho bọn họ vậy, trôi chảy đến mức có hơi không chân thật.
Hạ Chi Dã lại vô cùng mặt dày ôm chầm lấy bả vai Tống Yếm, lười biếng cười nói: "Không sao, cứ thích ứng là được, dù sao thì thấy bói cũng từng nói tôi là Vượng Phu rồi mac, cho nên trong tương lai mấy chuyện ảo diệu huyền ảo như thế này chắc sẽ xuất hiện không ít đâu, chẳng hạn như còn có một bất ngờ nhỏ..."
Còn chưa dứt lời, điện thoại Tống Yếm đã reo vang.
Lúc nhìn thấy ba chữ 'Tống Minh Hải' xuất hiện trên màn hình, hai người đều hơi thu miễn nét cười trên gương mặt.
Sau một hồi chần chờ ngắn ngủi, Tống Yếm vẫn lựa chọn di chuyển đầu ngón tay, nhận điện thoại, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Chỉ là sau khi nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng 'Tống Yếm, mai về nhà đi' trầm khàn mệt mỏi, lãnh đạm hỏi một câu: "Có chuyện gì ư?"
"Tao và dì Đàm của mày đã ly hôn, công ty cũng đã từ bỏ luôn rồi, ngày mai dọn về nhà ở đi."
Không biết là do giọng điệu quá khàn hay là một loạt biến cố đã làm giảm nhuệ khí của Tống Minh Hải, mà Tống Yếm có thể nghe được vài phần mệt mỏi suy yếu trong tiếng nói luôn cao cao tại thượng của ông ta.
Tống Yếm không nói chuyện.
Tống Minh Hải hơi khựng, lại bổ sung thêm một câu: "Hôm nay có báo cáo kiểm tra sức khỏe, xơ gan do rượu."
Ngón tay nắm điện thoại của Tống Yếm hơi cuộn tròn, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Còn bù hay mất bù?"
*Xơ gan còn bù (compensated cirrhosis) và xơ gan mất bù (decompensated cirrhosis) mô tả tình trạng lâm sàng của một bệnh nhân xơ gan.
Xơ gan còn bù là giai đoạn sớm của xơ gan và xơ gan mất bù là giai đoạn muộn của xơ gan.
"Còn bù."
"Ừm."
Khi Tống Yếm nghe thấy đáp án này, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Cậu ghét Tống Minh Hải, bức thiết muốn thoát khỏi Tống Minh Hải, thậm chí cả đời này cũng không muốn gặp lại Tống Minh Hải.
Nhưng cậu cũng không mong rằng bây giờ Tống Minh Hải thật sự bệnh nặng gần như sắp chết.
Bởi vì nếu có như vậy, thứ đạo đức đáng chết này sẽ ép buộc cậu phải ở bên người Tống Minh Hải.
May là Tống Minh Hải chỉ bị xơ gan giai đoạn đầu, cho dù ông ta mất đi địa vị và quyền lợi trong công ty, nhưng khoản tiền còn dư lại cũng đủ để ông ta chữa bệnh rồi sinh sống.
Vậy nên Tống Yếm không có khuất mắt gì để bị ép buộc đạo đức nữa, nhàn nhạt nói: "Được, vậy ông bảo trọng thân thể, cúp đây."
"Tống Yếm!" Đầu dây bên kia của điện thoại có chút vội vàng kêu cậu một tiếng, sau đó mới hình như ý thức được bản thân đẫ thất thố, mạnh mẽ bình tĩnh lại, "Tao là ba mày, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được."
"Thế nên đợi đến sau này ông mất đi năng lực hành vi dân sự, tôi sẽ làm người giám hộ phụng dưỡng cho ông.
Với cả nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn sẽ là một người giám hộ tròn chức tròn trách hơn ông nhiều, ít nhất tôi cũng không có làm cái chuyện suýt nữa thì gây ra chết người tận hai lần." Giọng điệu của Tống Yếm bình đạm trào phúng.
Giọng điệu của Tống Minh Hải như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Mày hận tao như vậy à? Tình nguyện đi theo người ngoài đối nghịch với tao chứ không chịu nghe lời tao nói? Từ nhỏ đến lớn, tao thiếu nợ mày việc ăn hay là thiếu nợ mày chuyện mặc, cái nào mày dùng mà không phải tốt nhất? Tống Yếm, tao không có lỗi với mày như mày tưởng đâu."
Khoảnh khắc ấy, Tống Yếm đột nhiên không muốn tranh cãi nữa.
Cậu không cảm xúc nhẹ nhàng gật đầu: "Ông nói đúng, vậy nên lúc tôi còn chưa hiểu chuyện cũng từng đu theo ba ruột giống như những đứa trẻ khác vậy.
Còn tại sao lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay, tôi cảm thấy ông biết rõ đáp án hơn ai khác chứ.
Còn bệnh tình của ông..."
Tống Yếm nói vừa khách quan vừa bình tĩnh: "Cho dù sự nghiệp ông có thất bại, vợ rời con bỏ, ông vẫn mạnh hơn rất nhiều người, ít nhất cũng sẽ trị khỏi bệnh.
Thế nên trên thế giới có rất nhiều những kẻ yếu đuối bất lực, nhưng nếu có thể, hãy đối xử tốt với những người đó, coi như tích chút đức cho bệnh tình của mình, ông nghĩ sao, ba?"
Tiếng 'ba' này của Tống Yếm vô cùng bình tĩnh đạm nhiên, khiến cho hô hấp của Tống Minh Hải ở đầu dây bên kia gần như cứng lại.
Lúc Tống Yếm còn chưa được sinh ra, ông ta quả thật cực kỳ chán ghét sự tồn tại của cậu, cảm thấy đó là công cụ tra tấn trói buộc ông ta vào cuộc hôn nhân này.
Đúng là theo như lười của Tống Yếm, khi còn nhỏ Tống Yếm rất hiểu chuyện, sẽ luôn ngoan ngoãn mềm mại gọi ông ta là ba.
Cho nên bắt đầu từ lúc ấy, mặc dù ông ta không muốn liếc mắt nhìn thử hai mẹ con bọn họ, nhưng lại không buông tha việc nuôi dưỡng đứa nhỏ này.
Nhưng mà tại sao cuối cùng lại đến bước đường này cơ chứ.
Tống Minh Hải không biết cảm xúc ẩn ẩn trong lòng này có phải là sự hối hận hay không, chỉ biết có lẽ bản thân hẳn là đã biết đáp án, vì vậy ném ra con bài mặc cả bất lực cuối cùng giống như khi đàm phán trên thương trường, hỏi: "Nếu tao đồng ý cho mày và Hạ Chi Dã ở bên nhau thì sao?"
Nếu như nghe thấy mấy lời này vào một năm rưỡi trước, Tống Yếm nghĩ cậu nhất định sẽ tha thứ cho mọi sự lạnh nhạt và thương tổn mà Tống Minh Hải đã gây ra, thậm chí còn mang ơn đội nghĩa, tiêu tan hiềm khích.
Cơ mà bây giờ nghe thấy câu nói ấy, cậu chỉ cảm thấy giống như một câu châm chọc tổn thương bị thời gian ngăn cách.
Cậu nghĩ là có lẽ sau khi Tống Minh Hải mất hết gia đình tài phú và sức khỏe sẽ thật sự bắt đầu hối hận, nhưng từ trước đến nay ông ta luôn dùng tư duy ngạo mạn để suy nghĩ, thế nên không hề nghĩ ra nguyên nhân chân chính khiến ông ta mất hết tất cả mọi thứ.
Vậy cứ để Tống Minh Hải hối hận vượt qua hết quãng đời còn lại trong cơn ốm đau đi.
Còn vấn đề về Tống Minh Hải, Tống Yếm cũng đáp lời một cách cực kỳ chừa thể diện: "Cảm ơn ông đã hiểu, cơ mà sự ủng hộ bây giờ của ông đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi, vậy nên tôi sẽ không về đâu, cũng hy vọng rằng sau này chúng ra sẽ không còn bất cứ sự giao thoa không cần thiết nào nữa, chúc ông sớm ngày bình phục.
Tạm biệt."
Nói xong cúp điện thoại, chặn mất số của Tống Minh Hải, thở ra một hơi thật dài.
Hai tay đặt trên lan can, nhìn về phương xa, hỏi: "Hạ Chi Dã, có phải là tôi chẳng có chút tiền đồ nào đúng không? Có phải là tôi nên hận thù Tống Minh Hải, sau đó ước gì ông ta chết sớm một chút, mỗi ngày ác độc nguyền rủa ông ta, bỏ đá xuống giếng, không từ thủ đoạn mới đúng không?"
Chứ không phải giống như bây giờ, bởi vì biết ơn ông ta cho cậu một sinh mệnh và ân huệ cung cấp điều kiện ăn ngon uống tốt, nên mới chọn cách bình tĩnh và lãnh đạm nhất.
Không có chút sung sướng tràn trề.
Không có chút khoái cảm khi báo được đại thù.
Nhưng mà cậu thật sự không có cảm giác, không hận, cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy không sao cả cứ như đó là một người xa lạ.
Bởi vì người này có để ý đến cậu có khen ngợi cậu có dành tình cảm cho cậu hay không đều chẳng hề quan trọng.
Tống Yếm cảm thấy bản thân dường như thật sự không có tiền đồ.
Hạ Chi Dã lại nghiêng đầu nhìn về phía cậu: "Tống Yếm, cậu biết tại sao tôi lại thích cậu như vậy không?"
"Bởi vì cậu thấy sắc nảy lòng tham."
"..."
Nói thì cũng đúng thế thật.
"Cơ mà cũng chưa có đầy đủ lắm đâu." Hạ Chi Dã chậm rãi nói, "Lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu đáng yêu chính là cái lần đầu tiên gặp mặt lúc đánh nhau, rõ ràng sắc mặt của cậu đã nhăn nhó đến nỗi muốn đánh người, nhưng vẫn lựa chọn giúp tôi nói dối bà nội.
Khuôn mặt chù ụ không tình nguyện lúc đó của cậu đáng yêu đến mức khiến tôi lập tức muốn làm bạn với cậu.
Sau này lúc tôi biết thật ra cậu sống không mấy vui vẻ, tôi mới hạ quyết tâm phải làm bạn trai của cậu, cậu biết tại sao không?"
Tống Yếm cũng nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Tại sao?"
"Tại vì nếu một người nào đó từ nhỏ đã sống một cuộc sống trôi chảy và hạnh phúc, thế thì khi lớn lên họ trở thành một người như vậy cũng là đương nhiên.
Nhưng nếu một người từ nhỏ đã nhận lấy toàn trắc trở và bất hạnh, vẫn trở thành một người tốt như thế, chứng tỏ từ trong xương cốt của người đó chính là một người thật mềm lòng thiện lương, không bao giờ có khả năng thay đổi.
Vậy nên Tống Yếm à, cậu vốn không cần dùng lệ khí để đối mặt với Tống Minh Hải, cậu xứng đáng có được một cuộc đời dịu dàng."
Lời nói của Hạ Chi Dã dừng lại trong tiếng mưa đêm, giống hệt với ánh mắt của hắn, chắc chắn và thản nhiên.
Tống Yếm đón nhận tầm mắt của hắn, đột nhiên bật cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Được, nhớ rõ mấy lời này của cậu đấy, sau này bị tôi bạo lực gia đình cũng phải nhớ khen tôi dịu dàng nghe chưa."
Điểm mấu chốt của Hạ Chi Dã cũng rất thấp, gật đầu nói: "Cũng được, chỉ cần không đánh chết hoặc tàn phế là được."
"Ngu ngốc." Tống Yếm nhịn không được cười mắng một câu, "Thẩm mỹ của cậu có vấn đề đúng không? Hay là có khuynh hướng M? Tại sao lại hèn hạ thế?"
Vừa dứt lời, điện thoại của Hạ Chi Dã bỗng reo lên.
Không biết hai người bọn học lại được thêm vô nhóm lúc nào nữa, hơn nữa còn đang bắt đầu cuộc gọi nhóm.
Hạ Chi Dã cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Tống Yếm: "Xem ra người có khiếu thẩm mỹ có vấn đề có khuynh hướng M lại hèn hạ không chỉ có một mình tôi."
Nói, đầu ngón ray nhấn nút nhận cuộc gọi.
Lập tức truyền đến tiếng nói thuộc về siêu sao đỉnh lưu của Thương Hoài: "Hạ gia! Anh Yếm! Tao xin công ty cho nghỉ phép rồi! Ngày mai chúng ta về hẻm Tại Tửu đi, tụ tập một bữa!"
Hạ Chi Dã nâng mi nhìn về phía Tống Yếm.
Tống Yếm cũng lười nhìn hắn, chỉ 'ừm hứm' một tiếng từ trong xoang mũi.
Hạ Chi Dã hiểu ý, lười nhác đáp một câu: "Được, tối mai gặp, tao có việc nên có lẽ sẽ đến trễ một chút, tụi bây tìm bà nội của tao là được, bà ấy có chìa khóa."
Nói xong, mấy ngàn con vịt trong điện thoại lập tức cạc cạc cạc, không biết nhốn nháo làm gì đó.
Hạ Chi Dã cười cười cúp điện thoại, nói với Tống Yếm: "Ngày mai về Nam Vụ rồi cậu đến hẻm Tại Tửu trước nhé, tôi đi xử lý vài việc, trễ chút mới về."
Tống Yếm nhớ đến 'bất ngờ nhỏ' mà lúc nãy Hạ Chi Dã chưa kịp nói xong, cảnh giác bảo: "Làm chuyện gì?"
Hạ Chi Dã cười thần bí: “Bí mật.”
Bí mật và bất ngờ nhỏ của Hạ Chi Dã là cái gì, Tống Yếm không biết, cũng không có hứng thú muốn biết, dù sao nói không chừng cũng là mấy thứ đồ chơi màu hồng phấn kỳ quái gì đó, những cứ kệ hắn đi.
Vì thế nên sau khi đáp xuống sân bay Nam Vụ, hai người cứ thế đường ai nấy đi.
Hạ Chi Dã đi làm chuyện của hắn, Tống Yếm về hẻm Tại Tửu trước.
Tại vì ban ngày phải đến gặp giáo viên của văn phòng tuyển sinh trường Bắc Đại nên bọn họ xuất phát hơi chậm, hơn nữa cộng thêm máy bay đến trễ, lúc tới Nam Vụ thì sắc trời đã tối mù.
Mà sâu trong hẻm Tại Tửu đã tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, tiếng nói đùa giỡn ồn ào náo động.
Cửa sân khép hờ, đẩy ra, lập tức nhìn thấy đã bày biện một cái bàn tròn thật lớn, Chu Tử Thu, Thẩm Gia Ngôn, Phương Thường, Triệu Duệ Văn, Khổng Hiểu Hiểu đang ngồi quanh bàn cưới nói gì đó.
Mà Thương Hoài rất lâu chưa được gặp lại cũng không biết lấy ở đâu ra một đài KTV di động, đang cầm microphone, đứng trên bậc thang tạo một loạt dáng pose ảnh khoa trương dành riêng cho các siêu sao hàng đầu.
Chàng thiếu niên dung mạo bình thường của hai năm trước do sự múp míp của trẻ co và phong cách học sinh quê mùa, trải qua một hai năm huấn luyện, giờ đây đã cao lên, gầy bớt, trắng hơn, mái tóc cũng được tạo kiểu rất lưu loát, mất đi cảm giác ấu trĩ ngu ngốc của nam sinh cấp ba, nụ cười trở nên tự tin như ánh mặt trời.
Lúc đứng ở đấy, thật sự có vài phần phong thái bắt mắt mà minh tinh nên có.
Xem ra theo đuổi ước mơ rất thành công.
Vừa nghe thấy cửa sân truyền tới động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Yếm, lập tức ném microphone, bay lại chỗ cậu với một cái ôm mạnh mẽ: "Anh Yếm! Tôi nhớ cậu muốn chết! Huhuhuhuhu..."
Tống Yếm mặt không cảm xúc lay cậu ta ra khỏi người mình: "Quan hệ của chúng ta không có thân thiết như vậy..."
"Có! Sao mà không có được chứ!"Thương Hoài hớt vừa bị rớt xuống, đã ôm chặt Tống Yếm thêm lần nữa, tựa như cuối cùng cũng tìm được người ba ruột thất lạc nhiều năm, kích động khóc thút thít, "Hạ gia nói với tôi hết rồi, nếu lúc đó không phải cậu táng gia bại sản cho tôi mượn 5000 thì tôi sẽ không có tiền đi đến Bắc Kinh, chứ đừng nói là phỏng vấn thành công.
Thế nên cậu chính là ba của tôi! Ba mẹ tái sinh của tôi! Ân nhân vĩnh viễn của tôi!"
Lực dồn đan điền, đinh tai nhức óc, tiếng nói thanh thúy, vang dội ba ngày.
Tống Yếm bị cậu ta rống sắp điếc tai tuyệt vọng nhắm mắt.
Là do cậu sai.
Huấn luyện nghệ sĩ có thể thay đổi bề ngoài của một người, nhưng tuyệt đối không có cách nào làm tăng chỉ số thông minh của cậu ta.
Nam sinh cấp ba ấu trĩ ngốc nghếch vĩnh viễn là nam sinh cấp ba ấu trĩ ngốc nghếch, không thể cứu chữa.
Cảm nhận được sát ý dày đặc của Tống Yếm, để tránh một ngày tươi đẹp như vậy nhưng lại xảy ra bi kịch thảm thiết, Triệu Duệ Văn và tiểu Béo vội vàng tiến lên kéo Thương Hoài ra: "Siêu sao, đừng khóc, vương miện sẽ rơi, chúng ta đi ca hát nào!"
"Được!" Thương Hoài lập tức thu hồi nước mắt, bước đến bên đài KTV di động, cầm microphone, "Tiếp theo đây tôi sẽ hát một bài 'bạn cùng bàn' của Lão Lang, tôi xin dành tặng bài hát này cho tất cả các bạn có mặt tại đây, cũng là dành tặng cho năm tháng thiếu niên mê mang đã mất của chúng ta.
Music! Lên!"
Không thể không nói, tuy rằng con người của Thương Hoài không quá thông minh, nhưng khả năng ca hát thật sự không tồi.
Giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng của thiếu niên nhẹ nhàng lan tỏa trong đêm đen nặng nề, cất lên lời hát thấm đượm nỗi buồn biệt ly không được xem là khắc cốt ghi tâm nhưng lại đủ chân thành tha thiết.
Tống Yếm nghe hát, kéo ghế dựa ra, thuận thế ngồi xuống cạnh bàn.
Đúng lúc bà Lưu ôm một vại rượu thủy tinh vội vàng bước đến, cười hòa ái: "Đây là rượu hoa quế bà đã ủ vào mùa thu năm ngoái, vẫn luôn cất rất kỹ, vốn dĩ muốn trước khi thi đại học sẽ đưa cho mấy đứa uống, kết quả lại không có cơ hội.
Bây giờ vừa lúc mới có điểm thi nên bà lấy cho các con uống thử, chúc mấy đứa ghiền cung chiết quế, đề tên bảng vàng, tiền đồ vô lượng."
Mọi người sôi nổi nhận lấy những ly rượu từ trong tay của bà nội Lưu, nói cảm ơn, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu hơi nhạt, hương thơm tinh khiết, rất hợp với hoàn cảnh này.
Miệng Thẩm Gia Ngôn là ngọt nhất, khoa trương trợn to mắt, kinh ngạc cảm thán: "Oa! Ngon thật đấy! Cả đời này con chưa từng uống loại rượu nào ngon như vậy đâu ạ!"
Tiểu Mạt Chược bị khơi gợi cơn thèm, bò lên trên đùi Tống Yếm, ôm cổ cậu, nhìn chằm chằm vào ly rượu hoa quế còn chưa kịp uống trên tay Tống Yếm, giọng điệu mềm như sữa: "Anh Yếm ơi, chúc anh đề danh bảng vàng! Tiền đồ vô lượng! Vậy nên anh có thể cho tiểu Mạt Chược uống một xíu được không ạ?"
Tống Yếm ý thức được tửu lượng của mình, cho nên chỉ định nhấp nhẹ một chút cho có, không ngờ rằng lại bị tiểu Mạt Chược theo dõi, đang nghĩ xem có cách nào nói để cô bé hiểu được rằng bản thân không thể uống hay không, tiểu Béo đã dùng một chiếc đũa nhấm một chút rồi đưa đến trước mặt cô bé: "Nhấp đi!"
Tiểu Mạt Chược lập tức tràn đầy chờ mong vui vui vẻ vẻ nhấm nháp, rồi giây tiếp theo đã nhăn mặt, 'phi' ba tiếng: "Đắng! Không ngon gì hết á! Anh Thẩm gạt người! Em không để ý đến mấy anh nữa đâu!"
Nói xong rồi quay người ôm lấy Tống Yếm, chôn mặt vào hõm cổ cậu, không thèm để ý đến những người khác.
Khiến cho cả bàn tiệc cười vang, bà Luuw cũng mỉm cười ôm tiểu Mạt Chược ra khỏi lồng ngực của Tống Yếm: "Bà dẫn con bé đi ăn cơm, các con tụ tập vui chơi với nhau nhé, có yêu cầu gì thì đi qua cách vách gọi bà."
Nhìn bóng dáng một già một trẻ rời đi, tiểu Béo chống đầu thở dài: "Tôi nhớ lúc nhìn thấy tiểu Mạt Chược trong công viên giải trí, tôi với Khổng Hiểu Hiểu còn tưởng con bé là con gái của cậu và Hạ gia, không ngờ rằng bây giờ con bé lại trở thành cô em chồng của cậu...!Á!"
Nói còn chưa dứt lời, tiểu Béo đã bị Khổng Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh mạnh mẽ đạp một cái: "Cậu muốn chết thì cũng đừng kéo tôi ra làm đệm lưng!"
Tống Yếm ngồi đối diện cũng hơi ngước mắt: "Con gái? Cô em chồng?"
"..." Tiểu Béo bừng tỉnh, lập tức sửa miệng, "Thật xin lỗi! Đều do tôi có mắt như mù! Tiểu Mạt Chược tất nhiên chỉ có thể là cô em vợ của cậu rồi! Chân thật đáng tin!"
Chu Tử Thu nghe xong, cảm thấy buồn cười, chậm rãi nói: "Cậu cũng ỷ vào việc Hạ Chi Dã không có ở đây mới dám nói lời này, nếu không thì nó có đánh cậu không chứ."
"Ai da, tất nhiên là không rồi, Hạ gia của chúng ta là một người sợ vợ, chẳng lẽ cậu không biết à?" Tiểu Béo đúng lý hợp tình hỏi lại.
Mọi người tự hỏi một chặp, gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đúng không, Hạ gia tuyệt đối là người đàn ông chung tình nhất si tình nhất thương người yêu của mình nhất." Tiểu Béo trưng ra vẻ mặt nắm giữ mọi chuyện của thiên hạ, "Chắc là các cậu không biết đâu, khi anh Yếm mới vừa về Bắc Kinh, Hạ gia cũng đổ bệnh thật nặng, thân thể hư nhược, ăn không ngon ngủ không yên, cả người cứ như mất hồn, không phải ngơ ngẩn thì là thất thần.
Trên quyển vở của cậu ấy ý, tất cả đều là tên của anh Yếm do cậu ấy viết lúc thất thần, nhìn cứ như trên TV vậy, tôi không hề khoa trương một chút nào đâu."
Ngón tay cầm chén rượu của Tống Yếm bất giác siết chặt.
Tiểu Béo lại tưởng bọn họ đã khổ tận cam lai, nên nói ra hết những chuyện cũ này như một việc bình thường: "Hơn nữa điện thoại của Hạ gia bị tịch thu mấy lần luôn, tiền tiêu vặt cũng bị trừ sạch sẽ, vì muốn góp tiền mua điện thoại và gửi chuyển phát nhanh cho anh Yếm, ngoại trừ việc bán tài liệu học tập thì cậu ấy còn đến tiệm net sửa máy tính cho người ta nữa.
Số tiền mà cậu ấy mua vé xe lửa lên Bắc Kinh thăm anh Yếm ý, là do cậu ấy đi sửa mấy chục cái mày tính, không ăn sáng không ngủ đủ giấc liên tục trong một tháng mới góp đủ.
Cậu ấy vốn dĩ không định nói ra, là tại tôi lên mạng gặp cậu ấy, cậu ấy mới thẳng thắn với tôi."
Tiểu Béo nói rồi hớp một miếng rượu hoa quế, thở dài một hơi: "Cậu nói xem con người Hạ gia, ném vào chỗ nào mà không phải long phượng trong đám người, nhưng vì anh Yếm, cậu ấy có thể ăn khó chịu khổ, còn ngàn dặn vạn dò không cho tôi nói với anh Yếm, bảo là nếu anh Yếm biết sẽ đau lòng và không vui, cậu ấy không nỡ.
Các cậu nói xem, đàn ông tốt như vậy phải chạy đi đâu tìm đây?"
Những việc này Tống Yếm chưa bao giờ biết.
Cậu cho rằng ông Hạ thông tình đạt lý, còn có Hạ Du bên cạnh, cuộc sống của Hạ Chi Dã hẳn là sẽ tốt hơn cậu một chút.
Nhưng thật ra lại không có.
Thời gian một năm đó, không chỉ có một mình cậu thống khổ gian nan, Hạ Chi Dã cũng rất thống khổ gian nan, nhưng hắn chọn cách giấu đi những gian khó ấy, chỉ bày ra một mặt dịu dàng mạnh mẽ cho cậu xem, cho cậu hy vọng và sức mạnh.
Thế nên cậu quên mất rằng Hạ Chi Dã cũng chỉ bình thường giống như cậu, là một chàng thiếu niên bất lực mà thôi.
Vậy nên mỗi khi cậu cảm thấy Hạ Chi Dã đã đủ tốt rồi, lại bỗng phát hiện hóa ra Hạ Chi Dã còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Bản thân cậu rốt cuộc đã có tài đức gì chứ.
Tống Yếm rũ mắt nhìn ánh đèn và ánh trăng được phản chiếu trong chén rượu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, lông mi khẽ run.
Tiểu Béo nhạy bén phát hiện ra sự biến hóa cảm xúc của cậu, nhận ra bản thân ỷ vào việc có men say nên nói hơi nhiều, vội vàng 'haizzz' một tiếng: "Tôi nói mấy cái này làm gì chứ, đều là chuyện quá khứ hết rồi, bây giờ các cậu cũng đã là người trưởng thành có tiền có nhà có năng lực, muốn làm gì thì làm cái đó, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau mà! Đúng không?"
"Đúng rồi, đã qua hết rồi, sau này chỉ còn ngày tháng tốt đẹp mà thôi." Khổng Hiểu Hiểu vội vã phụ họa, "Tuy rằng lúc biết hai người các cậu đang quen nhau, trái tim của các thiếu nữ trong khối đều tan vỡ, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, thấy hai cậu xứng đôi biết bao, chon nên toàn bộ fan bạn gái đều chuyện thành fan couple hết rồi.
Các cậu được nhiều người chúc phúc như vậy, tương lai nhất định sẽ lâu lâu dài dài, đầu bạc răng long."
"Đúng á, hơn nữa Hạ Chi Dã tốt thì tiểu Yếm nhà chúng tôi không tốt à? Khi đó vì muốn Hạ Chi Dã sống thoải mái một chút mà nó còn bán luôn cái đồng hồ mà bản thân thích nhất nữa kìa, vậy nên đây là lưỡng tình tương duyệt, yêu nhau sâu đậm có được chưa! Hôn lễ sau này tôi nhất định sẽ đi tiền mừng!" Tự tận đáy lòng, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy Tống Yếm rất xứng đáng được Hạ Chi Dã yêu thương như vậy, bao che cho con cứ như người bên nhà mẹ đẻ.
Chu Tử Thu lại nghiêng mắt nhìn về phía cậu chàng: "Nhà mấy cậu? Tiểu Yếm?"
"..." Nhớ đến chuyện hôm qua bản thân đã nói sẽ không bao giờ chơi với Tống Yếm, Thẩm Gia Ngôn chột dạ kéo kéo góc áo của Chu Tử Thu, nhỏ giọng, "Ai da, hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mai tôi lại tuyệt giao với nó mà."
Chu Tử Thu kiềm lòng không được cười khẽ một tiếng, sau đó nâng ly về phía Tống Yếm: "Chúc phúc."
"Đúng! Chúc phúc!" Triệu Duệ Văn thấy thế cũng giơ ly lên, "Chúng ta cùng chúc phúc Hạ gia và anh Yếm trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử...!Âu!"
Nói xong lại bị Khổng Hiểu Hiểu hung hăng dẫm chân một cái, mới chợt nhận ra hai người này không thể sinh con, vội vàng sửa miệng: "Chúng ta cùng chúc phúc Hạ gia và anh Yếm từ này về sau sẽ không bao giờ bắt đắc dĩ chia lìa nữa! Cả đời hạnh phúc tự do bên nhau!"
"Không chỉ là Hạ gia và anh Yếm, cũng chúc tất cả chúng ta sau này đều có thể tự do theo đuổi mộng tưởng của chính mình, làm những việc mà bản thân muốn làm." Thương Hoài trên sân khấu cầm microphone, la lớn, "Tuổi trẻ mãi mãi vạn tuế! Chúng ta mãi mãi vạn tuế!"
“Tuổi trẻ mãi mãi vạn tuế! Chúng ta mãi mãi vạn tuế!”
Mọi người giơ ly lên, kịch liệt chạm vào nhau, hô to ý nghĩ khát vọng từ chỗ sâu nhất trong nội tâm trước khi bắt đầu bước lên con đường của cuộc sống chân chính.
Bọn họ sẽ không vạn tuế mãi mãi.
Bọn họ cũng sẽ không trẻ tuổi mãi mãi.
Thậm chí là không biết khi nào bọn họ sẽ càng lúc càng xa nhau bởi vì cuộc đời của từng người, cho đến khi biến mất khỏi cuộc sống của nhau, triệt triệt để để trở thành một người khách qua đường trong cuộc đời của đối phương.
Nhưng mà bọn họ đã từng làm bạn cùng đối phương và đi qua những năm tháng tốt đẹp nhất.
Chứng kiến tình cảm nóng cháy chân thành tha thiết và đơn thuần nhất của những thiếu niên nở rộ kinh diễm giữa năm tháng ấy.
Cũng chứng kiến sự mài giũa và lột xác do những bất lực, trở ngại bó tay hết cách đã mang đến cho họ.
Cho dù cuộc sống bọn họ có ly tán bốn phương, nhưng mà mỗi khi nhớ về năm tháng tuổi trẻ, bọn họ sẽ mãi mãi khắc sâu những nụ cười hi tiếu nộ mạ từng treo trên môi, bọn họ sẽ nhớ đến thời kỳ thanh xuân bình thường rồi lại không hề giống với người bình thường của mình.
Chờ đến khi đó, bọn họ sẽ ý thức được rằng, hóa ra bản thân mình chưa từng quên đi những ngày ấy, những thiếu niên ấy, những người bạn ấy, những lời thề tràn đầy sự mong chờ tốt đẹp trong đêm dài nâng rượu ca hát ấy.
Thương Hoài trên sân khấu bỗng hát bài 'những bông hoa đó' rất phù hợp với hoàn cảnh.
Giọng hát thương cảm dần tràn ra đêm tối và cảm giác ngà say.
Cậu ta hát: "Có một vài chuyện cũ chưa nói xong thì cứ bỏ đi, những tâm tình giữa năm tháng ấy rất khó phân biệt thật giả, bây giờ nơi này cỏ hoang mọc thành cụm đã không còn hoa tươi, cũng may đã từng có được xuân thu vac đông hạ của các cậu, bọn họ đã già rồi ư, bọn họ vẫn còn mở chứ, chúng ta cứ như vậy, mỗi người đều chạy về phía chân trời..."
Mà mọi người ngồi phía dưới cũng hát theo cậu ta, dần dần đỏ hốc mắt.
Có một vài chuyện cũ chưa nói xong thì cứ bỏ đi.
Chúng ta cứ như vậy, mỗi người đều chạy về phía chân trời.
Mặc dù bọn học không biết có thể gặp được những người bạn tin tưởng nhau vô điều kiện, tha thứ cho nhau, thấu hiểu lẫn nhau, không mang theo bất cứ lợi ích so đo gì cả, không mang theo bất kỳ mục đích hữu nghị khác nữa hay không, bọn họ cũng không biết thanh xuân của mình sẽ hoàn toàn biến mất vào ngày nào cả.
Nhưng bất kể tương lai như thế nào, bọn họ đã từng ở bên nhau, có được khoảng thời gian niên thiếu và tình bạn tốt đẹp nhất này, là đã đủ rồi.
Nếu như có duyên, cuối cùng bọn họ cũng sẽ gặp lại nhau trên cùng một hành trình.
Nghĩ đến chữ chia xa thương cảm này, mọi người đã ngà ngà say, bắt đầu hoặc khóc hoặc quậy.
Chỉ có Tống Yếm ngồi một mình trong góc, tỉnh táo nhìn những khuôn mặt đáng yêu quen thuộc ấy, muốn ghi tạc vào trong lòng.
Sao đó cậu đột nhiên phát hiện bức tranh của cậu đã không còn là tranh trắng đen từ sớm rồi, mà là rực rỡ sắc màu sống động xán lạn đến mức cả đời cũng không thể quên được.
Cho nên cậu rất là may mắn, có thể gặp được Hạ Chi Dã, gặp được đám người đáng yêu này trong lúc cậu vô lực nhất yếu ớt nhất, mới có thể bước qua mưa gió, có thể ôm cái người tốt nhất, trải qua quãng đời dịu dàng nồng ấm.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cậu rất muốn ôm Hạ Chi Dã ngay trong lúc này, mở điện thoại lên: "Cậu ở đâu."
Thanh âm ở đầu dây bên kia vẫn nhiễm đầy ý cười lường biếng trước sau như một: "Cậu ra ngoài, quẹo trái, nhớ mang theo hành lý nhé."
Tống Yếm lười suy nghĩ xem Hạ Chi Dã có quỷ kế gì, làm theo lời hắn.
Xách vali, đi ra cửa sân, vẫn mãi nhìn về phía trước, bước qua con hẻm nhỏ đã chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên và lần đính ước của bọn họ.
Sau đó ở đầu bên kia của con hẻm, dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy Hạ Chi Dã dựa vào cửa xe, đứng phía cuối tầm nhìn.
Là một chiếc xe việt dã Hummer mới tinh, mẫu xe cậu thích nhất mà Tống Yếm đã từng nói.
Hạ Chi Dã dựa vào cửa xe, cặp chân dài tản mạn, nụ cười vừa lười biếng vừa trương dương.
Tống Yếm bước qua đó, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn vươn tay, bày ra tư thế mời, mặt mày hơi cong, tiếng nói trầm thấp dịu dàng: "Vị tiên sinh xinh đẹp này, nếu bây giờ tôi mời ngài chạy trốn cùng với tôi, ngày có bằng lòng không?"
Tống Yếm kiêu ngạo nâng cằm, ánh mắt kêu căng ngạo mạn: "Vị tiên sinh không đứng đắn này, xin anh nói trước với tôi, chung ta sẽ bỏ trốn đến chỗ nào đây."
"Đi đến nơi cậu muốn đến."
"Sao cậu lại biết tôi muốn đi đâu được chứ?"
"Dù sao nếu cậu muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cậu đến đó."
Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm, nở nụ cười vừa chắc chắn vừa dịu dàng.
Tống Yếm đối diện với tầm mắt của hắn, nhìn một hồi lâu.
Sau đó mới đắt tay lên: "Được."
Bất kể chặng đường từ nay về sau có dài bao nhiêu, có khó khăn hay không, tương lai không chắc chắn như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn, chẳng sợ núi cao sông dài hay không có đường về.
Bọn họ chạy trên chiếc xe việt dã rồi biến mất khỏi con phố cũ dưới ánh trăng, và không một ai biết được bọn họ đặt chân lên núi cao đường xa ra sao, mưa gió kiêm trình.
*Mưa gió kiêm trình: Không ngại khó khăn, luôn tiến về phía trước.
Có lẽ là chạy về thành trấn xa xôi nhất ở đằng trước, có lẽ chỉ là ngắm một đóa hoa nở trong một đêm nào đó, hay có lẽ chỉ là rong ruổi trên đường quốc lộ, hưởng thụ cơn gió tự do xẹt qua bóng đêm.
Nhưng không quan trọng.
Bởi vì nơi đó là nơi bọn họ muốn đến, không ai có thể ngăn cản, cũng không có người nào có thể chia rẽ.
Bọn họ từng bất lực, nhưng bọn họ cuối cùng đã tự do.
Hết chương 82.
- ---------------HOÀN CHÍNH VĂN----------------.