Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi


Trong sân nhà họ Hạ.

Phòng khách, hình đường.

Gió âm từng trận, khủng bố cực kỳ.

Hạ Đại Xuyên quỳ gối trên ván giặt đồ cứng cáp.

Hạ Tiểu Dã quỳ gối trên gối đầu mềm như bông.

Mẹ Hạ ngồi ở trước mặt bọn hon, hai tay khoanh trước ngực: "Nói, làm sai chỗ nào."
Ba Hạ vô cùng tự giác, không chút do dự đáp: "Không nên ôm Hạ Chi Dã ngồi trên đùi để xem phim truyền hình mỗi ngày, dẫn đến việc thằng bé học được một vài thứ linh tinh kỳ quái, và chưa kịp thừa đưa ra hướng dẫn đúng đắn."
Thái độ phi thường đoan chính, nhận rõ sai lầm vô cùng kịp thời.

Mẹ Hạ vừa lòng nhướng nhướng cằm: "Đứng lên đi."
"Được rồi vợ yêu, anh đi pha trà cho em."
Ba Hạ lanh lẹ bò dậy, vô tình bỏ mặc con trai ruột của bản thân cô đơn một mình tiếp nhận hình phạt, hỏa tốc thoát khỏi hiện trường vụ án.

Mà mẹ Hạ nhìn Hạ Chi Dã đang ngoan ngoãn quỳ trên gối đầu mềm xốp, không khỏi dịu giọng lại: "Hạ Hạ của chúng ta đã biết mình sai ở đâu chưa nào?"
Hạ Chi Dã bày ra vẻ mặt vô tội uất ức lắc đầu: "Hạ Hạ không biết ạ."
Mẹ Hạ hiểu rõ con trai của mình, biết Hạ Chi Dã nhất định không phải cố ý biết sai nhưng vẫn phạm phải, mà là do đã đi vào mạch não kỳ lạ nào đấy, vì thế mới kiên nhẫn dịu dàng dẫn đường: "Vậy Hạ Hạ có thể nói cho mẹ nghe là tại sao con lại hôn tiểu Yếm được không?"
"Bởi vì con thích Tống Tống." Hạ Chi Dã đáp lời không chút do dự, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc, "Ba thích mẹ cho nên ba sẽ hôn mẹ, mẹ thích Hạ Hạ nên mẹ mới hôn Hạ Hạ, Hạ Hạ thích Tống Tống nên Hạ Hạ mới hôn Tống Tống."
Tư duy của con nít đơn thuần và trực tiếp như vậy đấy.

Thậm chí lúc vừa nghe còn cảm thấy rất có logic.

"Nhưng mà việc này không giống nhau.

Ba có thể hôn mẹ là do mẹ cũng thích ba, vậy nên mẹ dồng ý cho ba hôn mình, mẹ có thể hôn Hạ Hạ cũng là vì Hạ Hạ có thích mẹ, cho nên con mới đồng ý cho mẹ hôn Hạ Hạ.

Nhưng trước khi Hạ Hạ hôn Tống Tống thì đã có được sự đồng ý của Tống Tống chưa?" Mẹ Hạ nhìn vào đôi mắt của Hạ Chi Dã, kiên nhẫn giao lưu với cậu nhóc giống như hai người trưởng thành đang trò chuyện với nhau.

Hạ Chi Dã cũng thành thật lắc đầu: "Không ạ."
"Thế nên chuyện này là không đúng.

Hai con vẫn là trẻ con, không thể tùy hiện hôn người khác, nếu muốn biểu đạt sự yêu thích, con có thể ôm một cái, nắm tay nhau.

Nhưng trước khi ôm và nắm tay cũng phải hỏi bạn nhỏ khác có bằng lòng hay không, chỉ khi nào bằng lòng mới có thể làm như vậy, nếu không muốn thì nhất định không thể làm.

Đặc biệt là đối với mấy bạn gái, phải càng lễ phép hỏi han, làm một nhóc thân sĩ, con biết chưa?"
Giọng điệu và thần thái của mẹ Hạ được giữ vững ở giữa ngưỡng nghiêm túc và ôn hòa.

Hạ Chi Dã luôn luôn nghe lời điều phải mà ba mẹ cậu nhóc dạy cho, ngoan ngoãn gật đầu: "Hạ Hạ biết rồi ạ!"
Nghe thấy câu ấy, mẹ Hạ cảm thấy rất là vui mừng.

Con trai nhà mình tuy rằng có hơi nghịch ngợm, nhưng tổng thể vẫn là rất ngoan, không phải nhóc lưu manh không biết xấu hổ.

Nghĩ thế, cô duỗi tay định bế Hạ Chi Dã lên khen ngợi vài câu.

Nhưng mà vừa mới vươn tay, Hạ Chi Dã đã thanh thúy ném ra một câu trí mạng: "Hạ Hạ biết rồi, bởi vì Tống Tống là con gái, vậy nên cho dù em ấy là vợ của con, con cũng không thể tùy tiện thơm em ấy, con phải làm nhóc thân sĩ!"
Sau đó cánh tay vừa mới vươn ra của mẹ Hạ bỗng cứng đờ ngay giữa không trung: "...?"
Tống Yếm là con gái?!
Tại sao cô lại không biết?!
Không phải nói là con trai à?!
Không đúng.

Từ từ.

Là do Hạ Chi Dã vẫn luôn cho rằng Tống Yếm là con gái ư???
Vậy nên ngày nào cũng sẽ cười tươi như hoa với Tống Yếm?
Vậy nên mới nhẫn nhịn chia món sô cô la mình thích ăn nhất cho Tống Yếm?
Vậy nên mới ồn ào luôn muốn Tống Yếm diễn vai mẹ còn mình diễn vai ba?
Vậy nên mới buồn bã như bị thất tình sau khi cãi nhau với Tống Yếm?
Vậy nên mới gọi Tống Yếm là bà xã?
"..."
Khoảnh khắc nhận ra được chân tướng của sự việc, ánh mắt của mẹ Hạ khi nhìn về phía con trai đột nhiên có nhiều thêm một loại đau lòng và thương xót khó nói hết.

Khi ba Hạ bưng trà ra vừa lúc đụng phải vẻ mặt này của mẹ Hạ, nhất thời có hơi ngơ ngác: "Bà xã, sao vậy? Tiểu Hạ lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì à?"
Mẹ Hạ yêu thương sờ đầu của Hạ Chi Dã, thở ra một hơi thật dài, giọng điệu giống như người mẹ hiền từ nhất thế gian: "Lão Hạ."
"Hả?"
"Chuẩn bị an ủi con trai của anh đi."
"?"
"Mối tình đầu kéo dài suốt cả mùa đông của thằng bé sắp phải tan biến rồi."
"?"
"Thằng bé coi Tống Tiểu Yếm nhà hàng xóm là con gái."
"???" Hạ Đại Xuyên đau lòng nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Con trai à, ba xin lỗi con nhiều lắm..."
Hạ Chi Dã: "?"
"Ba quên dạy cho con, không phải tất cả những ai lớn lên xinh đẹp đáng yêu đều là con gái đâu..."
Vì thế mà mười phút sau, Hạ Chi Dã đỏ mắt gõ rầm rầm lên cửa sân nhà hàng xóm: "Tống Tống! Tống Tống ơi!"
Lúc Tống Yếm mở cửa nhìn thấy bộ dạng của Hạ Chi Dã, lập tức lo lắng, ôm chặt khuôn mặt của Hạ Chi Dã: "Sao anh lại khóc thế, là do mẹ mắng anh ạ, em đi nói với cô ấy là đừng mắng anh nữa được không, em chẳng hề không vui khi bị anh thơm đâu, em bằng lòng cho anh thơm mà."
"Huhuhuhu, không phải là do cái này, mẹ anh không có mắng anh." Hạ Chi Dã khóc nấc lên.

Tống Yếm sốt ruột nói: "Vậy tại sao anh lại khóc."
"Bỏi vì mẹ nói em không phải là em gái nhỏ, mà là em trai."
Hạ Chi Dã đầy mặt khó tin thương tâm muốn chết.

Hai tay đang ôm mặt cậu nhóc của Tống Yếm khẽ ngừng một chặp, sau đó mê mang chớp chớp mắt: "Nhưng vốn dĩ em là con trai mà."
Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, Hạ Chi Dã lập tức ngây ngốc ngay tại chỗ.

Ba giây sau, mới bộc phát tuyệt vọng khóc lớn một trận: "Em không phải là con gái sao! Tại sao em lại là con trai được cơ chứ! Huhuhuhu..."
Cậu nhóc vừa khóc, Tống Yếm lại nóng nảy: "Tại sao em là con trai thì anh lại khóc thế."
"Bởi vì con trai không thể làm bà xã của anh được! Nếu vậy thì đến khi ăn Tết chúng ta sẽ tách nhau ra! Trưởng thành cũng sẽ tách ra! Huhuhuhu, anh không muốn tách khỏi Tống Tống đâu, anh xa em một ngày là đã thấy rất nhớ em rồi, huhuhuhu..."
Hạ Chi Dã năm tuổi rưỡi khóc lóc giống hệt như nam chính trong phim Quỳnh Dao đang sinh ly tử biệt, ruột gan đứt từng khúc, khó có thể kiềm nén.

Sức hấp dẫn cảm xúc của trẻ con luôn luôn rất mạnh.

Cậu nhóc khóc đến mức cũng khiến cho Tống Yếm đỏ hốc mắt, ôm chặt đối phương: "Oa oa oa, em cũng không muốn tách khỏi Hạ Hạ đâu, em xa Hạ Hạ một ngày cũng cảm thấy rất khổ sở, huhuhuhu..."
Hai cậu bé đứng trước cửa sân ôm đầu khóc rống, khóc đến độ chiêng trống vang trời, pháo nổ liên thanh, kinh động toàn bộ người dân trong ngõ nhỏ cầm hạt dưa ra ngoài xem náo nhiệt, muốn nhìn xem có phải hai nhóc con này phạm lỗi rồi bị đánh đòn hay không.

Kết quả nhìn thấy hai cu cậu đang đứng trước cửa nhà mình ôm nhau, khóc lóc ỉ ôi, một bên khóc một bên kêu: "Tụi con không muốn tách nhau ra! Cả đời này tụi con cũng không muốn xa nhau đâu! Huhuhuhuhuhu..."
Cảnh tượng thoạt nhìn chẳng khác gì Tây Vương Mẫu ném trâm cài vẽ sông Ngân và mẹ chồng ác độc dùng gậy đánh uyên ương cả.

*Tây Vương Mẫu ném trâm hoa Ngân Hà liên qua đến chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ.

Theo truyền thuyết bản Trung Quốc, bà là người đã chia cắt cả hai, người đầu sông, kẻ cuối sông.

Gào khóc đến nỗi người lớn hai nhà phải vội vàng ra ngoài xem xét, lo lắng hỏi: "Sao vậy con?"
Hạ Chi Dã thương tâm ngửa mặt lên trời gào rống: "Tống Tống là bé trau, không thể làm vợ của con nữa, sau này tụi con phải tách nhai ra! Oa oa ao oa, con không muốn xa Tống Tống đâu..."
Tống Yếm cũng vô cùng đáng thương gục trên đầu vai của Hạ Chi Dã, nức nở nói: "Con cũng không muốn tách khỏi Hạ Hạ đâu, tại sao vì con là bé trai thì không thể làm vợ của Hạ Hạ được chứ."
Ba Hạ: "..."
Mẹ Hạ: "..."
Mẹ Tống: "..."
Quần chúng: "..."
Quả nhiên, trong đầu nhỏ của trẻ con nhân loại, vĩnh viễn sẽ không làm người ta thất vọng.

Mẹ Hạ thỏ dài, bước qua tách hai bé mít ướt khó tách nhau ra, lau khô nước mắt nước mũi cho cả hai, mới nói: "Con trai và con trai ở bên nhau cũng có thể mãi mãi không xa rời, hai đứa có thể làm anh em tốt cả đời, chăm sóc cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ đối phương, mãi cho đến khi hai đứa có thể chấp nhận sự chia lìa tạm thời, hiểu chưa nào?"
Hạ Chi Dã cái hiểu cái không: "Vậy chỉ cần con và Tống Tống không muốn xa nhau thì chúng con có thể bên nhau mãi mãi ạ?"
"Ừm, chỉ cần hai người muốn ở bên cạnh nhau thì bọn họ sẽ bên nhau vĩnh viễn, bất luận là quan hệ giống như ba mẹ hay là quan hệ bạn tốt như của con và Tống Tống, đều có thể không rời xa nhau." Mẹ Hạ vốn muốn dùng lời nói mà con nít nghe hiểu được để giải thích về ràng buộc tình cảm giữa người với người.

Có lẽ Hạ Chi Dã không nghe hiểu hoàn toàn nhưng cậu nhóc lại hiểu một việc, chỉ cần cậu nhóc và Tống Tống đều không muốn xa nhau thì bọn họ có thể mãi mãi không rời xa nhau.

Vì thế cậu nhóc nhìn về phía Tống Yếm: "Vậy hai chúng mình làm anh em tốt được không, anh là anh trai, anh muốn chăm sóc em mãi luôn, có món ngon sẽ cho em, có đồ chơi vui cũng cho em chơi, anh còn muốn bảo vệ em nữa, sau đó chúng ta sẽ mãi mãi không cần tách nhau ra em nhé!"
Hàng mi đen nhánh thật dài của Tống Yếm đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp thành một dúm, có lẽ cảm giác thương tâm cực độ khi biết có khả năng cậu bé và Hạ Chi Dã tách khỏi nhau khiến Tống Yếm hoàn toàn không nghe thấy mấy lời đằng trước, chỉ nghe được câu nói 'Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau nữa em nhé!' cuối cùng, sau đó nặng nề gật đầu, giọng mũi dày đặc nói: "Dạ được."
Giây tiếp theo, hai cu cậu lại ôm chặt lấy nhau, bắt đầu ôm đầu khóc rống, cứ như là cảm động khóc lớn vì cuối cùng cũng có thể không cần phải tách khỏi nhau.

Một đám người lớn ở bên cạnh khuyên cũng chẳng phải, không khuyên cũng không phải, chỉ biết dở khóc dở cười nhìn hai nhóc con này, nghĩ thầm thật tốt.

Đám con nít cái gì cũng chẳng hiểu, chỉ hiểu được cách dùng trái tim của bản thân để lựa chọn những điều mình thích và không thích, sau đó không chút kiêng nể cũng chẳng hề tiếc rẻ toàn tâm toàn ý bày tỏ sự quý trọng và niềm vui mừng nóng bỏng nhất, thuần túy nhất trong nội tâm của mình, cũng vì vậy mà ôm chặt lấy nhau.

Về điểm này, Hạ Chi Dã sau khi lớn lên vẫn luôn vô cùng hoài niệm về một Tống Yếm lúc còn nhỏ.

Mỗi ngày đều nắm tay của hắn, mềm mại đáng yêu gọi từng tiếng 'Hạ Hạ' rồi 'Anh ơi', còn thường xuyên lén lút chạy vào trong ổ chăn của hắn để ngủ, ôm hắn rồi bảo muốn hắn làm anh của mình mãi luôn.

Mềm mụp, ngọt ngào, thật tốt.

Không giống bây giờ, cao rồi, trưởng thành, không còn là em bé nữa, trở nên rất ngầu, mỗi ngày trưng ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lạnh căm căm rêu rao khắp nơi trong trường học, trêu chọc một đám nữ sinh kêu âu âu, còn không cho hắn hôn cậu trước mặt công chúng, thật sự không có chút thú vị nào cả.

Nghĩ thế, Hạ Chi Dã đã 18 tuổi lười biếng ôm chầm lấy bả vai của người bên cạnh, cảm thán: "Vẫn là khi còn nhỏ tốt hơn, lúc bé có người nào đó đã nói rằng muốn gọi tôi là anh trai cả đời, kết quả bây giờ tôi bảo gọi một tiếng thôi mà còn phải bị đánh."
Ngay cả một ánh mắt Tống Yếm cũng chẳng thèm cho hắn, mặt không cảm xúc lạnh nhạt nói: "Vậy mà lúc nhỏ có người nào đó còn nói muốn làm anh em tốt với tôi cả đời nữa cơ đấy, bây giờ có làm được không?"
Hạ Chi Dã: "..."
Tất nhiên là không rồi.

Năm đó, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người kia là hắn đã hạ quyết tâm muốn lấy Tống Yếm làm vợ, vậy Tống Yếm cũng chỉ có thể làm vợ của hắn thôi, suy cho cùng, làm người đâu thể quên đi lòng dạ lúc ban đầu.

"Nhưng mà..." Hạ Chi Dã ôm chầm Tống Yếm, cúi đầu khẽ cười một tiếng, "Lúc bé cậu đã đồng ý sẽ làm bà xã của tôi, khi nào suy xét để đồng ý thêm một lần nữa đây? Ngay cả sính lễ mà tôi cũng chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ chờ con dâu...!Ai, sao cậu lại đánh người thế hả."
"Đánh là do cái tên xấu xa cậu đây không biết xấu hổ."
Tống Yếm giơ một chân lên, đá qua bên đó.

Hạ Chi Dã vội vàng buông tay vụt qua bên cạnh, cười nói: "Nếu thật sự không chịu, cậu xem sính lễ như của hồi môn cũng được, tôi sẽ làm con rể đến ở."
*Con rể đến ở: Nói chung là sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ.

"Nằm mơ đi! Mẹ tôi mới không hiếm lạ một đứa con rể đến ở như cậu đâu!" Tống Yếm quẹt cặp sách của mình về phía Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã lại tiếp tục trốn.

Tống Yếm lại tiếp tục ra chiêu.

Cả hai, một người cười đùa chạy ra bên ngoài khu dạy học, một người hai tai đỏ bừng đuổi theo ở phía sau.

Chờ đến khi hai người chạy không nổi nữa rồi nằm liệt lên trên mặt cỏ của sân thể dục, Hạ Chi Dã mới nằm bên cạnh Tống Yếm, nắm tay cậu, một bên thở phì phò, một bên cười cười dỗ dành: "Tôi nói thật, dù sao thì bây giờ mẹ cậu và mẹ tôi đều là một mắt nhắm một mắt mở, ba tôi ở trong nhà lại không có tiếng nói, cho nên không bằng chờ tới khi thi đại học xong thì chúng ta cứ trực tiếp thẳng thắn đi, như vậy còn có thể quang minh chính đại cùng nhau thuê nhà."
Tống Yếm mặc kệ hắn: "Ai nói chúng ta lên đại học nhất định sẽ có thể ở cùng một chỗ."
"Với thành tích cỡ này của chúng ta, không phải Bắc Đại Thanh Hoa sẽ đứng xếp hàng cho chúng ta chọn à?"
"Bớt mặt dày."
"Nói thật mà sao lại bảo là không biết xấu hổ được." Hạ Chi Dã nắm tay Tống Yếm, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau, cười nói, "Hơn nữa lúc nhỏ đã từng nói sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau rồi, ít nhất chúng ta cũng phải có một việc nói lời giữ lời chứ."
Đối với chuyện này, Hạ Chi Dã quả thật nói lời giữ lời.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả món ngon đều cho cậu ăn, đồ chơi thú vị cũng nhường cậu chơi, người bắt nạt cậu nhất định sẽ bị Hạ Chi Dã đánh đến nỗi răng rơi đầy đất, ngay cả khi hai người cùng nhau phạm lỗi, Hạ Chi Dã sẽ mãi mãi tự mình gánh hết.

Đương nhiên, mỗi lần không thương lượng với Tống Yếm rồi gánh sai, sau đó bắt đầu tỏ vẻ tủi thân đáng thương các kiểu để lừa tiểu Tống Yếm ôm ấp hôn hít lại là một chuyện khác.

Tóm lại trong mười ba năm trong quá khứ ấy, Tống Yếm chưa từng nghĩ đến một cuộc sống không có Hạ Chi Dã.

Mà vài thập niên trong tương lai, cậu vẫn không có cách nào tưởng tượng ra một cuộc sống không có Hạ Chi Dã.

Giống như Hạ Chi Dã nên xỏ xuyên qua cả cuộc đời của cậu, từ hai đứa nhóc vô tư đến bạch đầu giai lão.

Cậu nhìn không trung xanh thẳm vao vời vợi và những đám mây biến hóa mờ ảo, đột nhiên mở miệng: "Hạ Chi Dã."
"Ơi."
"Cậu nói xem, nếu lúc ấy tôi và mẹ không dọn nhà đến hẻm Tại Tửu, có phải là cả đời này chúng ta sẽ chẳng ở bên nhau đúng không."
"Không đâu." Hạ Chi Dã cũng nhìn về phía không trung, vừa tản mạn lại vừa chắc chắn đáp lời: "Bởi vì chúng ta là trời sinh một đôi."
Trời sinh một đôi, chính là người được vận mệnh sắp đặt nhất định phải ở bên nhau.

Mặc kệ bọn họ gặp gỡ trong khoảng thời gian, địa điểm và độ tuổi gì, lúc gặp nhau đã có những lần hội ngộ của riêng từng người ra sao, lại trải qua các cuộc chia ly như thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng bọn họ vẫn sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của nhau với tư thế đẹp đẽ nhất, để rồi đóng quân trong đó, bạc đầu đến già, một đời một kiếp.

Đây là vận mệnh mà hiệu ứng bươm bướm không thể nào thổi tan được.

"Cho nên Tống Yếm à, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau."
Bất kể là thời không hay vận mệnh nào đi chăng nữa, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau.

Bởi vì tôi yêu em.

Hết chương 89.

Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ bắt đầu viết phiên ngoại và CP phụ, sau đó chính là đại kết cục tổ chức hôn lễ! Bởi vì tôi thích chương cuối cùng phải thật viên mãn, cho nên mới nhét hôn lễ xuống chương cuối cùng!
Vậy nên những cục cưng không thích đọc phần của CP phụ có thể tạm thời gác lại, chờ đến khi toàn hoàn văn rồi quay đầu xem một chương cuối cùng là được, hẳn là sẽ không lâu lắm đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui