Đừng Có Học Hư

Chương trình giải trí livestream chủ đề tình yêu lắm bình luận (kết).

Khán giả đua nhau truy hỏi.

[Cái gì gọi là “anh ấy sẽ vui vẻ”? Sao cứ cảm thấy đó là chút tình thú giữa người yêu thế này]

[Bé Lộ giận thì Chó Dung sẽ vui vẻ? Shh…. Nghe đúng là hơi biến thái nha]

[Cách vui vẻ gì đấy? Triển khai ra nghe thử đê. Tui cũng không phải muốn nghe lắm, kiểu muốn nghe hai người triển khai ra nghe thử ò.]

Đam mê kỳ quái của Dung Tự không nói với người ngoài cũng được.

Lộ Thức Thanh không triển khai, thậm chí cậu còn học Dung Tự chơi qua loa đại pháp, lấp liếm cho qua đề tài này, tiếp tục câu sau.

Dung Tự bắt chéo chân ngồi đó cười.

Lộ Thức Thanh học hư thật rồi.

Đáng yêu chết đi được.

Lộ Thức Thanh ăn rất ít, ăn một chút đã no.

Dung Tự thuần thục thu dọn bát đĩa, Lộ Thức Thanh theo sau xoay quanh hắn như chiếc đuôi nhỏ vậy. Cậu rất muốn giúp nhưng không biết xen vào từ đâu, nhìn thấy bận muốn chết chứ thật ra chẳng có làm gì hết.

Hiếm được lần màn bình luận hòa hảo.

[Ha ha ha ha nhìn thấy Lộ Thức Thanh bận lắm nhưng mà hình như không có đụng tới gì luôn. Thấy Dung Tự cũng thành thạo ghê, coi mòi chắc bị quấn lấy cũng quen rồi.]

[Người yêu nhỏ bé dính người ghê (Ôm mặt nở nụ cười bà dì)]

[Khó mà tưởng được nếu mị là Dung Tự, có Lộ Thức Thanh ngày nào cũng theo sau mị vậy thì mị sáng sủa hoạt bát cỡ nào.]

[+1 +1]

Thoạt nhìn khi Dung Tự với Lộ Thức Thanh ở bên thì hắn ở vào vị trí người dẫn dắt. Khán giả cũng rất thích Lộ Thức Thanh dính người, cảm thấy vẻ tương phản của đóa hoa cao lãnh dễ thương chết được.

… Chỉ là dần dần về sau mọi người đã thấy sai sai.

Lộ Thức Thanh ăn xong, sau đấy cậu cởi tạp dề giúp Dung Tự để xuống đó là đã hơi muốn quay về biệt thự cách vách.

Dung Tự thuần thục theo qua: “Ở bên đây xem TV với tôi đi, không phải lần trước em nói muốn xem hậu trường Đỗ Phương Khê bản HD à? Tôi hỏi đạo diễn có rồi nè, hử? Có được không? Khoan hãy về mà.”

Lộ Thức Thanh ngập ngừng, cậu liếc nhìn sô pha, vành tai chợt đỏ ửng. Thế là cậu lắc đầu từ chối ngay, kiếm cái cớ linh tinh cho qua.

“Không được… Em phải về bắn tên.”

“Được nha được nha.” Dung Tự đi theo kéo tay Lộ Thức Thanh, “Vậy tôi đội táo lên đầu làm bia ngắm cho Lộ lão sư nha.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Khán giả lặng thinh.

[Không đúng nha, sao cứ cảm thấy dính người là ngươi còn lại nhể.]

[Dung Tự… hình tượng sai sai nha! Đã nói là lẳng lơ tận trời xanh mà! Mị còn muốn coi chả yêu vô có bị dầu mỡ như mấy ba bá đạo tổng tài trong phim thần tượng không mà. Không ngờ… vậy mà dính người thấy cưng luôn à? Ghét quá! Coi ra mị mù thiệt rồi.]

[Ban đầu còn tưởng đóa hoa nạnh nùng dính người trái ngược nhau chọt vô điểm dễ huông của tui, không ngờ Dung Tự hóa thân con cún bự dính người lại làm tui nghẹn họng trân trối.]

[Đây là nam nhân trong giai đoạn yêu đương nồng cháy sao?]

[Dù gì kiểu này thì cũng thấy xứng với nhau hết! Tuyệt vời tuyệt vời]

Lộ Thức Thanh là người thích ru rú trong nhà, mỗi khi ở nhà thì trừ xem phim ra chính là chơi bắn tên. Tất nhiên ôm gối xem phim không phù hợp hình tượng đóa hoa lạnh lùng, không thể để khán giả thấy, vậy là cậu đành lên lầu 1 luyện tên, đỡ cho hiện trường cảm lạnh không có gì để quay.

Lần trước tu sửa lại, Lộ Thức Thanh cố ý mở thông hai phòng ở lầu 1, đổi thành sân luyện tên 10 mét. Trên giá treo đầy một đống cung tên cầu kỳ xinh đẹp cậu sưu tập, rực rỡ mãn nhãn.

Lúc camera lia tới, khán giả đần mặt cả.

[Bé Lộ… ủa không Lộ tổng có nhiều cung tới vậy luôn à? Mà á mà á, thấy cây nào nhìn cũng quý lắm á!]

[!!! Beep! Thấy cây màu trắng tuyết chính giữa không? Hình như còn khảm đá quý luôn á?]

[Đây là thế giới của người có tiền ưi?]

Lộ Thức Thanh không có sở thích gì cả, cậu lấy nhẫn ban chỉ trong hộp đeo vào ngón tay rồi chọn cây cung truyền thống bình thường nhất.

Thời tiết hôm nay không tệ. Lộ Thức Thanh mặc sơ mi trắng quần đen, cậu xắn tay áo lên, để lộ cánh tay có vân thịt rõ ràng. Lên tên kéo cung, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thân cao thẳng tắp, xinh đẹp lại ưu nhã, máy quay như thêm vào bộ lọc điện ảnh.

Tuy giá trị nhan sắc của Lộ Thức Thanh đã được công nhận là thần nhan trong giới giải trí, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này khán vẫn giật mình.

[A, eo nè chân nè mặt nè tay nè… có người hoàn mỹ như vậy thật sao?]

[Tao chụp màn hình khùng luôn! Cảnh này y chang tinh linh giỏi cung tiễn luôn á]

[Tư thế đẹp thì có đẹp đó, chỉ là có bắn trúng được không.]

Bình luận này vừa lướt qua thì Lộ Thức Thanh chợt buông dây cung, nhúm tóc trên trán phất lên cùng với mũi tên bắn ra.

Mũi tên bay vút, cắm phập vào hồng tâm.

Màn bình luận:

[Đệt?!]

[Đệt! Đẹp trai voãi!]

Hễ Lộ Thức Thanh tập trung làm gì thì sẽ rất dụng tâm, lúc trước ăn cơm vẫn có chút không hài hoài với ống kính, dù cậu đã cật lực che giấu thì Dung Tự vẫn thấy cậu không được tự nhiên.

Song giờ trạng thái đã khác hẳn.

Lộ Thức Thanh hưởng thụ cảm giác khi bắn tên, đắm chìm vào đó, khó mà bị ngoại vật ảnh hưởng tới.

Dùng cung truyền thống rất đẹp trai nhưng cũng khó kiểm soát, Lộ Thức Thanh luyện không ít năm, cậu thong dong lắp tên, gần như mũi nào cũng trúng hồng tâm.

Nếu nói tên đầu là ăn may thì sau đó tên nào cũng trúng thì không thể nói vậy nữa.

Khán giả xem mà phải than như vậy là rõ rồi.


[A, mũi tên đó trúng hồng tâm sao? Không, không phải, là Lộ tổng bắn trúng tim iem! (Bắn tym)]

[Tao cũng chơi cung nè, mà hiếm khi đụng vô cung truyền thống lắm, nó rất là khó. Cơ mà Lộ Thức Thanh bắn phát nhẹ nhàng thế, vậy mà tao có ảo giác “mình cũng làm được” luôn á á á!]

[Đẹp trai đẹp trai! Hu hu hu tiếc quá bé Lộ tuổi trẻ tảo hôn! Còn là bị Chó Dung tha đi mất nữa chứ á á á mị hựn quá mà!]

[Nói bậy! Bọn họ đã kết hôn đâu! Bọn họ còn không ở chung nữa là!]

[Cũng đúng ò.]

Dung Tự cầm trái táo, vừa gặm vừa ngồi trên chiếc sô pha nhỏ Lộ Thức Thanh cố ý xếp cho mình để quan sát, trong mắt hiện lên tia tự hào.

Khóe mắt liếc thấy màn bình luận “không ở chung nhà”, Dung Tự cắn quả táo thật mạnh, lạnh lùng “chậc” một tiếng.

Gấp gì chứ?

Cảm tình của hai người họ đã thăng hoa tới hết cỡ thăng nữa rồi. Ở chung nhà? Kết hôn? Chuyện sớm muộn thôi.

Hoàng đế không vội thái giám vội.

Không thể chín chắn giống hắn chút được à?

Lộ Thức Thanh bắn tên xong mới hoàn hồn lại, lúc đặt cung xuống, thấy màn bình luận khen mình kín màn hình thì bất giác có hơi thẹn thùng: Cơ mà ngày thường cứ sơ hở là lại bị Dung Tự khen nên cũng đã quen, cũng không quá xấu hổ nữa.

Mấy CP khác có quy trình nội dung và sắp xếp, song Lộ Thức Thanh với Dung Tự hình như không muốn ra ngoài đi lại, chỉ muốn ở lì trong nhà, nhạt nhẽo lắm.

Hiềm nỗi khán giả lại thích xem, thành ra lưu lượng vẫn cứ cao hơn người khác.

Đạo diễn muốn giúp nhét thêm mấy thứ vào nên cứ đứng khuất camera cue các mục.

“Lộ lão sư bắn tên kỹ thuật tinh vi thế, có tham gia thi thố đoạt giải gì không?”

Lộ Thức Thanh đang uống nước, cậu còn chưa kịp trả lời thì Dung Tự đã tiếp lời hộ cậu, hắn ngạc nhiên hỏi: “Gì cơ? Lộ lão sư của chúng ta vậy mà lại có kỹ thuật tuyệt vời đến thế sao? Tôi có biết đâu nè, tôi còn tưởng mọi người tùy tiện bắn là trúng hồng tâm cả đấy chứ.”

Đạo diễn: “...”

Khán giả: [...]

Ghét ghê, ăn nói ngược ngạo đặng khoe chứ gì? Cơ mà chịu, không phản bác được, vậy là khán giả đành spam màn bình luận một cách thuần thục như đại quân.

[Anh nói đúng, nhưng Lộ lão sư vẫn không ở chung mái nhà với anh nhớ.]

Dung Tự: “...”

“Lộ lão sư của chúng ta không tham gia thi đấu.” Dung Tự hừ lạnh, hắn bắt chân chữ ngũ, lười nhác nói, “Chủ yếu là sợ vừa ra sân đã càn quét hết huy chương làm người khác không còn đường sống nữa.”

Lộ Thức Thanh suýt đã sặc nước miếng.

Màn bình luận:

[66666]

[Không hổ là anh, vừa mở miệng là Lộ lão sư từ cung thủ đã biến thành bia ngắm chói lọi.]

[Rõ ràng là tiễn thuật của Lộ lão sư cao siêu mà Dung Tự lại đắc ý như cái gì vậy. Nếu hắn mà có kỹ thuật này thì chắc rêu rao cho cả làng cùng hay từ khuya rồi]

[Không thể đồng ý hơn nữa]

Đạo diễn hỏi: “Vậy Lộ lão sư vì cơ duyên nào mà vào giới giải trí đóng phim vậy?”

Lộ Thức Thanh khựng tay, bất giác nhìn về phía Dung Tự.

Dung Tự gật đầu bày tỏ: “Có thể nói à tôi không để bụng chút nào hết.”

Dung lão sư làm bộ thẹn thùng nhưng Lộ Thức Thanh thẹn là thật.

Cậu thấy hơi ngại, nhẹ nhàng đáp: “Là vì rất thích một diễn viên.”

Dung Tự cười tít mắt gật đầu, chuẩn bị nghênh tiếp màn bình luận ghen ghét ngưỡng mộ căm hận.

Ấy thế mà hắn vừa ngẩng lên nhìn màn hình thì mặt mày đã xanh lét.

Đa số khán giả đều biết “gút mắc hot search” của hai người, càng biết lúc Lộ Thức Thanh chưa thành niên đã theo đuổi idol là Dung Tự, đương nhiên bọn họ biết người “diễn viên” này là ai.

Chỉ là mọi người không ưa bộ dạng sặc mùi huênh hoang đắc ý của Dung Tự, ai nấy cũng nói linh tinh.

[Diên viên bé Lộ thích là ai nhỉ? Không lẽ là Đậu Trạc sao?]

[Sao mà là Đậu Trạc được, nhìn là biết Mục Bạch Ái chứ ai.]

[? Gì? Tao còn tưởng Trình Nhất Chiêu đó.]

[Chắc chắn là chị Vọng Chi của chúng ta!]

Khắp màn hình đều là tên các minh tinh trong làng giải trí, mỗi tên “Dung Tự” là không ai nhắc.

Dung Tự: “...”

Dung Tự đời nào lại để bị kích động dễ dàng thế, hắn nghiêng mái đầu qua hỏi ngay Lộ Thức Thanh, giọng điệu thật gợi đòn: “Em tự nói đi Lộ lão sư, diễn viên đấy là ai thế?”

“Đỗ Phương Khê.”

Dung Tự đòi bằng được cái tên: “Đỗ Phương Khê do ai diễn đó?”

Lộ Thức Thanh im lặng thật lâu: “Anh.”

“Anh là ai?”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh lén trừng hắn nhưng vẫn rất phối hợp.

“Dung lão sư.”

Mới nãy Dung Tự còn đang gây sự hết sức vô lý, muốn để Lộ Thức Thanh chính miệng nói ra tên mình, để hắn “trả đũa” lại khán giả làm mình ăn mệt. Nhưng sau khi bị Lộ Thức Thanh trừng thì dường như cơn giận của hắn mất hút ngay, khóe môi còn nở nụ cười.


Bất tri bất giác Dung Tự thấy nhộn nhạo hẳn, ngay cả giận dỗi với dân mạng hắn cũng quên mất.

Dung lão sư thì Dung lão sư vậy, Lộ Thức Thanh trừng hắn luôn rồi kia.

Màn bình luận vốn đang hi ha cười nhạo Dung Tự thì chợt bị thồn cả đống cơm chó.

[Không đúng, đột nhiên tui nhớ ra mình mò tới đây gặm đường, sao tự nhiên hục hặc với Dung Tự rồi.]

[Ghét ghê, nụ cười hồi nãy của Dung Tự mê quá.]

[Ngọt quá chài]

Song cũng có cư dân mạng phát hiện ra manh mối.

[Không biết mọi người có phát hiện ra không? Lần này Lộ Thức Thanh cũng không gọi cả tên họ “Dung Tự” ra nhưng mà Dung Tự lại cười hí hửng, thậm chí nụ cười còn hơi biến thái nữa. Mị đoán ha, có khi nào là do hồi nãy Lộ lão sư trừng hắn không?]

[Hà há há trừng mắt cài làm chả cười nhộn nhạo vậy luôn… Đệt, không đúng!]

[“Sao lại không giận lâu?” “Vì anh ấy sẽ vui.” Đệt đệt đệt! Hình như tui phát hiện ra cái gì ghê gớm lắm nè!]

[Vậy là Lộ Thức Thanh vừa trừng mắt thì đã có thể khiến Dung Tự vui tới vậy à?]

[Má mẹ ơi, cái này đúng là hơi biến thái nha, bé Lộ chạy mau á!!!]

[Nói sao ta, đam mê này có hơi thếch thy, rất hợp làm abc xyz.]

[Ê hê hê… ệ hệ hệ…]

Lộ Thức Thanh liếc nhìn màn bình luận thì vội thu hồi tầm mắt, không dám tiếp xúc bằng mắt với Dung Tự nữa.

Đạo diễn nhìn màn bình luận dần phát triển theo hướng cần censored thì vội đổi đề tài.

“Vậy Dung lão sư thì sao? Lúc trước có vài lần xem phỏng vấn của cậu, lý do cậu vào giới giải trí đủ cả, mỗi lần mỗi khác. Lần này chúng tôi liệu có được vinh hạnh nghe thêm một đáp án khác nữa không?”

Dung Tự bắt chéo chân ngồi đó, vểnh môi cười cười.

Rõ là sô pha rất to, hai người ngồi cách nhau 10 20 cm, nhưng người này có khí thế mạnh mẽ, cảm giác tồn tại quá lớn, thiếu điều hút Lộ Thức Thanh ngồi trong góc tới người mình, dán lên đó. Không dưng chợt có cảm giác hai người sắp hôn nhau tới nơi ấy.

“Được rồi, tôi có đáp án chính xác thật.” Dung Tự cười nói, “Hồi tôi cấp hai, ồ, không nhớ lớp mấy rồi, hình như 12 tuổi đó. Lúc đó ba mẹ đưa tôi đến phim trường chơi, không biết thế nào mà đi nhầm vào chỗ người ta quay phim, bị kéo vô làm diễn viên quần chúng.”

Lộ Thức Thanh nghiêng mái đầu nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên Lộ Thức Thanh nghe Dung Tự kể lại ước nguyện ban đầu của hằn khi vào giới giải trí.

Đạo diễn: “Vì điều ấy mà lòng cậu đã chôn xuống giấc mộng diễn viên.”

Dung Tự gật đầu: “Có thể nói là vậy.”

Màn bình luận ào ào bảo không tim.

[Bịa, bịa tiếp đi.]

[Tui mà tin anh nữa tui làm chó!]

[Nghe có mùi đang lừa gạt lấp liếm ghê, tui sẽ không làm người bị lừa gạt nữa đâu!]

Dung Tự làm gì để ý xem bọn họ có tin không, dù sao cũng không ai kiểm tra được nên hắn không hề thấy sợ.

Đạo diễn hỏi: “Người yêu ở bên nhau lâu ngày thường sẽ thể hiện tình cảm ở nơi đông người, nhưng theo như tôi nghe nói thì hai vị lão sư đây hình như rất kín tiếng, không có tương tác gì quá mức thân mật cả.”

Vừa hỏi câu này ra, màn bình luận khịt mũi coi thường một đợt.

[“Kín tiếng” ý nói nửa đêm Dung Tự mò vào siêu thoại Pháp Bất Dung Tình like fanfic, like weibo gáy như gà ship cp mình với Lộ Thức Thanh, còn bình luận “đúng vậy đúng vậy, chúng tôi rất xứng đôi”.]

[Lộ Thức Thanh rất kín tiếng chứ Dung Tự kín bao giờ? Mẹ của mị, một người chưa bao lẫn vào giới trải trí cũng biết bạn trai Dung Tự là Lộ Thức Thanh.]

[Dung Tự chỉ hận không thể viết lên giấy ký tên “tài sản của Lộ Thức Thanh”, thế này mà kêu kín tiếng à?]

Dung Tự lù lù bất động trước màn bình luận, hắn biếng nhác lấy điện thoại ra huơ mặt trước mặt sau.

“Mấy trường hợp công khai show tình cảm dễ ăn chửi, tôi thích thầm show ra hơn.”

Phía sau ốp điện thoại là hoa hồng do Lộ Thức Thanh vẽ, còn ký tên vẽ trái tim, màn hình là poster đủ kiểu của Lộ Thức Thanh, hễ bấm vào sẽ luân phiên thay đổi.

Khán giả ngẩn ra rồi kêu la oai oái ngay.

[Đệt! Một họng đường! Không hổ là anh!]

[Hoa hồng ấy! Mị vẫn còn ấn tượng! Hóa ra lúc đó hai người đã vụng trộm ở bên nhau rồi! Á á á á! Mị phải về coi lại mấy cảnh chung khung hình của hai người lúc trước, chắc chắn sẽ đào được rất nhiều đường kín!]

[Được rồi tui thừa nhận, quả là hai người đã show tới chỗ tui rồi.]

[#Dung Tự đừng có yêu quá#]

[Hình như toàn hình HD á á á mị cũng muốn có làm hình nền!!!]

Cắn đường xong, có người hỏi: [Vậy còn Lộ lão sư thì sao, tụi này cũng muốn coi hình nền của Lộ lão sư.]

Lộ Thức Thanh thiếu điều trừng mắt hết công suất, cậu lắc đầu nguầy nguậy.

Dung Tự hiểu tính Lộ Thức Thanh, bình thường hắn đều tôn trọng sự riêng tư của cậu, chưa bao giờ nhìn bất kỳ thứ gì cậu không muốn để mình thấy, ngay cả màn hình di động cũng không nhìn trộm.

Song dáng vẻ sợ bay màu của cậu lại làm hắn thấy tò mò, giọng hỏi cũng chua lè.

“Hình nền của em là ai? Không phải là mấy đầu tường hồi trước của em đấy chứ?”

Lộ Thức Thanh lưỡng lự thật lâu, sau đó đành nín lại cơn giận để gật đầu.

Dung Tự u ám: “Em có tôi mà vẫn chưa đủ nữa à? Lần trước em thích idol biết nhảy nhót kia tôi còn bỏ ra cả tháng học vũ đạo nhóm nhạc nam nhảy cho em xem… Em nói đi giờ đầu tường mới của em là ai? Gã đó giỏi cái gì, tôi sẽ học ngay.”

Lộ Thức Thanh: “...”


Khán giả:

[Á á á hắn lẳng quá! Tui chịu không nổi thiệt rồi!!!]

[Vũ đạo nhóm nhạc nam! Mặc đồ hay không mặc? Để tụi tui coi!]

[Mị sai rồi, Lộ tổng cũng có phúc lắm, có thể thấy ảnh đế nhảy vũ đạo nhóm nhạc nam cho mình xem.]

[#Dung Tự Tên nhãi anh đừng có yêu quá như vậy#!!!]

Lộ Thức Thanh nghẹn mãi, bị Dung Tự nhì nhằng thế cũng hết cách, chỉ đành lấy di động cho hắn xem.

Dung Tự liếc nhìn thì biến sắc, hắn lập tức ụp màn hình di động vào chân mình.

Nhưng camera đã lia qua, có thể thấy màn hình nhòe nhòe, hình như là tấm ảnh chụp cũ, lại còn là cô bé mặc váy nữa.

“Khụ.” Dung Tự vờ tỏ ra nguy hiểm, “Không có gì, đầu tường này tôi thua tâm phục khẩu phục, em cứ thích tiếp đi, tôi tuyệt đối sẽ không can dự vào.”

Khán giả tò mò chết được.

[Gì vậy gì vậy?! Vụt qua thế mị nhìn không rõ!]

[Hình như là một cô bé mặc váy, tui cũng không thấy rõ lắm.]

[Ủa khoan… Không phải là ảnh Dung Tự hồi nhỏ đấy chứ? Không sao chả lại nhột thế? Còn nhường Lộ lão sư “yêu” chả tiếp.]

[Há há há há há! Trời ơi!]

[@Lộ Thức Thanh Xin ảnh gốc!]

[@Lộ Thức Thanh Ảnh gốc ảnh gốc!]

Mặt Dung Tự xanh như tàu lá.

Lộ Thức Thanh với Dung Tự đâu chỉ phát đường mà còn diễn phim ảnh đế chịu thiệt, toàn bộ màn hình chia ra livestream vui không chịu được, cứ thế cười hi hi ha ha tới tối.

Chương trình giải trí livestream chủ đề tình yêu tới 9 giờ tối thì tạm nói lời từ biệt.

Dung Tự bị màn bình luận cười nhạo “Lộ lão sư vẫn không ở chung nhà với anh” nguyên một ngày. Đến khi kết thúc livestream, không còn người ngoài nữa hắn mới ôm chầm lấy Lộ Thức Thanh ngay, lười nhác nói: “Lộ lão sư, bao giờ chúng ta mới về chung một mái nhà đây? Bọn họ cười nhạo tôi cả ngày rồi kìa.”

Cả tấm ảnh chụp mặc váy kia nữa.

Hắn lại lần nữa cảm khái may mà năm đó đè làn váy lại, không gì giờ mặt mũi chìm luôn dưới đáy Thái Bình Dương rồi.

Lộ Thức Thanh vẫn đang suy nghĩ lung lắm, cậu đáp qua quýt một cách thành thạo: “Hôm khác đi, không cần vội.”

Dung Tự nhích tới gần hôn khóe môi cậu: “Em còn đang lo gì đó?”

Lộ Thức Thanh trầm ngâm: “Nếu mà sống chung…”

“Muốn ở chỗ tôi thì ở chỗ tôi, muốn ở chỗ em thì ở bên em.” Dung Tự tiếp lời ngay, “Hoặc chúng ta mua căn mới cũng được, tu sửa thành phong cách cả hai chúng ta đều thích.”

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Dung Tự có chút căn thẳng, hắn vắt óc nghĩ hết các vấn đề mà Lộ Thức Thanh lăn tăn, hình như không giống là khó ra quyết định.

Lẽ nào em ấy hối hận muốn chia tay sao?

Dung Tự dè dặt hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Trực tiếp nói ra đi.”

Lộ Thức Thanh chăm chú nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng mím môi hỏi: “... Em đang nghĩ, hôm nay anh nói nguyên nhân vào giới giải trí rốt cuộc có thật không?”

Là fan hâm mộ, cậu tò mò lắm chứ!

Dung Tự: “...”

Hắn không dám tin: “Cả đêm em ngồi đó suy tư hóa ra là vì rối rắm chuyện này sao?”

Lộ Thức Thanh ngại ngùng gật đầu.

“Vậy còn ở chung thì sao?” Dung Tự hỏi.

Lộ Thức Thanh “hở” rồi thẹn thùng gật đầu: “Có thể chứ.”

Dung Tự: “...”

Suýt đã sặc chết.

Chuyện này có cần phải nghĩ lâu tới vậy không?

Nhưng đối diện với khuôn mặt vô tội của Lộ Thức Thanh hồi lâu, Dung Tự vừa bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười.

Đúng là hôm nay hắn nói thật, chỉ là nguyên nhân gián tiếp dẫn hắn tới trường quay quay phim là một đứa con nít.

Nghỉ hè đúng dịp mùa nóng, thời tiết oi bức, phơi nắng đau cả đầu. Dung Tự sợ nóng, nó không thích mấy chuyện ra ngoài chơi nhưng Ngụy Lễ Chi lại rất thích đưa nó đi du lịch vào kỳ nghỉ.

Viết là “đưa con nít ra ngoài mở mang tầm mắt”, đọc là “mẹ muốn ra ngoài chơi đấy”.

Phim trường biển người tấp nập.

Dung Tự mang balo, phơi dưới nắng ủ ê cả. Nó mơ màng không theo kịp bước Ngụy Lễ Chi, đến khi hoàn hồn lại thì Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch đã đi mất.

Hồi đó Dung Tự đã ra vẻ người lớn, gặp chuyện cũng không hoảng loạn. Nó cứ vậy ngồi chồm hổm bên vệ đường chờ ba mẹ quay lại tìm.

Chỉ là ngồi thế rồi nhặt được một đứa nhỏ đi lạc.

Đứa nhỏ ấy cầm cây kem đã chảy nước trong tay, bé con ngơ ngác đứng dưới gốc cây nhìn quanh quất, hình như là đang tìm gì đó.

Bé con chừng đâu 5 6 tuổi, từ đầu tới đuôi mặc toàn hàng hiệu, mặt đẫm lệ. Bé vừa liếm kem vừa vừa sụt sùi.

Từ bé Dung Tự đã coi chuyện giúp đỡ người ta là niềm vui, thấy vậy thì sải bước đi qua đấy.

Bé con thấy người lạ tới gần thì nhảy dựng rồi ngồi thụt xuống ngay như cây nấm vậy. Bé vùi đầu cắn lớp vỏ kem ốc quế giòn rụm cứ như không nhìn nó là sẽ an toàn vậy.

Hồi ấy Dung Tự còn chưa biết trên thế gian này có loài sinh vật tên “sợ giao tiếp xã hội”. Nó tự nhiên như ruồi ngồi chồm hổm xuống bên cạnh bé con, chọt lọn tóc ngu ngốc vểnh lên của bé: “Em đi lạc à?”

Bé vẫn không dám ngẩng đầu lên, sợ tới nỗi răng va vào nhau cầm cập, bé nhai vỏ kem ốc quế nát nhè như chú hamster vậy.

“Ê.” Dung Tự lại chọt bé, “Có cần anh tìm người lớn giùm em không?”

Bé con nghệch mặt, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm gật đầu. Gương mặt bé con giàn giụa nước mắt, bé lắp bắp: “Kiếm, kiếm mẹ.”

Dung Tự giơ tay ra lau sơ nước mắt cho bé: “Được, mẹ em giờ ở đâu?”

Bé con ngơ ngác lắc đầu: “Không biết, ba nói… mẹ, mẹ đi quay phim rồi, em em kêu tài xế đưa đưa em tới đây.”

Dung Tự “ồ” một tiếng, nó ngẩng đầu nhìn quanh quất, phát hiện hình như cách đấy không xa có một chỗ đang quay phim, thế là nó dứt khoát giơ tay ra cho bé: “Đi, anh dẫn em đi kiếm.”

Bé con nhìn nó với vẻ sợ sệt, không dám đưa tay qua cho nó.

Dung Tự nhướng mày: “Sợ anh là người xấu à?”


“Không.” Bé lắc đầu, lúng túng mím môi, “Tay, tay bị dơ.”

Dung Tự cười thành tiếng, nó dẫn bé con tới bồn rửa nước bên cạnh, rửa sạch bàn tay dính nhớp cho bé, trở tay nắm lấy bàn tay bé con: “Được rồi, vầy là sạch rồi, đi.”

Thoạt trông bé con có vẻ hơi ngờ nghệch, chỉ rửa tay thôi là đã nghe lời chạy theo người ta.

Từ bé Dung Tự đã bạo dạn, nó dắt tay bé con đi tới phim trường bên cạnh rồi gào toáng lên: “Con cái nhà ai đi lạc nè?”

Người trong phim trường men theo lan can nhìn sang.

Dung Tự ra sức nâng bé con nhỏ bé yếu đuối lên cao hơn lan can như giơ Simba trong vua sư tử cho mọi người nhìn: “Nhìn xem, có phải con mấy chú mấy dì không?”

Mọi người: “...”

Ngay lúc Dung Tự giơ tay sắp mệt tới nơi, một người đàn ông trung niên chợt chạy tới từ phía xa, đón lấy đứa bé trong tay Dung Tự ôm vào lòng mình.

“Thiếu gia! Sao con lại chạy tới đây rồi?!”

Dung Tự nghe thấy khá thú vị.

Đa số xưng hô “thiếu gia” đều nghe trên phim, đây là lần đầu nó gặp được cảnh này ở ngoài đời.

Vị tiểu thiếu gia nọ ngoan ngoan ôm cổ quan gia, bé nói thầm: “Con tới kiếm mẹ.”

Quản gia vừa giận lại vừa sợ, nghe tới đây thì lại có chút dở khóc dở cười: “Không phải ai quay phim cũng ở phim trường này mà, với lại…”

Với lại ba mẹ tiểu thiếu gia đã ly hôn, nói mẹ đi quay phim chỉ là cái cớ lấp liếm với bé mà thôi. Ai mà ngờ được bé lại kêu tài xế chở mình mình tới đây cơ chứ.

Trán tiểu thiếu gia toàn mồ hôi, quản gia đau lòng lau cho bé.

Vén mái tóc đẫm mồ hôi sang bên, Dung Tự liếc nhìn thì thấy hình như trên trán bé có vết thương do bị vật gì đập trúng, nhìn đã thấy ghê người.

Sau khi quản gia an ủi tiểu thiếu gia xong thì nói rất nhiều lời cám ơn với Dung Tự.

Dung Tự tỏ ý chỉ việc nhỏ, cứ thế định rời đi, chỉ là vừa đi được một bước đã có một bàn tay lạnh căm kéo nó lại

Dung Tự ngoái đầu.

Tiểu thiếu gia như búp bê sứ giương mắt nhìn nó, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh trai.”

Dung Tự khẽ nhướng mi, hắn cúi xuống gần bé con, nói năng rất ra dáng: “Lần sau đừng tới đây một mình, cẩn thận đi lạc rồi bị người xấu bắt cóc đó.”

Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Lúc này chợt có nhân viên đoàn phim cách đó không xa đi tới: “Bên chúng tôi vừa khéo thiếu một diễn viên quần chúng mười mấy tuổi vai con nít, bé nè, con qua thử xem sao nha?”

Dung Tự nghi hoặc: “Con á?”

“Đúng.”

Từ bé Dung Tự đã có ngoại hình hơn người, dù có gặp chuyện gì nó cũng không sợ sệt. Dù sao ba mẹ cũng chẳng tới ngay kịp, vậy là nó quyết định chơi chút rồi hãy tính sau nên gật đầu cái rụp.

“Được á, có tiền không ạ?”

“Có, 1 ngày 100.”

“Ít quá, ngoại hình như con vầy bét lắm cũng 150.”

Nhân viên công tqc1 gặp đứa nhỏ ra vẻ người lớn trả giá cũng ra dáng lắm thì cười ngặt nghẽo, gật đầu ngay: “Được, 150.”

Sau khi Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch tới nơi thì thấy Dung Tự đang mặc bộ đồ ăn mày khóc thút thít sụt sùi xin cơm, vừa tức vừa thấy buồn cười, chỉ hận không thể đánh nó ngay tại trận.

Dung Tự 12 tuổi kiếm được thùng vàng đầu tiên nhờ vào cái diễn xuất lố lăng của mình.

150 đồng.

Chờ đến lúc Dung Tự thay quần áo ra, bị đập mấy phát vẫn cười hi hi ha ha, chuẩn bị về nhà thì thấy tiểu thiếu gia đó vẫn đứng ngoài phim trường.

Dung Tự nghi hoặc đi tới.

Có vẻ tiểu thiếu gia thích ăn kem lắm, bé vẫn cầm cây kem đã tan chảy ban nãy trong tay. Bé hơi sợ hãi khi nói chuyện với Dung Tự, vừa nhìn vào nhau là vội cúi đầu liếm kem.

“Sao em vẫn còn ở đây?”

Quản gia cười nói: “Thiếu gia lo con bị bắt cóc mất nên muốn ở lại chờ con quay xong mới đi.”

Dung Tự nghi hoặc nhìn cái hồ lô mút nhỏ kia.

Thế mà chu đáo ghê.

“Anh trai…” Bé đó nói nhỏ, “Diễn hay quá trời.”

Quản gia liếc nhìn thiếu gia nhà mình bằng ánh mắt phức tạp.

Bằng vào cái diễn xuất lố lăng làm đạo diễn hối hận chỉ ước gì kêu nó trả ngược cho mình 150 tệ kia mà kêu là “hay quá trời” à?

Ngặt mỗi Dung Tự không tự biết lấy mình, nó cảm thấy diễn xuất của mình vô địch thiên hạ. Dung Tự cười tít mắt: “Đúng vậy… shh, tay dơ kìa, đừng đưa lên miệng.”

Tiểu thiếu gia: “...”

Bé sợ sệt bỏ móng vuốt xuống, lúng túng nói: “Em đi đây.”

Dung Tự vẫy tay: “Bái bai.”

Quản gia dẫn thiếu gia đi, vừa đi thiếu gia vừa ngoái đầu nhìn lại.

Lần đầu tiên Dung Tự trông thấy “thiếu gia” sống sờ sờ, nó nhìn người ta đi mất rồi chợt nhớ ra…

Quên hỏi bé tên gì rồi.

Chỉ là đứa con nít mười mấy tuổi thay đổi suy nghĩ xoành xoạch, nó nhanh chóng quên đi chuyện này mà nhảy chân sáo đi chơi tiếp.

Lần này hình như nó đã có chút hứng thú với phim trường.

Sau đó hắn chọn thi vào học viện điện ảnh, thuận buồm xuôi gió bước chân vào giới giải trí.

Dung Tự đã không còn nhớ rõ đứa bé gián tiếp thúc đẩy mình trở thành diễn viên rốt cuộc trông như thế nào, chỉ nhớ bé con ấy ngoan ngoãn lại xinh đẹp, trông như một cô bé vậy.

Dung Tự nghĩ thầm: “Phải lúc ấy mua que kem mới cho bé con ăn thì hay rồi.”

Đang nghĩ tới đây thì thấy Lộ - ngồi cả ngày cũng không có được đáp án của mình - Thức Thanh đã đứng lên đi tới tủ lạnh kiếm món gì đó lấp bụng.

Chỉ là nhìn thấy ngăn đá trống hoác, Lộ thiếu gia nghẹn mãi, rốt cuộc cũng nói ra: “Hôm nay anh ăn mất nửa hộp kem của em.”

Dung Tự tỉnh lại từ trong ký ức, hắn lười nhác đáp: “Thiếu gia, nếu tôi không nhớ sai thì hộp kem ấy là tôi mua đó.”

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Còn chưa sống chung đã phải phân kỹ thế sao, vậy chúng ta…”

“Khoan khoan!” Dung Tự bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính đáng, “Của tôi chính là của em, của em vẫn là của em. Một hộp kem nhỏ nhoi thế phân chia của em của tôi gì chứ. Bé ngoan em ngồi ngay ngắn ở đó đừng nhúc nhích, thuộc hạ lập tức khiêng hai hộp to đùng về cho ngài, để thiếu gia ăn thỏa thích.”

Lộ Thức Thanh ngồi ngay ngắn.

Dung Tự hùng dũng hiên ngang như vị tướng quân xuất binh chinh chiến sa trường đi ra ngoài mua kem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận