Đừng Có Học Hư

Không hổ là ảnh đế lý giải nhân vật tinh tế phết!

Đạo diễn Giang lâm vào trầm tư.

Diễn xuất của Dung Tự là không thể nghi ngờ, nhưng…

Anh ta lật kịch bản ra xem kỹ, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi chính mình.

Trong kịch bản, quỷ chết đói chỉ là boss nhỏ của một arc, sao Dung Tự lại diễn ra cảm giác âm tà của boss lớn sau màn, thậm chí trong hình tượng biến thái ban đầu của gã…

Khụ, có thêm chút quyến rũ sexy.

Lại còn có cảm giác phết.

Sau khi qua cảnh này, Lộ Thức Thanh ngồi lại giường đợi cảnh tiếp theo, bàn tay vô ý dụi vào bên trong cánh tay.

Dung Tự liếc nhìn, hắn phát hiện ra có vẻ Lộ Thức Thanh còn đang đắm mình trong cảnh phim, mê mang ngơ ngác. Ấy thế mà bàn tay cứ vuốt ve chỗ bị quỷ chết đói liếm trong phim.

Cảnh kế, Chương Triêu Mộ suýt bị gặm sống, bị quỷ chết đói liếm một phát nổi hết da gà. Cậu chửi um “đồ biến thái!”, sau đó liều mạng chạy trối chết.

Dù sao đám quỷ khác cũng chỉ nói thôi, còn quỷ chết đói thì liếm thật.

Quỷ chết đói cũng xem như là kẻ có tu vi cao nhất trong đám quỷ, dù sao cũng đâu con nào bị thiêu đốt dưới ánh sáng công đức mà vẫn có thể “đói” không chịu sửa, cười tít mắt chuẩn bị đánh chén đâu.

Lộ Thức Thanh còn đang nghĩ phần sau cốt truyện thì chợt một bàn tay trước mắt hiện ra.

Cậu ngơ ngác men theo cánh tay nhìn lên thì thấy Dung Tự đã không còn vẻ biến thái âm nhu muốn thịt mình như trong cảnh phim nữa. Hắn đưa túi khăn giấy ướt cho Lộ Thức Thanh.

“Lau tay không?”

Lộ Thức Thanh có chút trì độn, cậu ngoan ngoãn nghe lời rút mấy tờ ra lau hai ngón tay.

Dung Tự “chậc” một tiếng, hắn ngồi bên cạnh rút tờ khăn giấy rồi nắm tay áo, lau bên trong cổ tay cho cậu.

Lộ Thức Thanh sửng sốt, không hiểu gì cả: “Anh làm gì vậy?”

“Không phải Lộ thiếu gia cuồng sạch sẽ à?” Dung Tự biếng nhác đáp, “Tôi hầu hạ giúp ngài lau sạch mấy thứ bẩn thỉu.”

Lúc nhập diễn, Lộ Thức Thanh sẽ tự động tách nhân vật trong phim và hiện thực ra. Cậu nghĩ một chốc mới ý thức được Dung Tự nhắc chuyện quỷ chết đói liếm tiểu đạo sĩ khi nãy.

“Không sao.”

Lộ Thức Thanh nhận lấy khăn giấy, câu vô thức lau lung tung rồi lại nhanh chóng nhận ra hình như mình không hề sinh ra bài xích với Dung Tự. Cậu thả chậm động tác, dè dặt nhìn hắn.


Dung Tự cụp mắt ngồi đấy, lúc không vào diễn, quỷ chết đói hóa trang hiện rõ vẻ ốm o tiều tụy, lông mi rậm rủ đó.

Kỳ lạ là Lộ Thức Thanh lại nhìn thấy, trên khuôn mặt tùy ý rêu rao kia…

Là vẻ cô đơn?

Con người Lộ Thức Thanh đời này không thể chịu được khi thấy kẻ khác yếu đuối nhất. Thấy vậy, cậu vội vứt khăn giấy ướt lau cổ tay vào thùng rác.

Cậu không biết cách dỗ dành người khác, chỉ có thể lúng túng: “Em không không chê bẩn đâu.”

“Không thể nào.” Dung Tự lắc đầu thở dài, “Lúc trước tôi xem hậu trường “Cửu Trùng truyện” có thấy em hay ôm bình giữ nhiệt uống nước, nhưng có một lần tôi vô ý uống phải, từ đó về sau thì không thấy cái bình giữ nhiệt đó của em nữa.”

Lộ Thức Thanh ngơ ngác.

Chuyện này cậu sắp quên bén luôn rồi mà sao Dung Tự vẫn nhớ được chứ?

“Không có thật!” Lộ Thức Thanh hoang mang giải thích, “Lúc đó chúng ta quen, quen nhau chưa lâu, giờ khác rồi.”

Dung Tự truy hỏi: “Có gì khác chứ?”

Lộ Thức Thanh nghẹn lại.

Hai người biết nhau đã tới hai năm đâu, tình bạn có thừa lại chưa tới mức tình yêu… Phía Dung Tự đã đến mức tình yêu thì là đơn phương nhưng còn Lộ Thức Thanh thì trước sau vẫn thiếu cơ hội để bước vào “mối quan hệ gần gũi” làm người sợ hãi.

Dung Tự nhìn cậu mịt mờ như vậy thì hơi sợ cậu cháy CPU, hắn biết tiến biết lùi bèn cười híp mắt nắm lấy tay áo Lộ Thức Thanh chầm chậm mở ra, để năm ngón tay mảnh dẻ của cậu áp lên lòng bàn tay to rộng của mình.

“Xin hỏi Lộ lão sư”, hắn kiên nhẫn và nghiêm túc, “Khoảng cách như vầy em có thấy không thoải mái không?”

Năm ngón tay thon dài của Lộ Thức Thanh co lại trong vô thức.

Da cậu trắng trong, ngón tay mảnh dẻ tựa tuyết, có thể nhìn thấy mạch máu loáng thoáng dưới làn da, xinh đẹp quyến rũ.

“Không…” Lộ Thức Thanh bị Dung Tự dắt theo, “Không thấy.”

Dung Tự cười khẽ, hơi khép lại năm ngón tay ngón xương rõ ràng rồi dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu.

“Còn như thế này?” Hắn lại hỏi.

Lộ Thức Thanh cố gắng kiềm chế kích động muốn chạy, cậu ăn ngay nói thật: “Không có.”

Dung Tự lại mỉm cười.

Hắn nắm lấy từng đốt của năm ngón tay của cậu đưa tới gần làn môi, động tác chậm rãi, dường như muốn hôn lên mu bàn tay ấy.


Lúc này Lộ Thức Thanh đã dựng lông như chú mèo, cậu cố đanh mặt nói, “Dung Dung lão sư, em để thẻ người tốt trên mu bàn tay đó, anh muốn chính miệng ngậm đi à?”

Dung Tự: “...”

Dung Tự chợt bật cười, bầu không khí ám muội hắn cố ý tạo ra tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.

Chỉ là muốn hôn mu bàn tay thôi mà đã sợ tới nỗi đập thẻ người tốt vào mặt mình, Dung Tự không tưởng ra được lúc mình đè Lộ Thức Thanh xuống giường, cưỡng hôn cậu thì đã tạo thành đòn công kích tâm lý lớn đến nhường nào với một người sợ giao tiếp xã hội nhỏ bé yếu ớt.

Quá đáng thương.

“Không ngậm.” Dung Tự vờ như tiếc nuối thở dài, hắn nắm tấm thẻ người tốt không tồn tại đó lên, lật tay Lộ Thức Thanh lại rồi để vào lòng bàn tay cậu: “Lộ lão sư vẫn nên cất giữ cẩn thận đi.”

Lộ Thức Thanh lén thở phào.

Dung Tự trịnh trọng đặt “thẻ người tốt” vào lòng bàn tay Lộ Thức Thanh…

… Sau đó, ngay lúc, Lộ Thức Thanh buông lỏng nhất, Dung Tự đột ngột nhích tới hôn vào cổ tay cậu.

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh muộn màng nhận ra xúc cảm ấm nóng trên cổ tay mình, cậu trừng mắt không dám tin: “Anh!”

“Hở?” Dung Tự khó hiểu, “Thẻ người tốt của em em nắm trong lòng bàn tay mà, tôi không có ngậm đi.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh thiếu điều đỏ cháy mặt, không biết là giận hay lo nữa. Đúng lúc này đạo diễn Giang chợt mang theo vẻ mặt phức tạp đi qua chỗ hai người, một lời khó nói hết: “Hai vị lão sư, hai người đây là đang…”

Dung Tự làm như không có gì mà buông tay Lộ Thức Thanh ra, còn sửa sang tay áo hộ cậu nữa. Hắn thuận miệng nói: “Chúng tôi đang đối diễn ấy mà… Có việc gì không đạo diễn Giang?”

Đạo diễn Giang chửi thầm trong bụng.

Nhà ai đối diễn lại diễn ra bầu không khí trong phim thần tượng thế này?

Lời sắp nói ra tới nơi mà Lộ Thức Thanh phải nuốt trở về, cậu ngồi đó không ư hử gì.

Đạo diễn Giang: “Cảnh sau có phần Nhất Chiêu với Dung lão sư đấu pháp, giờ phải bắt đầu luyện cho vị trí đi rồi.”

Dung Tự gật đầu: “Được.”


Có thể thành công quay chụp “Ba đồng tiền” với Ngôi sao may mắn, Trình Nhất Chiêu đã phấn chấn tới nỗi ngày nào cũng thắp hương bái phật. Cu cậu không ngờ hôm nay lại còn có niềm vui bất ngờ nữa, có thể đối diễn với Dung Tự nổi danh là diễn xuất tốt.

Trình Nhất Chiêu kích động đến mức nhòe cả lớp trang điểm, chuyên viên hóa trang dặm lại xong là cậu ta nhảy chân sáo sang ngay.

Tuy là bình thường Dung Tự hay bông đùa nhưng đúng là kỹ năng diễn xuất tốt thấy rõ. Bao nhiêu tin xấu là thế chứ chưa thấy ai cười nhạo kỹ năng diễn của hắn đứt gánh giữa đường bao giờ.

Vai của Trình Nhất Chiêu là sư huynh đồng môn của Chương Triêu Mộ. Sau khi nhận được tin, hắn vội vã chạy tới cứu nguy cho tiểu sư đệ, đấu pháp với quỷ chết đói hết nửa tập.

Dung Tự đi theo vị trí một lần đã quen, khóe mắt cứ khẽ rơi trên người Lộ Thức Thanh.

Hình như Lộ Thức Thanh đang dỗi: Làm sao để phán đoán cụ thể à? Tám phần mười là do ngày thường đa số ánh nhìn đều rơi vào người Dung Tự, giờ thì lại nhìn Trình Nhất Chiêu lom lom.

Không thèm liếc nhìn Dung Tự lấy một cái.

Dung Tự đi theo vị trí xong thì quay lại chỗ Lộ Thức Thanh, hỏi cậu: “Bé ngoan, em giận tôi à?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không có à.”

Do còn cảnh sư huynh vọt vào quán chủ nên lúc Dung Tự đi vị trí lần thứ hai còn cố y lắc lư trước mặt Lộ Thức Thanh. Cơ mà cậu cứ rướn cổ nhìn Trình Nhất Chiêu bên ngoài cách đó 5 6 mét như chú hươu cao cổ vậy chứ quyết không nhìn tới Dung Tự cách mình 50 60 cm.

Dung Tự cảm thấy thật mới mẻ.

Giấu đầu hở đuôi tới vậy luôn á?

Lộ Thức Thanh giận dỗi thú vị ghê.

Sắp quay đến cảnh kế.

Dung Tự lại duy trì tư thế đè lên người Lộ Thức Thanh, hắn nắm ngón tay cậu, trước khi bảng dập còn hỏi: “Không giận thật chứ?”

Lộ Thức Thanh nghiêm túc: “Đúng vậy.”

Rất nhanh đã vào cảnh quay.

Cả người Chương Triêu Mộ run lên, không biết là do khiếp hãi quỷ chết đói hay bị sự biến thái của gã dọa nữa. Cổ tay cậu lại bị hít chụt chụt, cuối cùng mới muộn màng đá chân.

Có thêm nỗi sợ của cậu, uy lực của ba đồng tiền tăng thêm, ầm một tiếng đánh văng quỷ chết đói đao thương bất nhập ra ngoài.

Đùng đùng…

Đạo quán vốn đã rách nát lại sập một phòng, bụi tro bay mù mịt dưới ánh trăng.

Chương Triêu Mộ liều mạng xoa tay như muốn dụi rớt vái xúc cảm kỳ dị nơi cổ tay.

Khó khăn tìm đường sống từ chỗ chết, thấy đạo quán tồi tàn nhà mình sập rồi, cậu đần mặt ra.

Tiểu đạo trưởng là tên bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, lúc thì cậu xót cái đạo quán rách nát lúc thì sợ muốn vắt giò chạy trốn. Hai loại cảm xúc bổ trợ nhau báo hại cu cậu vừa chạy vừa khóc.

“Chỉ có thế này à? Chỉ chỉ chỉ có thế này mà muốn hù tao hả?! Hức hức hức mày phải đền tiền sửa đạo quán! Tao tao tao tao tao phải tìm sư huynh tới xử lý mày…!”


Vừa nói lời độc ác thì quỷ chết đói đã đội mồ sống dậy

Uy lực của ba đồng tiền tạm khiến gã phải dè chừng, cơ mà gã vẫn cứ điên khùng đi tới, bàn tay treo dây xích nặng nề lười nhác nhấc lên.

Mấy móng tay bén ngót đeo theo xiềng xích phá đất vọt lên, chúng thét gào rồi tóm lấy hông Chương Triêu Mộ, cả người cậu bị trói lại dưới đất.

Móng vuốt sắc bén, lực đạo mạnh, hai bàn tay bóp vào thắt lưng cậu, nắn ra vòng eo vô cùng mảnh mai.

Tiểu đạo sĩ bữa đói bữa no nhưng nếu không có ánh sáng công đức màu vàng kim với ba đồng tiền hộ thân thì đã bị đám tiểu quỷ tùy ý tóm lấy cắn gặm ngay ngày đầu lâu rồi.

Quỷ chết đói thong thả lướt tối bên người Chương Triêu Mộ, gã ngồi xổm ở đó, cúi người nhìn cậu rồi nở nụ cười âm nhu cứ như ngay giây sau sẽ hóa thành lệ quỷ nuốt trọng cậu vậy.

“Tiểu đạo trưởng định đi đâu thế? Sao không để ta đưa em đi một đoạn?”

Yết hầu của Chương Triêu Mộ bị móng tay siết chặt. Vì động tác của quỷ chết đói, trông cậu như con rối xinh đẹp bị móng vuốt bén nhọn chậm rãi nâng cằm, phải ngửa đầu lên, lộ ra gương mặt thất thần bàng hoàng, đồng tử rã rời vì thiếu không khí.

Nỗi sợ hãi trong đôi mắt chậm rãi dâng lên tầng hơi nước, đồng tử giãn ra, cậu hé môi nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.

Tiếng cầu cứu hay lời xin xỏ tha mạng đều nghẹn lại trong cổ họng.

Quỷ chết đói thích chết biểu cảm thậm chí có thể nói là quyến rũ của con mồi lúc sắp chết, vậy là gã nổi lên hứng thú khẽ khàng vuốt ve gương mặt Chương Triêu Mộ.

“Tiếc thật.”

Gã than.

Ngoài ống kính.

Đạo diễn Giang lại chìm vào trầm tư.

Không biết có phải ảo giác của mình không mà anh ta cứ có cảm giác khi “quỷ chết đói” thấy Chương Triêu Mộ sắp chết, trong một tích tắc thôi mắt gã đã tối lại, hầu kết cũng trượt lên xuống.

Như cảm giác đói khát thật sự.

Không khớp với câu thoại thở than phía sau lắm.

Cơ mà nghĩ lại, quỷ chết đói tung hoành âm giới đã lâu, ngay cả lúc bị ánh sáng công đức thiêu đốt gã cũng không sợ đau thì chắc cảm giác đói khát của gã cũng chỉ là kiểu tương phản lời nói và hành động mà thôi.

Mắt thấy đồ đệ của kẻ đã vây khốn mình mấy trăm năm trong vài tấc vuông sắp chết trong tay mình, chắc chắn vui vẻ là nhiều hơn.

Chương Triêu Mộ mà chết, ba đồng tiền đã nhận chủ sẽ vô dụng, quỷ chết đói có thể ăn uống thỏa thuê ngay.

Có được món ngon dễ như trở bàn tay đương nhiên khẩu vị cũng ngon hẳn, gã chuẩn bị đánh chén.

Đạo diễn Giang gật đầu, ánh mắt nhìn Dung Tự càng thêm sùng kính.

Không hổ là ảnh đế, vai diễn đất không bao nhiêu mà cũng có thể lý giải thấu triệt tới vậy.

Học được sồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận