"Đến phòng y tế cho cậu xem đầu à?"
Tác giả: Trượng Mã
Editor: Cherry109577599
Alpha dáng người cao to, lúc đi vào suýt đến đỉnh khung cửa lớp học, anh mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, đeo cặp sách, đứng dưới thềm bục giảng.
Bên dưới đã có Omega đang đè lại tiếng thét chói tai điên cuồng vỗ vào bạn học bên cạnh.
"Giang Bùi Tri, từ cơ sở phụ đối diện tới." Giọng nói của anh lạnh lùng trầm thấp, ngắn ngủi mấy chữ giới thiệu bản thân.
Lưu Đại Nhãn cười ha hả như nhìn con trai của mình: "Bạn học Giang này, về sau em sẽ học tập ở ban một rồi, ban một của chúng ta không phải nói, chính là thành tích tốt, bạn học thân thiện..."
"Lạch cạch"
Cửa sổ phía sau lớp học bị đẩy ra.
Lưu Đại Nhãn: "Bạn học Văn Khoát sao vậy hả? Có chuyện gì?"
Giọng nói Văn Khoát lành lạnh: "Không có gì đâu thầy Lưu, chỉ là đột nhiên ngửi thấy được một loại pheromone vô cùng khó ngửi, choáng váng đầu, muốn nôn, thông gió."
Học sinh ban một cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Lưu Đại Nhãn lựa chọn không chú ý đến chữ pheromone, đồng thời cũng không cảm thấy đỏ mặt vì "Bạn học thân thiện" mà ông nói.
"Ôi chao thành phố Hoài chúng ta chính là như vậy, thời tiết tháng tám rất nóng, bạn học Văn Khoát nên chăm sóc thân thể tốt, nếu không rất dễ bị cảm nắng, uống nhiều nước một chút." Sau khi nói dông dài vài câu thì bỗng chuyển đề tài câu chuyện: "Thầy thấy ban một hình như chỉ có bạn học Văn Khoát là chưa có bạn cùng bàn, Giang Bùi Tri trước hết ngồi bên đó đi, bạn học Văn phải đối xử tốt với bạn cùng bàn mới nha."
Người đàn ông trung niên lùn tịt giơ ngón trỏ chỉ chỗ phía sau Văn Khoát, sau đó định vỗ vỗ vai Giang Bùi Tri nhưng phát hiện mình đứng trên thềm bục giảng cũng không thể với tới, thế là vô cùng tự nhiên đi vòng qua phía sau: "Bạn học Giang sau này có việc gì khó khăn thì tìm bạn cùng bạn giúp đỡ, bạn học Văn của chúng ta thành tích tốt, tâm địa thiện lương lấy giúp người làm niềm vui, nhất định sẽ không từ chối."
Cái gì? Ai để ý thầy hả? Tự mình quyết định như vậy.
Trong lòng học sinh ban một đều là một trận cà khịa.
Lưu Đại Nhãn còn muốn niệm kinh, bên ngoài bỗng thò ra một cái đầu: "Thầy Lưu, tổ bộ môn bên kia nói trang web của trường lại bị sập rồi, thầy nhanh tìm người xem một chút, mau tổng hợp thành tích trường chúng ta nhé."
"Lại sập nữa? Được được được, tôi tới ngay, nào, các em tiếp tục học tập nha, bạn học Giang, thầy đi trước, ôi."
Trong lớp học không có giáo viên, học sinh vừa yên lặng nháy mắt đã bắt đầu kêu loạn, tiếng động từ bốn phương tám hướng, làm ầm lên như thấy quỷ.
Giang Bùi Tri đón lấy đồng loạt ánh mắt của lớp học, không nói một lời vác cặp sách đi xuống, tầm mắt đảo qua hàng cuối cùng.
Nét mặt Văn Khoát như kết sương, hôm nay chuyện xui xẻo từng cái một khiến cho tâm tình của cậu kém tới cực điểm, mà Văn thiếu gia tâm tình kém cũng rất dễ chuẩn bị tinh thần càn quét.
Cậu giương mắt như khiêu khích hướng về phía Giang Bùi Tri, trong lòng nói chưa thấy qua anh đẹp trai nào à,nhìn ông nội cậu này.
Nhưng vẻ mặt của đối phương còn điên cuồng hơn, Văn Khoát nén giận, mở cái cốc trên bàn muốn uống nước, rốt cuộc lại trượt tay.
"Leng keng!"
Nắp cốc vừa mở đột nhiên rớt xuống, phần nắp nhỏ trong suốt ở đầu nắp và phần thân chính chia ra làm hai, lộc cộc lăn về phía trước.
Omega mang mắt kính tròn ở lối đi nhỏ bên kia trừng mắt, thấy cái nắp nhỏ kia cực kỳ chính xác lăn đến dưới một đôi giày trắng.
Vị chủ nhân của đôi giày trắng này có thể từ nhỏ một ngày ba bữa uống hoóc-môn, dáng vẻ hai chân quá to, phía dưới cái quần rộng hơi lộ ra một mắt cá chân gầy guộc.
Mắt kính tròn muốn ngăn cản, kết quả là cố gắng nhìn cổ chân của soái Alpha, còn chưa kịp đã nghe được một tiếng két.
Tiếp theo cái nắp nhỏ kia bị bàn tay thon dài xinh đẹp dừng lại.
Biểu cảm của mắt kính tròn như bị sét đánh, vừa quay đầu lại phát hiện học sinh trong phòng học không biết từ lúc nào đều đang nhìn về bên này.
Giang Bùi Tri nhấc chân: "Xin..." lỗi.
Còn dư lại một chữ anh nuốt vào trong bụng.
Cổ áo thun bị một người kéo lấy, trước mắt hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp, đối phương cười nhạt: "Cậu cố ý à?"
Giang Bùi Tri không cảm xúc nhướng mày: "Con mắt nào nhìn ra được?"
Mắt kính tròn bên cạnh nỗ lực hoà giải: "Là thế này, anh Giang, cái nắp laser cậu giẫm hỏng kia là quà sinh nhật mà mẹ của anh Văn chúng ta tặng cậu ấy...!A!"
Mắt kính tròn đột nhiên hét lên một tiếng, sợ đến thiếu chút nữa là thoát khỏi hiện trường đi theo đường bóng đèn trên đỉnh đầu:
Phía sau không biết đồ ngốc nào không có mắt vấp chân té lộn mèo một cái, thẳng tắp xông về phía lưng Giang Bùi Tri.
Sau đó Giang Bùi Tri ngã về phía trước, cùng thiếu niên xinh đẹp trước mặt lôi cổ áo anh mạnh mẽ đụng vào tường.
Học sinh ban một* hít vào một ngụm khí lạnh ——
(Ở đây tác giả để là học sinh ban A nhưng từ đầu truyện đến giờ để là ban một nên mình đổi luôn nhé)
Trong ngôi miếu nhỏ có hai vị phật lớn, đầu đối đầu, miệng đối miệng, hung hăng đập vào nhau.
Văn Khoát thừa nhận mình quả thật có ý muốn kiếm chuyện nhưng cậu không muốn khiến tình thế trở thành đả thương kẻ địch tám trăm tự tổn hại một nghìn như thế.
Văn thiếu gia từ nhỏ đến lớn trải qua xung đột chưa từng có cảm giác mình chảy nước mắt.
Trước đây có nghiên cứu chứng tỏ rằng nếu như độ cứng của sắt thép là từ cấp bảy đến cấp tám thì hộp sọ người là từ cấp bốn tới cấp năm, nhưng Văn Khoát cho rằng không đúng, cậu nghĩ đầu của Giang Bùi Tri còn cứng hơn sắt cơ.
Những người khác trong lớp phản ứng kịp rất nhanh, bảy miệng tám lưỡi hỏi có muốn đến phòng y tế hay không.
Còn có người muốn gọi giáo viên đến, bị người bên cạnh chặn lại dạy dỗ một phen.
Văn Khoát choáng váng đầu hoa mắt, cúi thấp đầu đẩy Giang Bùi Tri ra.
Đau đến cậu muốn phát cáu.
Giang Bùi Tri vì thân cao thể trọng nên tự nhiên chiếm ưu thế, bị đẩy một cái cũng giữ thẳng thắt lưng, giữa hai lông mày của anh mang theo ý tứ lạnh nhạt không kiên nhẫn nhưng vẫn hỏi một câu:
"Có cần đến phòng y tế không?"
Văn Khoát ngẩng đầu, tức giận trả lời: "Đến phòng y tế cho cậu xem đầu à?"
Giang Bùi Tri dừng một chút, cảm giác không kiên nhẫn và bực bội này bỗng dưng giảm đi một ít, bởi vì nốt ruồi nơi khóe mắt Văn Khoát lộ ra giọt nước mắt muốn rơi xuống.
Giọng nói cùng thái độ đều rất ác liệt, nước mắt cũng là bị dập đầu chảy ra, nhưng nhìn vô cùng đáng thương.
Vì vậy giọng Giang Bùi Tri lành lạnh "Ừ" một tiếng.
Văn Khoát: "?"
Văn Khoát nghĩ người này có thể ngũ hành thiếu đánh, khỏi phải nói có bao nhiêu xui xẻo, chân dài nhảy qua một cái thật thà ngồi về chỗ ngồi, còn không quên vẽ một cái biên giới giữa sông Chu và nhà Hán giữa bàn của hai người, bên cạnh đặt một cái compa có tạo hình rất khác biệt, quan điểm rất rõ ràng, vô cùng có ý nếu cậu dám tới đây, tôi liền đâm chết cậu.
Triệu Gia Hứa rất có khả năng nhìn sắc mặt, mắt thấy Văn thiếu gia đã đánh mất phẩm chất, mau chóng nổi nóng hất cái bàn, vội vàng nói với những bạn học khác: "Không có việc gì không có việc gì, các anh em đừng nhìn, mau mau tự học, tất cả mọi người quay về chỗ ngồi của chính mình đi."
Các bạn học ở hàng trước rướn cổ hỏi, Triệu Gia Hứa phất phất tay.
Sau khi lớp học yên tĩnh, hắn mới ngoảnh đầu lại hạ giọng nói với Giang Bùi Tri: "Giang gia, thời gian này cơ sở chính sắp xếp không giống như cơ sở phụ, từ năm giờ đến chín giờ là giờ tự học, hai giờ đầu có thể tự do thu xếp, bảy giờ lão Kiều sẽ tới phát bài kiểm tra, à, lão Kiều chính là chủ nhiệm lớp chúng ta, dạy vật lý, bài kiểm tra là những gì đã dạy sáng hôm nay, chút nữa cậu có thể xem trước, tiến độ của chúng ta hình như không giống nhau."
Giang Bùi Tri đầu tiên là sửng sốt một chút khi nghe được xưng hô không mấy hay ho, sau đó rất nhanh tiếp nhận được, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Triệu Gia Hứa: "Chà, sau này đều là bạn học, có gì thì tìm tôi, đương nhiên cũng có thể tìm Văn ——" lời nói của hắn đến miệng thì giật mình một cái, vội vàng kéo dài âm thanh thay đổi một từ: "Chúng tôi."
Giang Bùi Tri cảm thấy mình có thể vẽ sơ đồ venn giữa "Tôi" và "Chúng tôi" cùng với Văn Khoát.
Người bên cạnh đã nằm ra bàn, chỉ chừa cho anh một cái ót bực bội, cậu gật đầu về phía trước mà không phát ra tiếng động.
Sau khi Triệu Gia Hứa quay đầu lại, Giang Bùi Tri mới bắt đầu quan sát người bên cạnh.
Khuôn mặt chôn giữa gối cổ hình báo hồng đặt trên bàn, họa tiết được dáng sau lưng chiếc áo phông đen, lưng thiếu niên mạnh mẽ, mang theo sự đặc biệt gầy gò của thế hệ này.
Da rất trắng.
Cao hơn không ít.
Tính tình còn kém hơn lần trước gặp.
Tầm mắt của anh quét qua đến mặt bàn, cốc nước laser đã mất nắp, ống đựng bút màu đen hình nọc độc, bút gel năm màu, điều hòa nhỏ trắng mê người, gối cổ, giá sách co giãn kéo dài một đoạn trước bàn, trên bệ cửa sổ còn để một cái rổ nhỏ đựng đồ ăn vặt.
Giang Bùi Tri: "..."
Tật xấu nát này cũng không sửa.
Anh thu tầm mắt.
—
Lúc đầu Văn Khoát bị người bên cạnh nhìn chằm chằm đến nén giận trong lòng, chỉ muốn tự mình đứng lên dạy vị Giang cẩu này học cách làm người, nhưng ý nghĩ này không bao lâu bị gạt bỏ ngay trong đầu, Văn Khoát nghi ngờ mình hôn mê bất tỉnh một trận.
Khác thường chính là cậu còn nằm mơ.
Cậu mơ thấy tên ngốc Giang Bùi Tri liên tục đụng mình, nói muốn bóp chết cậu.
Văn Khoát trong lòng nói bóp ông nội cậu, đều là bông hoa của tổ quốc, có thể văn minh một chút không.
Nhưng đồ ngốc này không thể, còn muốn bóp, không biết rốt cuộc muốn bóp cái gì, cuối cùng Giang Bùi Tri đều dán lên người cậu, Văn Khoát cả người sợ hãi, giật mình đứng lên như xác chết vùng dậy.
Cậu dừng lại hai giây, dụi dụi mắt, cậu muốn nhìn đồng hồ treo phía trên bảng đen để xem rốt cuộc là mấy giờ nhưng cậu không thấy rõ lắm.
Cậu lại dụi dụi mắt, lẽ nào hôm nay đụng đầu cùng Giang Bùi Tri còn bị cận thị?
Triệu Gia Hứa phía trước quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt nho nhỏ chứa đầy sự hoang mang to lớn.
Văn Khoát không biết đồ ngốc này làm gì, vừa muốn nói, chợt nghe thấy cậu ta hỏi:
"Giang gia, cậu...!Gặp ác mộng?"
Văn Khoát lòng nói có Giang Bùi Tri đúng là một loại ác mộng: "Tôi..."
Khoan đã.
Cái quái gì vậy?
Văn Khoát: "Cậu gọi lại một tiếng...?" Cậu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Giọng nói điềm tĩnh trầm thấp, là một vị lành lạnh quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ, cho dù Văn Khoát trong một đêm bị búa bổ dây thanh quản cũng không thay đổi như vậy.
Triệu Gia Hứa lại do do dự dự hô một tiếng: "Giang gia?"
Văn Khoát trái lại không để ý đến hắn, sợ hãi quay đầu, sau đó nhìn thấy chính mình gục xuống bàn ngủ mê man.
Giờ khắc này, Văn thiếu gia cảm thấy thế giới quan mình xây dựng mười bảy năm nay hoàn toàn sụp đổ.
Hơn nữa, cậu dường như hiểu được giấc mơ vừa rồi có ý nghĩa gì, cảm xúc là muốn bóp chết linh hồn của cậu đúng không.
Văn Khoát: "..."
Thật là thần kinh!
Mắt thấy "Bản thân" hình như cũng đã tỉnh, Văn Khoát mới vừa rồi còn đắm chìm trong thế giới nổ tung của chính mình lập tức lớn tiếng dọa người, nhanh chóng thấp giọng nói một câu: "Trước tiên cậu đừng nhúc nhích."
Đối phương cùng cậu bốn mắt nhìn nhau.
"..."
Quái đắc phê bạo.
Rất rõ ràng Giang Bùi Tri cũng ngây ngẩn cả người.
Sau khi sững sờ, anh nói ra một câu:
"Hôm nay cậu uống bao nhiêu nước?"
Văn Khoát: "?" Cậu đang nói cái mẹ gì vậy?
"Tôi đi nhà vệ sinh trước rồi lại nói."
Nói xong liền đứng lên,
Văn Khoát trong lòng nói cậu đồ quỷ đội thân thể của tôi, nói lời vô nghĩa cái gì, cậu loảng xoảng một chút liền đẩy người trở lại.
"Ai cho cậu đi!" Giọng nói trầm hoàn toàn không kiên nhẫn, Văn Khoát còn chưa quá thích ứng đối với âm thanh mình phát ra, cả mặt đều là khó chịu.
Bạn học phía trước đều sợ đến giật mình một cái, nhìn "Giang Bùi Tri" tức giận, lại nhìn "Văn Khoát" bị đẩy về chỗ ngồi, rất sợ một giây tiếp theo hai đại gia này sẽ hất bay bàn.
Bầu không khí trong lớp học có phần quỷ dị, Văn Khoát nắm cánh tay của "Bản thân" liền trốn đi: "Đến nhà vệ sinh với tôi, tôi có chuyện muốn nói."
Mắt kính tròn bên cạnh thiếu chút nữa bị dọa bay, nhìn dáng vẻ muốn đánh nhau của hai người, nỗ lực lấy can đảm nói hai câu: "Hai vị ca ca bình tĩnh một chút..."
Hai vị ca ca đã hùng hổ ra ngoài không quay đầu lại.
Bạn học ban một sợ ngây người.
Mắt kính tròn chua xót nói: "Tôi có nên đi nói cho giáo viên không ha, tôi sợ anh Văn chịu đòn."
Triệu Gia Hứa xì một tiếng, quay đầu lại: "Chúc Học Kim, e rằng cậu không phải không biết một tá bát chiến tích huy hoàng của anh Văn."
Mắt kính tròn gọi là Chúc Học Kim.
Trong mắt cậu ta chứa một bao nước mắt: "Nhưng nếu có một chút màu trên mặt sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc biết bao nha..."
Triệu Gia Hứa: "..."
Hết chương 2.