Đừng Đánh Thức Em - Don't Wake Me Up

Cổng Học viện Âm nhạc lúc này thưa thớt người.

Hoàng mở cửa taxi gọn gàng bước xuống, liếc nhìn đồng hồ, có chút muộn. Anh
đã thử liên lạc với Tiêu Ngọc nhưng không thấy bắt máy, chắc bây giờ cô
đang chuẩn bị lên sân khấu rồi, cần phải nhanh hơn nếu không sẽ không
kịp.

Hoàng vẫn giữ nguyên bộ dáng từ lúc lên máy bay ở Los
Angeles, mái tóc bóng mượt do đi đường dài bây giờ có dấu hiệu lộn xộn.
Anh theo thói quen vuốt ngược phần tóc rủ xuống trán ra sau, sơ qua
trông có vẻ tùy tiện nhưng lại tăng thêm nét phong trần quyến rũ.

Khách khứa giờ này đã ổn định hết, cô soát vé diện áo dài cách tân rảnh rỗi,
đứng trước cửa phòng hòa nhạc nghển cổ hóng hớt các tiết mục phía trong. Đang xem đến hăng say thì bên cạnh có bóng người xuất hiện, cô gái giật mình quay ra, máy móc nở nụ cười tiếp đón chuyên nghiệp, tức thì đứng
hình, hai mắt biến thành trái tim. Wow! Quá đẹp trai! Quá manly!

Hoàng đã quá quen thuộc với ánh mắt nóng bỏng kiểu này, tùy ý đứng đó cho cô
nàng chiêm ngưỡng từ đầu đến chân, phong thái phóng khoáng tự nhiên lại
đậm hơi thở nam tính.

“Xin… xin hỏi anh có vé không ạ?” Cô soát vé lắp bắp, hai má không tự chủ được nóng lên.

“Tôi không có.” Hoàng nhếch miệng cười nói. Giọng nói hơi khàn đầy từ tính mới mê hoặc lòng người làm sao.

“A… vậy thì không được…”

Cô soát vé mê trai chưa nói hết câu, Hoàng đã rút trong ngực áo ra một tấm card visit đưa sang.

“Nhưng tôi có thứ này, dùng nó thay thế được không?”

Cô nàng hai mắt tỏa sáng, chính thức bị hành động này đốn gục, gật đầu như giã tỏi, cuống quít nhận lấy tấm card, lại nâng niu trước ngực như nhặt được bảo bối.

Hoàng hờ hững vẫy tay rồi quay dứt khoát quay lưng
bước đi. Qua cửa quá đơn giản, hi sinh một tấm thẻ có thể miễn vé, thuận lợi bước vào. Anh cũng không thiệt thòi gì, dù sao thứ đó cũng không
phải của anh. Hoàng chỉ tùy tiện rút ra một tấm trong ngực áo, thậm chí
chẳng buồn nhìn họ tên in trên đó đã đưa cho người ta. Nếu cô gái vừa
rồi mà đẹp đẽ nóng bỏng hơn một chút, không biết chừng anh còn suy nghĩ
lại.

Người đàn ông này một thân quần áo tối màu, nhanh chóng hòa
vào bóng tối trong phòng hòa nhạc, nơi đây, điểm sáng rực duy nhất chỉ
tồn tại ở khu trung tâm sân khấu. Hoàng nhanh chóng tìm được một ghế
trống hiếm hoi ở gần lối đi, lặng lẽ ngồi xuống, vị trí không xa không
gần. Anh liếc mắt sang phía bên trái, nhận ra là một quý cô sành điệu
quyến rũ, tuy trông hơi “cứng” tuổi nhưng lâu lâu đổi một chút khẩu vị
cũng không tệ. Hoàng vừa lơ đãng phóng “điện” với đối tượng ngồi cạnh,
vừa ngước mắt nhìn lên phía trên sân khấu.

Một màn nhảy hiện đại
của Vũ đoàn Học viện vừa khép lại trong sự hưởng ứng nhiệt liệt của khán phòng. MC nam, nữ sôi nổi bước ra cất cao giọng giới thiệu tiết mục
tiếp theo.

“Thưa quý vị đại biểu và khán giả yêu mến, chúng ta
vừa thưởng thức một màn nhảy hiện đại rất lôi cuốn của Vũ đoàn D-DESTROY 124 đến từ Khoa Vũ đạo Học viện. Sau đây, để thay đổi không khí, làm
dịu lại tâm trạng phấn khích của mọi người, chúng tôi xin mạn phép gửi
đến toàn thể các vị khách quý và khán giả một tiết mục vô cùng đặc biệt. Ồ, tại sao lại nói là đặc biệt hả MC Ngọc Lan?”

“Vâng thưa anh
Thanh Tú và quý vị khán giả, tiết mục này có thể gọi là một tiết mục có
một không hai bởi vì… sự đầu tư hết sức công phu của nó! Các vị đã bao
giờ nghe danh cây đàn Piano đắt nhất thế giới Heintzman Crystal P chưa
ạ?”

Vừa nghe xướng tên cây đàn, cả khán phòng lập tức trở nên xôn xao. Crystal P, họ có nghe nhầm không vậy? Cây danh cầm nổi tiếng về cả âm thanh tuyệt diệu, thiết kế tinh xảo đi cùng với giá tiền trên trời
thật sự xuất hiện ở nơi đây? Trò đùa gì vậy! Thật không thể tin được Học viện lại có thể huy động được tài sản lớn đến nhường này!

Đa
phần mọi người ở đây đều là người có chút hiểu biết về âm nhạc nghệ
thuật nên kinh ngạc không thôi, người chưa bao giờ nghe tới lập tức
không nén nổi tò mò hỏi người am hiểu. Hiện trường một mảnh ồn ào, náo
động nho nhỏ.

Hai MC đứng trên sân khấu mỉm cười hài lòng với hiệu quả đem lại, tiếp tục làm công việc của mình.

“Vâng! Đúng rồi ạ! Quý vị thực sự không nghe nhầm, đúng là cây đàn Piano tuyệt tác đó đã được đưa về Học viện của chúng tôi phục vụ cho tiết mục biểu
diễn đặc sắc trong đêm nay. Phối với danh cầm tuyệt tác phải có nghệ sĩ
dương cầm tài hoa, phối với tiếng đàn trời phải có giọng hát thiên thần
không gì sánh được. Sau đây mời quý vị ổn định chốc lát, chúng ta sẽ
nhanh chóng được thưởng thức tiết mục đơn ca trên nền nhạc dương cầm của Nữ hoàng Học viện Âm nhạc – Tiêu Ngọc!”


Đèn sân khấu chuyển tối, tấm rèm dày nặng được buông xuống che đi một phần sân khấu phía trong.
Người của bộ phận hậu cần nhanh chóng tiến lên thế chỗ MC, hết sức cẩn
thận di chuyển chiếc đàn quý giá vào vị trí định sẵn, động tác mau lẹ
chuyên nghiệp, không hề có chút sơ sẩy. Nói đùa gì vậy, ai chẳng biết
giá trị của cây dương cầm khủng bố này, chỉ cần làm trầy xước một chút
thôi thì anh có bán nhà, bán thận đi trả cũng không hết nổi nợ!

Tiêu Ngọc đã sớm gửi túi xách và đồ đạc cá nhân cho bộ phận hậu cần trông
hộ, tranh thủ luyện thanh lại lần cuối, uống một ngụm nước ấm cho nhuận
họng rồi bày ra tư thế sẵn sàng lên sân khấu.

“Trận chiến” này
phải nói là hết sức có ý nghĩa với cô. Người “đồng đội” sánh vai lần này với cô là Lam Lâm, khỏi cần nói cũng biết “mạnh” đến mức độ nào, nếu cô không thể hiện tốt giọng hát nguy cơ sẽ bị nhấn chìm trong ngón đàn
thần thánh của cậu. Nhất định phải thành công, không thể thất bại! Cô
phải giành được sự tán thưởng của anh Hoàng, và dùng khí thế không thể
ngăn cản đạp bay tên Trịnh Bình bám dính kia! Ấy, nhắc đến anh Hoàng, cô vội vàng kiểm tra điện thoại, thấy liền ba cuộc gọi nhỡ, vội vàng bấm
nút gọi lại cho anh.

“Anh! Em quên mất không để ý điện thoại. Anh đang ở đâu, em sẽ nhờ người đón anh!”

“Không cần, anh đã ổn định được chỗ ngồi rồi. Nghe giọng em hình như hơi căng
thẳng.” Giọng nam từ tính vang lên qua điện thoại khiến người nghe có
phần run rẩy.

“Vâng… một chút thôi ạ.” Tiêu Ngọc lí nhí.

“Không cần lo lắng, chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà.” Hoàng cười khẽ.

“Anh không hiểu đâu! Em đã rất, rất, rất cố gắng luyện tập đó! Anh phải cẩn thận lắng nghe, em sẽ khiến anh bất ngờ!”

“Ừm, được rồi. Cúp máy đi.”

Tiêu Ngọc ngoan ngoãn tắt điện thoại, trở về vị trí trước bậc thang lên sân
khấu. Lam Lâm vẫn nhàn nhã đứng đó, một tay đút túi quần, một tay… nằm
trong tay người đàn ông khác. Được rồi, coi như cô không nhìn thấy gì
đi! Cũng coi như những người thuộc bộ phận hậu cần vẫn le ve đằng kia
không nhìn thấy gì đi!

Lam Lâm ngoài mặt trấn định, trong lòng
lại không được như thế, hơi thở bắt đầu có dậu hiệu rối loạn. Trịnh Bình nhận ra được biểu hiện bất thường quay sang không khách khí cốc lên đầu Lam Lâm, dùng giọng điệu cà lơ phất phơ ngày thường để động viên người
anh em tốt.

“Dũng khí của cậu chạy đâu hết rồi hả? Bộc lộ nửa phần như khi đánh người xem nào! Không được thua trận này, nhớ chưa?”

Lam Lâm không biết nên lắc hay gật đầu, chỉ ngơ ngác nhìn Trịnh Bình, một
giây phút nào đó trong đầu lóe lên ý nghĩ “Bây giờ bỏ trốn còn kịp
không?”

Trịnh Bình nhìn Lam Lâm hiếm khi trở nên ngốc nghếch, lại có vẻ yếu ớt như vậy thì vừa yêu thích vừa xót xa. Hắn vươn tay lên sửa lại cổ áo và cravat hơi lệch cho cậu, thì thầm.

“Cậu rất giỏi. Cậu sẽ làm được. Tin anh đi!”

Lam Lâm rất muốn nói rằng “tôi biết rõ năng lực của tôi nhưng liệu tin một
kẻ không có khả năng thưởng thức âm nhạc như anh là điều đúng đắn
không”, rút cuộc cậu vẫn nhẫn nhịn không hỏi ra mồm.

Bộ phận hậu
cần nhanh chóng thu xếp xong xuôi mọi thứ, lục tục đi xuống sân khấu, ra hiệu cho hai người Tiêu Ngọc và Lam Lâm hãy sẵn sàng.

Trịnh Bình cuối cùng cũng lưu luyến buông bàn tay dinh dính mồ hôi của ai đó ra,
hất cằm bảo cậu mau đi đi, anh chờ cậu đem vinh quang trở về.

Hoàng ngồi dưới hàng ghế khán giả cúp điện thoại của Tiêu Ngọc, quay sang
tiếp tục tán gẫu câu được câu mất với quý cô mặn mà kế bên.

“Bạn gái của anh hả?” Cô nàng bạo dạn hỏi thăm.

“Không. Em gái của tôi.” Hoàng vô tư trả lời, rắc thử một chút “thính”.

“Vậy anh có bạn gái hay chưa?” Cô nàng nhiệt tình “đớp thính”, không hề có sự e dè mà lấn tới.

“Cô nói xem?” Hoàng ỡm ờ. Trò đuổi bắt thế này chơi bao lần vẫn chưa biết
chán, anh vốn thích cảm giác xoay người ta qua lại trong bàn tay mình.
Anh chủ động nắm giữ, âm thầm chi phối, tất cả đều phải ngoan ngoãn tuân theo quy củ anh đề ra.

“Tôi hi vọng là chưa!” Quý cô cười tít
mắt, vươn bàn tay thon dài với bộ móng được tỉ mỉ tô điểm xinh đẹp, đặt
lên khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, cố gắng lôi kéo sự thân mật. “Tiết mục sắp tới là của em gái anh đó à?”

Hoàng không phủ nhận, vừa

lơ đãng tiếp chuyện cô nàng vừa để ý động tĩnh phía trung tâm. Ánh sáng
bắt đầu chuyển động, đèn sân khấu đổi sang tông vàng trắng đan xen ấm
áp. Máy tạo khói “xì xì” hoạt động, phun từng cụm mây khói tạo nên khung cảnh mơ hồ như mộng ảo.

Toàn khán phòng hồi hộp chờ đợi.

Tinh tinh tang.

Âm thanh đầu tiên của chiếc dương cầm danh tiếng vang lên trong yên lặng, trong suốt, thánh thót lại gọn gàng, chuẩn mực.

Nhạc dạo từ chậm rãi dần trở nên nhanh và rõ ràng hơn, ngón đàn điêu luyện
khiến khán giả phải trầm trồ tán thưởng. Trong lúc tất cả mọi người đang tò mò về người chơi đàn phía sau tấm rèm thì một bóng dáng nho nhỏ
thướt tha bước ra từ bên cánh gà. Hiệu ứng đèn và khói tỏa ra khiến sân
khấu lung linh, mờ ảo như cảnh trên thiên đàng, Tiêu Ngọc thoát tục lại
tựa như thiên thần trắng muốt lạc giữa những đụn mây. Cô nhẹ nhàng ngân
nga những nốt dạo đầu du dương trầm bổng.

Tấm màn sân khấu cuối
cùng cũng từ từ được vén lên theo bước chân của cô gái nhỏ đi về nơi ánh đèn sáng nhất trung tâm sân khấu. Bóng dáng chiếc đàn Piano Heinztman
Crystal P từ từ hiện ra trước sự trầm trồ của mọi người. Một cây dương
cầm pha lê trong suốt, kiểu dáng đặc biệt tinh xảo, dàn phím đàn đen
trắng đan xen đều tăm tắp, kết cấu chuẩn mực, âm thanh tinh tế, đẹp
không tì vết.

Không một lời giới thiệu, không có sự dẫn dắt, cả Tiêu Ngọc và Lam Lâm đều lựa chọn mở đầu trong yên lặng.

Cô gái nhỏ đứng tại nơi tập trung ánh sáng long lanh nhất, bắt đầu cất lên lời ca đầu tiên của bản nhạc tâm huyết. Tiêu Ngọc đang trình diễn tác
phẩm do chính cô và người con trai cô ngưỡng mộ soạn ra. Một bài hát
chưa từng được đặt tên.

Giọng hát vừa cất lên đã thu hút lại
không ít sự chú ý của khán giả từ cây đàn pha lê đắt giá, không khỏi hào phóng khen ngợi, không hổ là Nữ hoàng học viện âm nhạc, nghe nói cô
chính là hòn ngọc quý được Giám đốc Học viện chuyên tâm bồi dưỡng.

Tiêu Ngọc khép hờ hai mắt, thật sự đắm chìm cả thể xác lẫn linh hồn vào bài
hát mà chính cô không biết đã khổ công luyện tập bao nhiều lần, ám ảnh
cả trong giấc mơ. Cô chưa bao giờ ngừng cố gắng, chưa bao giờ bỏ cuộc,
khát khao được một lần thật sự tỏa sáng bằng tất cả những gì mình có.
Bây giờ chính là thời điểm của cô!

Tiếng hát và tiếng đàn uyển
chuyển, khéo léo hòa quyện với nhau tạo nên giai điệu như mộng như ảo,
hiệu quả tác động vào thính giác quá lớn, thôi miên người nghe bước vào
thế giới của câu chuyện cổ tích ngày xưa.

Nàng công chúa xinh đẹp tưởng chừng sẽ mãi sống trong yêu thương hạnh phúc cuối cùng bất hạnh
bị nguyền rủa, chìm vào giấc ngủ cô độc, một năm, mười năm rồi lại trăm
năm. Chàng hoàng tử định mệnh cuối cùng phá rừng cây gai, dũng cảm tìm
đến lâu đài hoang vắng, rung động trước vẻ đẹp tuyệt luân mà đặt xuống
một nụ hôn thắm thiết. Ôi nhưng không! Tưởng chừng đó chính là kết thúc
viên mãn, nàng công chúa đáng thương sẽ thức tỉnh từ giấc ngủ say. Nhưng bóng tối chính vào lúc đôi môi chạm nhau đã bắt đầu ập đến. Không thể
dãy dụa, không thể chạy trốn, không thể kêu cứu, không thể thừa nhận.
Quá đau đớn và tủi hổ, quá ám ảnh và điên loạn, nàng bị chính chàng
hoàng tử cưỡng bức nhục nhã mà chẳng cách nào chống cự. Công chúa đáng
thương muốn dãy dụa tìm lối thoát nhưng cuối cùng bị mạnh mẽ đóng đinh
trong ác mộng không hồi kết. Cứ ngỡ rằng hoàng tử cứu tinh của đời mình
đã đến, nhưng lòng người tối tăm, nàng không được đánh thức như trong
cái kết ngọt ngào. Chàng ta nhấn chìm nàng trong bóng tối sâu thẳm, giết nàng bằng tất cả tuyệt vọng. Có lẽ ngay từ thời điểm ban đầu, nàng
không nên sinh ra đã là một công chúa.

Tiếng đàn bay cao vút rồi
lại rơi xuống vỡ tan, trái tim khán giả cũng tan vỡ không thể hàn gắn.
Chưa bao giờ họ biết hóa ra âm nhạc cũng có thể chi phối cảm xúc con
người ta mãnh liệt đến như vậy. Một giọng hát điêu luyện, thống thiết,
lúc ngọt ngào khi lại cay đắng. Nhưng sâu sắc lắng nghe, thứ thực sự dẫn dắt linh hồn còn là chính tiếng đàn đang biến ảo khôn lường. Âm nhạc
chi phối cảm xúc cô ca sĩ nhỏ, cũng khiến tâm hồn người nghe bị khóa
chặt trong bóng tối dần dần bủa vây. Họ dường như nhìn thấy giọt nước
mắt khốn khổ của nàng công chúa rơi ngược vào trong tim, yên lặng chờ
đợi trăm năm, cuối cùng đổi lấy một kết cục bi thảm.

Có ai đó đã
bật khóc. Dường như chỉ đợi có vậy, tiếng sụt sùi bắt đầu dấm dứt vang
lên đâu đây trong khán phòng. Những tâm hồn yếu đuối lung lay không thể
trụ vững, không thiếu chị em phụ nữ nội tâm mong manh bị làm cho rơi lệ. Thật sự quá đau lòng!


Yếu ớt đến vậy, bất lực đến vậy, nhưng không một ai cứu vớt…

Tiêu Ngọc đứng trên sân khấu mà tưởng như mình phút chốc đã hóa thành nàng
công chúa đáng thương. Cô như đang dốc hết tâm huyết đời mình để hát lên nỗi lòng bi thảm, giọng ca vừa nghẹn ngào lại vừa xúc cảm, luyến, láy,
đẩy nhanh, kéo chậm, dồn dập luân phiên nối tiếp nhau tạo nên hiệu ứng
âm thanh hoàn hảo.

Toàn bộ khán giả đều bị cô gái nhỏ bộc lộ nội lực phi thường hấp dẫn. Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ.

Hoàng chống một tay cằm, chuyên tâm thưởng thức bài hát do chính mình viết
nên, trong mắt lóe lên tâm tình khó nắm bắt. Dường như anh không còn
nghe thấy giọng ca tuyệt vời của Tiêu Ngọc nữa, hay thật ra sự chú ý của anh ngay từ đầu đã không nằm ở cô.

Ồ, có thể chơi đàn đến tận
trình độ biến ảo khôn lường này, cậu đúng là không hề phụ sự kì vọng của tôi. Lam Lâm ơi Lam Lâm, cậu càng ngày càng làm cho tôi cảm thấy bị hấp dẫn rồi đấy!

Hoàng hai mắt dán chặt lên bóng dáng thon dài ngồi
nghiêng trước cây dương cầm trong suốt. Một thân quần áo trắng tinh
không điểm tì vết, mái tóc mềm mại bồng bềnh lay động theo sự chuyển
động của cơ thể. Ánh sáng vàng mờ mờ phủ lên một bên gò má, chảy xuống
đôi vai, tạo nên vẻ đẹp không thuộc về nhân thế. Khói trắng hờ hững trôi nổi trong không gian tăng thêm vài phần mờ ảo, càng làm cho người ta có cảm giác người đang chơi đàn kia có thể mọc cánh vút bay bất cứ lúc
nào.

Nhưng tôi lại có cảm giác như cậu chỉ là một thiên thần cô
đơn gẫy cánh. Ai đã bẻ chúng đi độc địa và tàn ác đến như vậy hả Lam
Lâm?

Trịnh Bình đứng bên cánh gà, vị trí này của hắn có thể quan
sát được Lam Lâm một cạnh chính diện. Trịnh Bình ngơ ngẩn đưa bàn tay
đặt lên vị trí trái tim, tự hỏi cảm giác đau nhói này từ đâu mà đến. Hắn ngay bây giờ đây, trong tâm khảm đang thôi thúc mau mau bước lên ôm
chặt lấy người kia, không để cậu tiếp tục chìm trong thế giới nội tâm u
ám của mình. Nhưng hắn vụng về quá, không biết nên làm thế nào mới phải, làm thế nào để cậu không dãy dụa mà tự gây đau đớn. Liệu hắn có thể ngu ngốc đến mức vô tình chà đạp lên vết thương của cậu hay không? Hắn
không biết nữa, hắn không biết mình nên hành động thế nào. Trịnh Bình
hắn trước nay vẫn lờ mờ nhận ra sâu thẳm trong Lam Lâm luôn tồn tại thứ
gì đó bất an không bao giờ nói ra, cậu tự lập hàng rào bảo hộ cách ly
chính mình với thế giới bên ngoài, sống một cuộc sống chỉ có cậu hiểu
được.

Hô hấp của Trịnh Bình rối loạn, tự hỏi hành động thôi thúc
Lam Lâm đến bước đường này có phải là quyết định đúng đắn hay không? Vì
sao hắn có cảm giác như chính hắn mang Lam Lâm yếu đuối đáng thương của
hắn ra phơi bày trước hàng ngàn nguy hiểm rình rập.

Ở một góc tối khác trên khán đài.

Có một kẻ nào đó nhếch miệng cười khẩy cô gái đang ròng ròng nước mắt kế
bên, lại thích thú quan sát sân khấu, trong mắt khác biệt lại không mang theo vẻ mê mang ngưỡng mộ. Ôi, Tiêu Ngọc xinh xắn đáng yêu, cô càng bộc lộ bao nhiêu tài năng tôi càng cảm thấy muốn chinh phục, chiếm đoạt,
muốn cô quỳ xuống túm gấu quần tôi cầu xin tôi ban phát thương hại. Cô
đẹp đẽ, quý giá nhường vậy là để kích thích ham muốn ngược đãi của tôi
phải không? Lần này đừng hòng tôi buông tha dễ dàng như vậy!

“Đại ca, có phải cô ta chính là đối tượng mà anh vẫn nhắc đến không?”

“Ờ.”

“Chính là con bé mà lần trước anh sai mấy thằng đạp ngã?” Thằng kia kinh ngạc, sụt sùi âm thầm “thương hoa tiếc ngọc”, cô nàng xinh đẹp như vậy mà đại ca nhẫn tâm ra tay nặng thế.

Tên được gọi là “đại ca” liếc thằng kia khinh bỉ.

“Loại đàn bà kiêu căng này không dạy cho một bài học sẽ không bao giờ biết ngoan ngoan nghe lời, hiểu không?”

“Em có thể nói là “không” không?”

“Mày còn ngu lắm!”

Tên đàn em vẫn rối rắm không biết bằng tâm hồn biến thái độ nào mà đại ca
có thể ác ôn như vậy, rồi lại ngước lên ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp tỏa sáng trên kia. Wow, cô em đẹp thế nếu có chuyện gì thật đáng tiếc. May
mắn lần trước có kẻ “đỡ đạn” cho cô em nếu không giờ này sao có thể còn
nguyên lành non mịn như vậy cơ chứ! Tên đàn em quệt quệt nước miếng bên
miệng, mặt lộ rõ vẻ tham lam háo sắc.

Bài hát nhanh chóng tiến
vào hồi kết, vỏn vẹn chưa đến năm phút đồng hồ biểu diễn mà khán giả
tưởng chừng như đã trôi qua cả một đời người. Toàn trường tĩnh lặng, ai
nấy đều nín thở, lắng nghe như nuốt từng ca từ, từng giai điệu. Giọng
hát vốn dĩ dịu dàng, ẩn chứa ngọt ngào lại khắc khoải mang vị mằn mặn
của nước mắt, hợp với tiếng đàn như có ma lực thôi miên linh hồn.

Những giây phút cuối cùng, cô gái nhỏ đứng trong ánh sáng chói lòa vút lên
giọng ca cao ngất, nghe như tiếng kêu cứu cuối cùng, nàng công chúa ngã
vào vô hạn tịch mịch.

Một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống gò
má Tiêu Ngọc. Cô mở đôi mắt nhắm nghiền, qua làn khói mông lung thu hết
hình ảnh dưới khàn đài vào trong trí óc, không bao giờ được quên giây
phút huy hoàng này.

Nốt nhạc cuối cùng tí tách rơi xuống vũng
nước đọng. Hội trường vẫn chưa lấy lại được hơi thở của mình. Cuối cùng
không biết ai là người khởi xướng, tiếng vỗ tay rời rạc vang lên trong
không gian bị đình chỉ. Một tiếng, lại hai tiếng, rồi điên cuồng rầm rộ
như pháo nổ. Phút chốc cả khán đài vỡ òa trong sự xúc động và kinh ngạc, họ hoàn toàn bị chinh phục!


Tất cả mọi người đều đứng bật dậy, hò hét, hoan hô, điên cuồng gọi tên Tiêu Ngọc.

Giám đốc Triều cũng hòa vào niềm vui sướng đó, hai tay ôm ngực, hoàn toàn
không biết phải diễn tả sự xúc động này thế nào. Ánh mắt nhìn người của
ông quả thật không sai! Đây chính là tuyệt tác!

Hoàng tao nhã
đứng lên theo số đông, hào phóng vỗ tay cùng mọi người. Đầu mày cuối mắt sắc nhọn lóe lên tia sáng nguy hiểm của dã thú săn mồi. Ngoài bóng dáng nhỏ bé mười mấy năm trước từng xuất hiện một lần rồi biến mất, đây
chính là người thứ hai khiến cho anh cảm thấy hấp dẫn không thể kìm chế
như vậy. Một khi mục tiêu đã định, không thể dừng lại, cũng không thể
thất bại!

Lam Lâm!

Tiêu Ngọc vui sướng đứng trên sân khấu
bừng sáng nhận những đóa hoa tươi thắm từ phía khán giả nhiệt tình,
miệng cười không khép được. Đây chính là giây phút đẹp đẽ chói sáng nhất đời cô! Nhiều năm về sau, vẫn có người thi thoảng nhớ đến cô ca sĩ trẻ
tuổi Tiêu Ngọc với bài hát chưa bao giờ được đặt tên.

Một người
đứng nơi ánh sáng lộng lẫy, một người chìm trong sương khói mênh mông mờ ảo. Trịnh Bình đứng tại cánh gà, cách Lam Lâm không đến mười bước chân, chưa bao giờ dời mắt khỏi cậu. Từ giây phút này, hắn đã bị cậu mê hoặc
đến không thể thoát ra. Cậu như một thứ thuốc phiện, hít vào mê ly chìm
đắm nhưng cũng đem lại cảm giác dằn vặt đau đớn.

Trịnh Bình sâu
sắc cảm nhận thấy cả sự hoang mang lo sợ, Lam Lâm chỉ đơn giản ngồi kia, không một động tác dư thừa nhưng đôi mắt dường như trở nên trống rỗng
vô hồn quá. Dù là tiếng tung hô, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng không làm
cậu mảy may dao động.

Em lại lạc mất đi đâu rồi, Lam Lâm của anh?

Hãy nhìn anh đi, Lam Lâm. Trái tim co rút kì lạ, Trịnh Bình đã không tự chủ được muốn lôi chàng trai trẻ về với hiện thực.

“Lam Lâm!” Hắn lớn tiếng nhưng bị át đi bởi âm thanh huyên náo xung quanh.

“Lam Lâm, anh ở đây!”

Trịnh Bình một lần nữa gào lên sốt ruột. Không thể đợi thêm được nữa, hắn dứt khoát mặc kệ tất cả, sải chân bước lên bậc thang sân khấu. Bộ phận hậu
trường nhạy bén bắt được tình huống phát sinh ngoài ý muốn, liền lập tức nhấn nút hạ màn.

Tấm rèm nặng nề dần dần buông xuống, che khuất ánh sáng chói lòa, ngăn cách người bên trong với thế giới náo độn ngoài kia.

“Lam Lâm, nhìn anh này.”

Trịnh Bình cúi xuống rất gần, điều chỉnh giọng nói của mình sao cho thật ấm
áp, rút cuộc cũng thành công lấy lại được tiêu cự cho đôi mắt trống
rỗng.

Lam Lâm mờ mịt nhìn hắn, giữa hai lông mày nhàn nhạt chứa đựng bi thương không thể nói thành lời.

Trái tim một lần nữa lại nhói lên đau đớn, Trịnh Bình nheo mắt, vươn bàn tay thô ráp xoa xoa trán cậu.

“Em làm tốt lắm.”

Lam Lâm “ừ” rất khẽ.

“Em đã thành công rồi.”

Thành công? Thành công biến giấc mơ thuở thơ ấu t hành hiện thực hay thành
công một lần nữa bước ra khỏi tường kính, đối mặt với thế giới ma quỷ
này?

“Đi thôi, có muốn trở về luôn không?” Trịnh Bình chìa tay, hiếm khi nào lại toát ra vẻ dịu dàng đến thế.

“Được. Ngay bây giờ.”

Lam Lâm không nghĩ ngợi, dứt khoát đặt tay lên tay Trịnh Bình. Đưa tôi ra
khỏi đây được không, tôi đã mở một cánh cửa nhỏ, chui qua tấm kính vô
hình, nhưng chưa sẵn sàng để bước đi.

Lần nữa, mười ngón tay lại
đan vào nhau thật chặt, hơi ấm từ Trịnh Bình truyền sang lòng bàn tay
không biết lạnh lẽo từ bao giờ của cậu. Một đường bước đi không ngoảnh
lại, Trịnh Bình và Lam Lâm biến mất theo hành lang dài tịch mịch không
một bóng người.

Đi nào, tình yêu của anh. Anh không dám cậy mở
chiếc hộp bí mật mà em chôn giấu, nhưng anh hứa sẽ nắm thật chặt không
bao giờ buông tay. Cho đến tận khi, em đồng ý dẫn anh bước vào thế giới
nội tâm sâu thẳm.

_____________

Mấy dòng viết vội:

Bí mật đằng sau Lam Lâm sắp được mở ra rồi, cuối cùng cũng có thể trầy trật viết đến đoạn này ((((

Xin được nhấn mạnh lại, đây là truyện tình cảm nam nữ thuần túy, các nhân
vật trong truyện có thể hiểu nhầm nhưng độc giả phải hết sức kiên định.

Xin cám ơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận