Nói xong gã lấy một tấm gương đồng từ trong ngực ra, đây là pháp khí bảo bối cất giữ đã lâu, gã ném lên không trung.
Hai mắt gã đỏ như máu, hiển nhiên rất lâu rồi không bị ai ép đến mức này.
Gương đồng phát ra ánh sáng đỏ, hắc khí trên người bóng quỷ tránh né chung quanh lần nữa nồng đậm, mơ hồ bắt đầu bốc lên ánh sáng đỏ.
Trong chớp mắt biến thành hung sát.
“Keng” một tiếng, Thất Tinh Kiếm tiến lên đụng vào gương đồng.
Hai luồng ánh sáng một đỏ một vàng lao vào đấu với nhau.
Ngô lão tam khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu bấm quyết niệm chú, từ trong mấy cái bình phía sau gã, dần dần dâng lên mười mấy bóng quỷ.
Hiển nhiên là nhà nuôi quỷ lớn rồi!
Gã đứng dậy, nói một cách dữ tợn: “Đừng tưởng rằng ngươi có bùa Ngũ Lôi là có thể hoành hành, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
”
Bùa Ngũ Lôi là bùa trung thượng phẩm, không có ba mươi năm đạo hạnh là không thể vẽ ra được, hơn nữa thành bùa rất khó, điều kiện khắt khe.
Nếu như là bùa chú bình thường thì làm sao có thể làm bị thương Phi Đầu Thi đạo hạnh hơn bốn mươi năm của gã.
Cô gái này đại khái là nhân tài mới xuất hiện của môn phái nào đó, được sủng ái, thế nên mới có thể có tư cách mang theo bùa Ngũ Lôi bên người.
Có điều tuổi trẻ tự cao, không biết nông sâu, hôm nay sẽ phải thiệt mạng trong tay mình rồi.
Lâm Uyển Ương nhìn đối phương một cái, lặng lẽ móc hai lá bùa ném ra.
Bùa Ngũ Lôi rất khó vẽ, một năm này cô cũng chỉ vẽ ra ba tấm, có điều tích góp cũng vô dụng, hôm nay thấy không ổn, vừa hay đều mang đến.
Trong khoảnh khắc bùa chú ném lên không trung, chớp mắt hóa thành hai quả cầu lửa, sau đó phát tán ra, bắn về phía những bóng quỷ kia.
Đây là bùa chí cương chí liệt, trên mặt bùa vẽ chữ “Hiêu” để áp chế quỷ, “Hiêu” là đại diện cho dương khí cường thịnh tụ tập, quỷ sợ dương khí.
Sau khi vẽ xong bùa Ngũ Lôi, còn phải chịu hương hỏa ba tháng trước hương án của tổ sư gia, thu thập khí chính dương khai linh quang.
Đây là khắc tinh của vật âm tà.
Mười mấy con ác quỷ kia kêu rên không ngừng, bị ánh lửa bùa Ngũ Lôi phát tán làm bị thương, sốt ruột trốn vào trong bình phía sau Ngô lão tam.
Bóng quỷ tránh né không kịp bị đánh trúng, hóa thành một luồng khói xanh.
Căn phòng mấy phút trước còn ngập tràn bóng quỷ, chớp mắt đã trở nên sáng sủa.
Ngô lão tam càng không thở nổi, gã không chỉ mất đi Phi Đầu Thi, còn bị tiêu diệt mất bảy tám con quỷ được nuôi dưỡng cẩn thận.
Con nhóc này rốt cuộc bái sư ở đâu mà lợi hại như vậy!
Lâm Uyển Ương nhìn Thất Tinh Kiếm đang triền đấu với gương đồng, cúi đầu bấm quyết niệm chú để gia trì.
Ngô lão tam lấy đao ra, vạch một đường trên cổ tay mình, máu nhỏ trên thi thể Phi Đầu Thi đen như mực.
Những thứ này đều là tinh khí của gã.
Trong nháy mắt, Phi Đầu Thi mãi vẫn không chết trên mặt đất đột nhiên nổ tung, bắn về phía sau lưng Lâm Uyển Ương.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ chạy tới, vừa vặn thấy vậy, muốn mở miệng nhắc nhở đã muộn.
Phi Đầu Thi há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén muốn cắn người, thứ này là vật kịch độc, bị cắn một phát nhỏ sẽ trúng độc, chết là cái chắc.
Lâm Uyển Ương đang cúi đầu niệm chú, khoảnh khắc Phi Đầu Thi sắp cắn cô, cô quay đầu một cước đá bay nó: “Đồ xấu xí, cút!”
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “! ! ”
Đánh thì đánh thôi, còn phải công kích quỷ thân nữa.
Một cước này dùng mười phần sức lực, có điều sức lực của Phi Đầu Thi đó rất lớn, Lâm Uyển Ương cũng bị lực phản công đập vào tường.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin