Đừng Để Chưởng Môn Quạo


Ba phút sau, Lâm Uyển Ương cuối cùng đã hiểu vì sao mình lại ở chỗ này.

Cô mở miệng nói: “Các anh hiểu lầm rồi, tôi và hai người kia là bạn.


Trương Hằng Thụy nói: “Cô không cần có gánh nặng tâm lý, cứ nói ra sự thật, phần còn lại giao cho chúng tôi.


“Đúng vậy, nếu hiểu lầm thì hai người kia đã sớm giải thích rõ ràng rồi! Chúng tôi sẽ bảo vệ cô!”
Mấy cảnh sát nhân dân vốn chuẩn bị liên hệ với bạn bè người thân của người bị hại, nhưng trong túi xách mà đối phương mang theo người, ngoại trừ một số thứ kỳ quái, không có thứ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không có điện thoại di động.

Lâm Uyển Ương: “Như vậy đi, anh dẫn tôi đi gặp bọn họ.


Mấy cảnh sát cảm thấy khả thi, dẫn Lâm Uyển Ương đến phòng thẩm vấn, trực tiếp xác nhận.

Diêu Mộ nhìn thấy Lâm Uyển Ương thiếu chút nữa bật khóc, thật sự là một giờ không gặp như cách ba thu!
“Lão đại, cuối cùng cô cũng tới cứu chúng tôi rồi.


Tạ Văn Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.


Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Hôm qua chúng tôi cùng nhau diễn tập! ! hơi muộn một chút, máu trên quần áo này thật sự là do tôi tự cắn vào lưỡi, bọn họ vừa rồi không nói vì không muốn gây sự chú ý thôi.


Diêu Mộ nhận được ánh mắt của Lâm Uyển Ương, lập tức hiểu ý, thẹn thùng vùi đầu vào ngực người bên cạnh.

Vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn mấy cảnh sát, nghịch ngợm chớp mắt mấy cái.

Tạ Văn Dĩnh: “! ! ”
Mấy vị cảnh sát: “! ! ”
Hai người vui vẻ là được, không cần quan tâm sự sống chết của chúng tôi.

Lâm Uyển Ương nói: “Mọi người xem, bọn họ cũng không dễ dàng gì… chỉ là không muốn những người khác biết mối quan hệ, họ thật sự sẽ không làm gì tôi bởi vì vốn không thích phụ nữ.


Trương Hằng Thụy: “Được rồi.


Lâm Uyển Ương: “Tám giờ rưỡi chúng tôi còn phải mở… hội nghị kịch nói, thời gian rất gấp, các anh xem! ”
Cô nói được một nửa, ngoài cửa đột nhiên có người xông vào.

“Có người báo cảnh sát, bên trong khu vực trực thuộc phát hiện một cái đầu người, chẳng những bị đốt cháy khét còn bị chẻ thành hai nửa ném bên trong bụi cỏ, chuyện này cũng quá tàn ác rồi!”
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ nhìn nhau, bọn họ nhớ rõ lúc ấy hình như 'nó' bị Lâm Uyển Ương đá bay từ lầu hai!

Sau đó, cũng không ai chú ý đến 'nó' nữa.

Lâm Uyển Ương nhún vai, được rồi, cô đúng là có chút không bảo vệ môi trường rồi.

Sau khi nghe ba người giải thích rõ là hiểu lầm, hơn nữa trong khu vực quản lý lại có vụ án lớn, chờ ba người điền xong vào mấy tờ đơn đồn công an liền lập tức thả người rời đi.

Một nữ cảnh sát vì bày tỏ sự xin lỗi, còn tặng một lá cờ cầu vồng cho Diêu Mộ.

Khuyến khích anh ấy dũng cảm đối mặt với chính mình, mặc dù có xu hướng tính dục bất đồng, cũng không phải lỗi lầm!
Diêu Mộ cười mỉa nhận lấy.

Trương Hằng Thụy thu tờ đơn vào tập hồ sơ, liếc mắt một cái đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi tại cột nghề nghiệp, cô gái đó đã điền là “Người hành nghề mê tín dị đoan”?
Nghĩ đến thứ vừa rồi phát hiện trong túi đối phương, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm!.

.

———
Giải quyết xong chuyện này, ba người lại ngồi lên taxi.

Diêu Mộ trong lòng còn sợ hãi hỏi: “Lâm chưởng môn, sao cô có thể ngủ như chết vậy, rồi lại đột ngột tỉnh lại thế?”
Lâm Uyển Ương: “Tôi nắm được tình hình rồi, tám giờ rưỡi bắt đầu giao lưu, sao có thể bỏ qua được.


Cho nên tám giờ tỉnh lại, liền sốt ruột đi cứu vớt hai người từ đồn công an ra, còn nghĩ ra một lý do thật hay.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận