Lâm Uyển Ương: “! ! ”
Yêu cầu này có hơi cao rồi.
Hai người trở lại xe, Lâm Uyển Ương lấy ra một cái la bàn và một tấm bùa dán lên cái bật lửa đó.
“Ở hướng tây, chúng ta tới đó.
”
Không cần chờ thứ kia tới tìm, bọn họ đi qua nhanh hơn, xem thử rốt cuộc đang làm trò quỷ quái gì.
Diêu Mộ liếc nhìn, kinh ngạc nói: “La bàn điện tử? Dùng thế này cũng được sao?”
Lâm Uyển Ương: “Phải bắt nhịp thời đại chứ, đây dù sao cũng là một xã hội khoa học rồi.
”
Diêu Mộ: “! ! ”
Lời này nói ra từ trong miệng cô cứ có cảm giác không khoa học chút nào!
Xe ra khỏi nội thành, hai bên đường dần dần trở nên hoang vắng, không có cao ốc hay nhà cao tầng.
Diêu Mộ bắt đầu hoảng hốt, suy nghĩ một chút nói: “Lần trước cô vẽ bùa lên kiếm tiền đồng, thanh kiếm đột nhiên trở nên lợi hại, hay là giờ cô vẽ luôn một cái trước đi? Tránh cho lát nữa luống cuống tay chân không kịp vẽ.
”
Lâm Uyển Ương: “Tôi vẽ bùa, không phải tăng cường mà là suy yếu, bên trên thanh kiếm tiền đồng kia có phong ấn, nếu như hoàn toàn cởi bỏ sẽ tạo ra thương tổn đối với quỷ hồn trong vòng mười dặm, cho nên sư phụ tôi đã phong ấn nó, hôm đó tôi đã làm suy yếu phong ấn đi.
”
Tương tự gương đồng cũng chỉ bị suy yếu, máu của cô bôi lên chủ yếu chỉ tiêu trừ cấm chế của Ngô lão tam.
Sư phụ nói sinh thần bát tự của cô rất bình thường, nhưng trời sinh có thể thu hút sự thân cận của âm vật, rất có duyên với u minh.
Diêu Mộ: “Thì ra là như vậy, lát nữa cô cũng phải dứt khoác đấy, đừng tiếc máu.
”
Tạ Văn Dĩnh: “! ! ”
Xe dừng lại trước một cái sân.
Sân này bốn phía vuông vức, phía trước có một cây hòe, từ trong cửa sổ lộ ra một chút ánh sáng mờ nhạt.
Nhìn đã thấy quỷ khí dày đặc.
Lâm Uyển Ương thu la bàn vào túi: “Tới rồi.
”
Diêu Mộ lục lọi túi xách của Lâm Uyển Ương, nhét mười mấy tấm bùa trừ tà vào trong túi quần áo.
Chân và bụng anh ấy đều đang run rẩy.
Lâm Uyển Ương nói: “Tôi và Diêu Mộ vào thăm Tiểu Thiến của anh ấy, hai người ở lại bên ngoài tiếp ứng.
”
Tạ Văn Dĩnh và Bảo Tâm gật đầu, hai người tìm một chỗ trốn đi.
Lâm Uyển Ương xuống xe, tiến lên đẩy cửa ra, cửa sắt phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, trong đêm tối đặc biệt chói tai.
“Lâu lắm rồi không tăng ca, chúng ta nhanh làm xong còn về ngủ.
” Lâm Uyển Ương vừa nói vừa lấy kiếm đồng từ trong túi ra.
Tiến vào sân, Lâm Uyển Ương đi tới đá mở tung căn nhà đang sáng đèn.
Diêu Mộ đi theo phía sau, anh ấy đã quen với sự thô bạo trực tiếp của Lâm chưởng môn.
Người đang xử lý một cái gì đó ngẩng đầu lên.
Đó là một người đàn ông toàn thân quần áo đen.
Phía trước hắn ta có một cái bàn, phía trên là quần áo còn có các loại đồ vật, trong phòng mùi máu tanh ngút trời.
Đây đều là những thứ lấy từ trên người người chết xuống, còn chưa kịp xử lý.
Người đàn ông mở miệng hỏi: “Các người là ai?”
Lâm Uyển Ương: “Ngươi là ai thì đúng hơn, tại sao lại lấy thọ nguyên của người sống?”
Người đàn ông kia không trả lời, chạy nhanh ra ngoài, Diêu Mộ sao có thể để hắn ta được như ý nguyện, nhảy ra giở trò, từ sau lưng một cước đá tên kia xuống đất.
Cằm người đàn ông đập xuống đất chảy máu, đứng dậy nói: “Mặc kệ các người là ai, nhất định phải bị trừng phạt.
”
Hắn ta dứt lời, liền có hai thi thể từ trong tủ của căn phòng đi ra.
Diêu Mộ chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy trong dạ dày quay cuồng buồn nôn, anh ấy tốt xấu gì cũng coi như người từng trải, nhưng thứ này mẹ kiếp quá ghê tởm.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin