Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm



Chương 41: Trong thế giới cô độc

Tố Diệp đúng là đã hết hồn vì Đinh Tư Thừa. Trong ấn tượng của cô, anh ấy lúc nào cũng ôn hòa điềm đạm, không vội vàng hấp tấp. Là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý, anh ấy có đủ khả năng kiềm chế cảm xúc của bản thân một cách mạnh mẽ, đây cũng là bản lĩnh mà cô kính nể và không thể sánh kịp.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, đến nỗi cô quên cả phản kháng, cứ thế ngước mắt nhìn kinh ngạc, chỉ cảm thấy bàn tay bị siết mạnh, đã sắp sưng phồng. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có phần nóng bỏng đối diện, đến mức hơi thở của anh ấy và cô như đan vào nhau.

Trái tim cô lại bắt đầu xuất hiện những nhịp đập không theo quy tắc, từng nhịp từng nhịp dội thẳng vào màng nhĩ. Thanh âm này khuấy đảo khiến lòng cô rối loạn, mang tai nóng bừng, mồm miệng khô khốc. Đinh Tư Thừa cúi đầu, sau khi nhìn ra vẻ sửng sốt trong ánh mắt cô mới ý thức được hành động của mình, vội buông tay, nét mặt có phần ngượng ngập.

"Anh chỉ cảm thấy... em không nên quá thân thiết với một người xa lạ."

Tố Diệp cụp mắt xuống, thầm mắng chửi bản thân vừa rồi lại thấy hồi hộp. Cô hít sâu một hơi, đè nén cảm giác hoang mang trong lòng, nét mặt bình thản trở lại: "Thầy ạ, em không còn là con nít. Hơn nữa, anh ta là khách hàng của em".

Đinh Tư Thừa nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.

Tố Diệp không cho phép mình có cơ hội chìm đắm thêm nữa, cô nở nụ cười: "Yên tâm đi, Niên Bách Ngạn đó có thể bán em đi được sao? Nhưng nhìn dáng vẻ sốt sắng này của anh em cảm thấy yên tâm nhiều rồi".

Anh ấy là thầy hướng dẫn của cô, từ khi còn đi học cho tới lúc đi làm, dù là lo lắng hay quan tâm đều xuất phát từ tình cảm thầy trò tự nhiên. Còn những chuyện khác... Tố Diệp à, đến nghĩ mày cũng đừng nghĩ nhiều nữa.

Cô hết lần này tới lần khác tự răn đe bản thân mình như thế, nên mới có thể ung dung đối mặt với dáng hình cao lớn trước mặt mình.

Dường như Đinh Tư Thừa cũng nhận ra hành động của mình có phần quá đáng. Anh ấy thu lại ánh mắt nghiêm khắc, giọng nói cũng tự nhiên hơn: "Thế là ý gì?".

"Yêu Yêu thật ra rất trẻ con. Cậu ấy cần một người chồng chu đáo như anh chăm sóc, thế nên có anh bên cạnh cậu ấy, em rất yên tâm." Lần này cô mỉm cười chân thành.

Cô mãi mãi nhớ năm ấy, nhớ sự bối rối khi Lâm Yêu Yêu lần đầu tiên gặp Đinh Tư Thừa, cũng chính cô ấy đã ngượng ngùng hỏi cô những chuyện cá nhân của anh, và từ ngày đó, Đinh Tư Thừa cứ gặp cô là nhắc tới người bạn tốt Lâm Yêu Yêu, có lẽ chỉ một cái chớp mắt đã quyết định duyên phận hai con người. Đó là lần đầu tiên Lâm Yêu Yêu ra nước ngoài thăm cô, Đinh Tư Thừa chủ động đảm nhận làm tài xế và hướng dẫn viên. Ba người họ chơi rất vui vẻ, nhưng cũng chính từ khoảnh khắc ấy, Tố Diệp biết rõ rằng con đường này trước nay chưa bao giờ dành cho cả ba người.

Đợt đó cô liên tục lấy cớ nghiên cứu đề tài để tạo cơ hội cho họ đi chơi riêng. Cô đã từng nhìn họ tay nắm tay bước ra khỏi thế giới của mình, đã từng nhìn họ ôm nhau thân mật. Cảnh tượng đó đẹp lắm, đẹp tới nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Tố Diệp luôn cô độc, trong thế giới của cô chỉ có thể chứa vài con người như vậy thôi, trong số đó có Lâm Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa. Hôm nay họ nắm tay rồi, mặc dù cô sẽ càng thêm đơn độc, nhưng vẫn thành tâm mong họ được vui vẻ.

Đinh Tư Thừa đợi hồi lâu cuối cùng lại nghe thấy câu nói này của Tố Diệp, anh ấy hơi ngẩn ra giây lát rồi gượng cười, không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, được rồi! Tớ đói thật rồi đấy, Yêu Yêu..." Cô sợ kiểu không gian chỉ độc có hai người thế này, liền gào to một câu về phía phòng khách.

"Đây!" Từ xa đã nghe thấy tiếng đáp của Lâm Yêu Yêu.

"Ăn cơm thôi! Vào bếp giúp việc đi, đồ lười!" Tố Diệp mỉm cười trách móc, rồi quay lại nhìn Đinh Tư Thừa: "Anh cũng không nhàn rỗi được đâu, sắp bàn giúp em đi".

Đinh Tư Thừa nhìn sâu vào mắt cô, rồi nở nụ cười có chút gượng gạo. Anh ấy không nói tiếng nào cứ thế đi tới kệ lấy bát đĩa.

Tố Diệp nhìn theo bóng anh ấy. Ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ, hắt xuống bờ vai anh ấy, trông như gần như xa, như thật như mộng. Giây phút đó, trái tim cô như bị cứa nhẹ một vết, không hề chảy máu nhưng đau buốt vô cùng...

~Hết chương 41~

Chương 42: Em thuộc về anh

Nếu ví khu Sanlitun khi mới lên đèn với một cô nàng nóng bỏng, chỉ che thân bằng một lớp vải mỏng manh, thì ánh bình minh rực rỡ của nơi đây sẽ nghiễm nhiên trở thành một cô gái tri thức, thời thượng và cao sang, không chút phong trần. Nhịp sống nhanh vội với bộn bề công việc đã thay thế cảnh ca múa rộn ràng, chính hơi thở của cuộc sống hiện đại đã làm phong phú thêm nhiều sắc màu rực rỡ cho nơi đây.
1

Tố Diệp vừa bước vào phòng làm việc, hương hoa nhẹ nhàng đã thấm tận tâm can, cô lập tức nhìn thấy ngay gần đó ngập tràn hoa nhài. Hoa được rút cành cắt lá, bó lại thành một màu trắng thuần khiết chói mắt, được trợ lý Lý Thánh Đản của cô đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Những bông hoa trắng tinh xen giữa những phiến lá xanh mướt, trong khung cảnh nắng nóng khiến người ta phải bực bội này lại có thể giúp tâm hồn thư thái.

"Thánh Đản! Không ngờ em cũng có khiếu thẩm mỹ đấy chứ. Lần đầu tiên chị thấy có người bó hoa nhài thành bó đấy." Đặt tập hồ sơ trong tay sang một bên, Tố Diệp uể oải ngồi lên ghế, nhàn nhã lấy một đóa hoa đưa lên mũi, nhẹ nhàng ngửi, bỗng chốc cảm thấy thanh mát dễ chịu.

Lý Thánh Đản đang chuẩn bị cafe cho Tố Diệp, nghe thấy cô nói vậy, vội vàng đứng dậy xua tay: "À không không. Bác sỹ Tố, hoa này khi nãy lúc chị đi lấy hồ sơ án có người mang tới, không phải em chuẩn bị đâu".

Tố Diệp hơi ngẩn người, đứng lên tìm kỹ một lượt trong bó hoa nhưng không thấy bất kỳ tấm thiệp nào: "Có nói là ai gửi tới không?".

Lý Thánh Đản lắc đầu.

Tố Diệp khẽ nhướng mày. Kỳ lạ thật, vô duyên vô cớ lại nhận được một bó hoa mà không biết người tặng là ai. Suy nghĩ một lúc, cô hỏi: "Em có biết ý nghĩa của hoa nhài là gì không?".

"Ý nghĩa của hoa nhài..." Lý Thánh Đản dừng tay, nhíu mày như đang suy nghĩ: "Thánh thiện? Quyến rũ?".

Tố Diệp ngồi lại xuống ghế, nghiêng đầu chăm chú nhìn bó hoa, trước sau vẫn im lặng.

"À, em nhớ ra rồi, hoa nhài còn có một ý nghĩa nữa." Lý Thánh Đản kinh ngạc hét lên, nhìn Tố Diệp và nói: "Em thuộc về anh! Chính là ý nghĩa này!".

Tố Diệp bất giác rùng mình, cả người như nổi da gà. Cô vòng hai tay ôm lấy hai bên cánh tay, xoa xoa: "Cái người tặng hoa này cũng sến quá đi mất".

"Em cũng vô tình đọc được trong Bách khoa toàn thư về ý nghĩa các loài hoa thôi."

Lý Thánh Đản mỉm cười thật thà, nói xong liền quay đi pha cafe cho cô. Tố Diệp cũng chẳng quan tâm tới lai lịch bó hoa nhài nữa, đưa tay day day hai bên thái dương. Từ chín giờ sáng đến cơ quan cho tới giờ, thân chủ* toàn hỏi một loạt các vấn đề kỳ ảo hoang tưởng, cô sắp bị giày vò tới chết rồi. Cũng may có bó hoa nhài trước mặt, hương hoa thoang thoảng xen lẫn trong bầu không khí mát mẻ của điều hòa ít nhiều cũng khiến cô thấy phấn chấn.

*Trong tâm lý học, bệnh nhân đến phòng tư vấn tâm lý được gọi là "thân chủ".
1

Một cốc cafe thơm nồng nhanh chóng được bê tới trước mặt cô. Được thấm đẫm hương hoa, nó khiến lòng cô cảm thấy thoải mái dễ chịu. Đống hồ sơ khi nãy bị cô đặt bừa bãi trước mặt chẳng mấy chốc đã được Lý Thánh Đản thu dọn gọn gàng, bên tai vang lên tiếng cô ấy ngâm nga một khúc nhạc, giai điệu mới mẻ, âm luật không giống với các bài hát đang thịnh hành, nghe giống một điệu nhạc của tự nhiên.

Tố Diệp bưng cốc cafe lên, uống một ngụm, sau khi đặt xuống, cô bất giác mỉm cười: "Chị còn chưa biết vì sao em lại tên là Lý Thánh Đản đấy?".

Hiếm thấy có cô gái nào được đặt tên như vậy, nghe khá thú vị. Cô ấy là trợ lý được giáo sư Đinh phân xuống, vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu. Không biết tính cách cô ấy vốn như vậy hay do thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, vội vàng luống cuống. Nghe nói trước đây cô ấy từng làm trợ lý cho bác sỹ thôi miên Phương Bội Lôi mấy ngày, sau một lần lấy nhầm hồ sơ đã bị Phương Bội Lôi đuổi đi.

Lý Thánh Đản vừa thu dọn tài liệu vừa cười tít mắt đáp: "Đơn giản lắm ạ. Em sinh đúng vào đêm Noel, thế nên bố mẹ em đặt cho em cái tên này, nói là để dễ nhớ*".

*Thánh Đản có nghĩa là ngày Chúa sinh ra đời.

~Hết chương 42~  

Chương 43: Giúp tôi bắt anh ta lại

"Bố mẹ em cũng hài hước thật. Đúng rồi, ban nãy em ngâm nga bài gì vậy? Nghe hay quá!" Tố Diệp từ tốn uống cafe, hỏi tới đây vô tình nhớ tới tiếng nhạc lặp lại vô số lần trong mơ, cô có cảm giác nó khá giống nhau.

"Bản nhạc này em nghe được ở chỗ bác sỹ Phương Bội Lôi, tên cụ thể là gì em cũng không rõ, cứ nghe riết thành thuộc thôi ạ, a..." Nói tới đây, gương mặt Lý Thánh Đản bỗng biến sắc. Cô ấy đứng nghiêm chỉnh nhìn về phía Tố Diệp: "Xin lỗi bác sỹ Tố, có phải chị thấy ồn ào không? Không phải em cố ý hát đâu, em xin lỗi, em xin lỗi...".

Dáng vẻ hoảng hốt quá mức của cô ấy khiến Tố Diệp ngẩn người giây lát, cô bật cười: "Em hiểu lầm rồi. Chị không chê ồn đâu, chỉ cảm thấy điệu nhạc đó nghe rất hay, muốn hỏi có phải em thường nghe thể loại đó hay không mà thôi". Cô gái này chắc chắn đã bị Phương Bội Lội dọa chết khiếp rồi.

Lý Thánh Đản nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Tố Diệp, bất ngờ bật khóc: "Bác sỹ Tố! Chị thật tốt bụng, khác hẳn mấy vị bác sỹ kia. Trước đây em ở chỗ bác sỹ Phương gò bó lắm, không được làm cái này, không được làm cái kia".

"Em căng thẳng quá rồi, ở chỗ chị không cần để ý quá nhiều chuyện như vậy. Chỉ cần em làm tốt phận sự của mình là được rồi." Tố Diệp trước nay không bao giờ cố tình dùng cái danh cấp trên để đe nẹt người khác. Một là cô cảm thấy không cần thiết, hai là cô cũng không phải người có tính cách như vậy. Cô không giống với Phương Bội Lôi, cái tính luôn coi mình thuộc tầng lớp tiểu tư sản cao sang của chị ta đã ăn sâu vào cốt tủy, đến cả vị trí để đặt cafe trên bàn làm việc chị ta cũng yêu cầu rất khắt khe.

"Cảm ơn bác sỹ Tố!" Lúc này Lý Thánh Đản mới yên tâm, khụt khịt mũi, nói những lời có chút nịnh nọt: "Nếu như chị thích bài hát đó, em sẽ đi hỏi hộ chị".

"Không cần đâu, chị tới tìm bác sỹ Phương là được rồi." Chỉ cần có thời gian rảnh, cô sẽ tới các cửa hàng băng đĩa tìm nhạc. Không phải cô có thói quen sưu tập, mà là điệu nhạc cứ lặp lại liên tục đó luôn khiến cô hoảng hốt. Yêu cầu bức thiết phải tìm ra nó ngày một gia tăng, tiếc là bao năm nay cô vẫn chưa tìm thấy.

Lý Thánh Đản gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay tắp lự: "Giờ e là bác sỹ Phương không có thời gian. Lúc nãy khi đi rửa cốc em có ngang qua phòng làm việc của chị ta, hình như đang trị liệu thôi miên cho một vị khách, cửa đóng kín".

"Sớm vậy? Chẳng phải trước nay cứ tới chiều chị ta mới nhận khách sao?"

"Xời!" Lý Thánh Đản lộ rõ vẻ xem thường, bước lên thấp giọng nói với Tố Diệp: "Vừa rồi chị bận việc không biết đấy thôi. Hôm nay mới sáng ra giáo sư Đinh đã tiếp khách quý, hình như đang thuyết phục đối phương đầu tư để khuếch trương quy mô của Liên Chúng, hai người ở mãi trong phòng họp ấy. Bác sỹ Phương đó một lòng muốn lấy người giàu có mà, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi. Ngoài mặt thì nhận khách từ sớm, trên thực tế là đợi nhà đầu tư đó ra ngoài để bổ nhào vào người ta".

Tố Diệp mím môi khẽ mỉm cười, xem ra Phương Bội Lôi này thật sự không được lòng Lý Thánh Đản chút nào. Cũng phải, tính cách của chị ta như vậy đến cô cũng chẳng chịu nổi.

***

Gần tới mười một giờ, Tố Diệp thấy đói bụng. Cô đưa mắt nhìn di động, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ. Nhớ tới lời mời của Niên Bách Ngạn ngày hôm qua, cô hơi bồn chồn. Liệu có phải anh bận họp, đã quên mất bữa cơm trưa hẹn với mình không?

Đứng dậy ra khỏi phòng, cô chuẩn bị tới căng tin tìm món gì ăn, sau đó mới gọi điện lại chất vấn. Căng tin nằm ở góc trong cùng của hành lang, thế nên Tố Diệp đương nhiên phải đi qua phòng làm việc của Phương Bội Lôi. Nghĩ bụng giờ này chắc chị ta cũng xong việc rồi, cô định vào trong hỏi chị ta chuyện bản nhạc. Ai ngờ cô vừa định giơ tay gõ cửa thì cửa phòng bị một người từ trong đột ngột kéo ra.

Tố Diệp phanh lại ngay lập tức, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai cô đã bị đẩy sang một bên bởi một lực khá mạnh. Có người chạy ra ngoài, đi cùng với đó là tiếng gào thét điên cuồng từ trong phòng vọng ra: "Bác sỹ Tố, mau giúp tôi bắt anh ta lại!".

~Hết chương 43~    

Chương 44: Chán ghét thói bợ đỡ nịnh hót

Đó là tiếng của Phương Bội Lôi, chị ta đi cà nhắc cố gắng chạy ra khỏi phòng. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, chị ta liền chỉ về phía người đã chạy xa, kiệt sức thở hổn hển: "Mau... Mau đuổi theo anh ta! Anh ta cầm dao trên tay!".

Từ xa Tố Diệp nhìn thấy anh ta tay cầm con dao gọt hoa quả, đang trong tình trạng điên loạn. Cô không nói năng gì, đuổi theo nhanh như đạp trên bánh xe lửa. Ở những nơi như phòng điều trị tâm lý, việc gặp những kẻ khùng điên không phải là hiếm, tỷ lệ bắt gặp của những bác sỹ thôi miên còn cao hơn, vậy nên cô sớm đã quen rồi.

Người cầm dao dọc đường vừa chạy vừa gào thét, thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng ai cũng bị con dao trong tay anh ta dọa cho hồn bay phách tán, chạy tán loạn như chim vỡ tổ. Tố Diệp ở đằng sau không ngừng hét lên: "Anh ta nguy hiểm lắm, mọi người tránh xa ra!".

Những người điên thường không chạy theo một đường xác định. Cũng may Tố Diệp chạy khá nhanh. Ngay lúc cô sắp đuổi kịp thì anh ta xông vào phòng họp. Cô cũng đuổi theo vào trong, định "bắt rùa trong hũ". Ai ngờ vừa xông vào liền nhìn thấy giáo sư Đinh và Niên Bách Ngạn đang bắt tay nhau, hai người có vẻ như vừa bàn bạc xong.

"Cẩn thận!"

Cả hai không ai ngờ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhất là giáo sư Đinh. Nghe thấy Tố Diệp hét lên như vậy, ông đúng là đã giật thót. Liền sau đó, con dao đột ngột chuyển hướng, chém thẳng về phía Tố Diệp, chắc chắn vì oán hận cô đã phá hỏng việc của anh ta.

Tố Diệp giương mắt nhìn người đó giơ tay bổ về phía mình. Trong khoảnh khắc, cô khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Bóng hình cao lớn ấy cũng lao về phía cô. Tiếc là gã điên đã tới trước mặt cô, nhanh chóng giơ con dao lên.

Nói thì chậm chứ việc xảy ra rất nhanh. Cô giơ tay lên liền đụng mạnh phải cổ của anh ta, lực của anh ta mạnh tới nỗi đầu ngón tay cô cũng run rẩy. Con dao còn cách ấn đường của cô gần 0.1mm nữa thì rơi "cạch" một cái xuống đất, người đó cũng ngay lập tức ngã vật ra đất.

Bóng hình cách đó không xa cũng đột ngột dừng bước.

"Ôi trời ơi, anh Niên không sao chứ?" Phương Bội Lôi cũng chạy vội tới phòng họp, vừa nhìn thấy người nằm dưới đất đã bất tỉnh nhân sự liền vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại, đi tới trước mặt Niên Bách Ngạn hết lòng quan tâm: "Anh có bị thương ở đâu không? Thật xin lỗi, người này trong lúc bị thôi miên đã xảy ra chút vấn đề. Cũng may anh kịp thời chặn lại, nếu không anh ta sẽ làm người khác bị thương mất. Anh Niên...".

"Này này này, bác sỹ Phương!" Tố Diệp đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, thẳng thừng ngắt lời Phương Bội Lôi: "Chị nhìn cho rõ nhé, tôi mới là người xử lý được bệnh nhân của chị, không hề liên quan gì tới người bên cạnh, hiểu không? Không phải chỉ có đàn ông mới khống chế được đàn ông đâu".

"Hả?" Phương Bội Lôi sửng sốt, nét mặt bỗng trở nên gượng gạo.

"Còn nữa, ngón tay tôi bây giờ vẫn còn run lên đây này, còn chưa đòi tiền thuốc của chị, chí ít chị cũng phải nói một câu cảm ơn chứ. Hơn nữa, anh ta còn nằm dưới đất mà chị không lo lắng quan tâm gì sao?" Dù là bác sỹ thôi miên hay bác sỹ trị liệu, phàm là những bác sỹ tiếp xúc với thân chủ, đằng sau lưng bọn họ, luôn phải chuẩn bị sẵn một cánh cửa. Một khi thân chủ lên cơn điên hoặc uy hiếp bác sỹ, họ có thể chạy thoát ra ngoài bằng cánh cửa đó. Vừa rồi Phương Bội Lôi không những không chạy ra mà còn đuổi theo. Điều này khiến Tố Diệp cũng có phần kính nể sự gan dạ của chị ta. Nhưng thoắt cái, chị ta đã quay sang nịnh bợ Niên Bách Ngạn khiến cô nổi điên, nhất thời không muốn thừa nhận đạo đức nghề nghiệp của chị ta.

"Bác sỹ Tố nói không sai, cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn cô ấy." Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng đã chịu lên tiếng, ngữ khí lãnh đạm.

Phương Bội Lôi mím môi, mỉm cười: "Thân chủ xảy ra chút chuyện, chúng tôi là bác sỹ tư vấn tâm lý phải đứng mũi chịu sào là lẽ đương nhiên. Nhưng anh Niên là khách quý của chúng tôi, làm kinh động tới anh thì không hay".

Giáo sư Đinh đứng bên cũng lo Niên Bách Ngạn sợ hãi, tiện thể hỏi thăm tình hình của anh. Tố Diệp nổi hết cả da gà vì mấy lời buồn nôn đó. Sau khi người đàn ông dưới đất được bảo vệ khiêng đi, cô cũng chẳng hơi đâu đứng lại xem cảnh tượng ấy. Cô vừa định quay đầu bước đi, giọng nói trầm thấp của Niên Bách Ngạn đã vang lên phía sau: "Bác sỹ Tố, cô không bị thương chứ?".

Thật hiếm khi còn có người nhớ tới cô, nhưng người đó lại là vị khách quý mà giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi coi như báu vật phải nắm chắc trong tay. Chuyện này không nực cười sao? Tố Diệp hít sâu, quay đầu uể oải đáp: "Chưa chết được!".

Niên Bách Ngạn vẫn cẩn trọng như thường, dường như đã nhận ra sự hờn dỗi ẩn sâu trong lòng cô. Sau khi nghiêm túc quan sát cô vài giây, anh liền nói: "Nếu đã không sao thì đi theo tôi, ăn cơm trưa".

Giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi ngơ ngác nhìn nhau.

Tố Diệp không ngờ anh lại nói thẳng như vậy trước mặt hai người họ. Đôi môi hồng của cô khẽ cong lên, hai chân đóng đinh bên cửa, không hề động đậy. Niên Bách Ngạn thì không nói một lời, bước tới, cầm tay kéo cô đi...

~Hết chương 44~      

Chương 45: Cô còn bao nhiêu mặt tôi chưa biết

Niên Bách Ngạn là người rất thích sự yên tĩnh, đây là kết luận Tố Diệp rút ra từ thói quen và khung cảnh khi dùng bữa cùng anh lần trước. Những nhà hàng anh vào đa phần đều có không gian tao nhã và yên bình. Chỗ ngồi mà nhà hàng giữ trước cho anh cũng là góc yên ắng. Lúc ăn cơm anh rất ít khi nói chuyện, động tác cũng có trật tự đâu ra đấy, thật sự thích hợp với câu "thực bất ngôn"*. Anh có thói quen sắp xếp thời gian ăn xen kẽ, ví dụ như bữa tối, hay kể cả bữa trưa. Có lẽ anh ghét đông người.

*Nguyên văn: "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ": Lúc ăn cơm không trò chuyện, dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa. Khi đã đi ngủ cũng không nên lẩm bẩm sẽ khiến tinh thần phấn chấn, ngủ không sâu giấc.

Nhưng ngoại trừ bữa trưa hôm nay, có lẽ vì đột nhiên xảy ra chuyện. Cũng may nhà hàng nằm xa khu vực đông đúc, đại đa số mọi người dùng bữa đều im lặng, chỉ có tiếng đàn vĩ cầm du dương chầm chậm vang lên. Tố Diệp rất thích tiếng đàn vĩ cầm, vì mỗi lần nghe được âm thanh của loại nhạc cụ này, cô luôn liên tưởng tới một bữa tối sang trọng của tầng lớp thượng lưu, khắp nơi là những công tử điển trai cao quý với giày da áo vest cùng với những người đẹp trắng trẻo thướt tha.

Đáng tiếc, giờ phút này, động tác của Tố Diệp chỉ góp phần làm cụt hứng đối phương. Cô chẳng màng xung quanh, ngồi xoa bóp cánh tay, chốc chốc còn khẽ véo bắp thịt, đến cả Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cũng phải lo lắng không biết cánh tay bé tý như càng châu chấu đó của cô đã gãy chưa.

"Bác sỹ Tố! Cô còn bao nhiêu mặt mà tôi chưa biết?" Kỳ thực, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có thể đánh ngã đàn ông chỉ với một cánh tay, cũng không biết lúc đó cô phòng vệ chính đáng trong lúc cấp bách hay mèo mù vớ cá rán. Thật không ngờ cô còn là một người mạnh mẽ đến vậy.

"Anh Niên, anh vốn cũng có hiểu gì về tôi đâu." Tố Diệp cúi xuống nhìn cánh tay đã hơi đỏ của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm cổ của gã đàn ông đó cứng thật. Đối với sự tò mò của Niên Bách Ngạn, cô cũng chẳng hơi đâu trả lời rõ ràng hơn.

Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười, một lúc sau thấy cô vẫn ngồi nắn bóp cánh tay, anh chỉ biết lắc đầu, kéo cánh tay của cô lại. Tố Diệp sững sờ: "Làm gì vậy?", nói xong định rút tay về.

Anh mạnh tay hơn một chút, có phần cưỡng chế khiến cô không cựa quậy được, rồi nhìn xuống cánh tay cô. Anh bất ngờ lấy ngón cái thô kệch day nhè nhẹ lên phần da đã sưng tấy, khẽ nhíu mày: "Đau lắm à?".
5

Không đau.

Khi ngón tay anh chạm nhẹ vào da thịt, cô chỉ thấy hơi ngứa. Lòng bàn tay anh rắn chắc và ấm áp, nhưng những ngón tay mảnh khảnh lại hơi lạnh, khi tiếp xúc với da cô, hơi lạnh đó nhanh chóng ngấm vào cơ thể. Cái thô ráp của anh kết hợp với cái nhẵn mịn của cô hình thành một sự tương phản rõ rệt, cô bất giác thấy hỗn loạn.

"Không sao." Vành tai bỗng nóng bừng, cô rút mạnh tay về.

Niên Bách Ngạn cũng không cưỡng ép nữa, khẽ đáp: "Cũng may, chưa bị thương tới xương".

Tố Diệp cố gắng nặn ra một nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Một bữa trưa thịnh soạn nhanh chóng được bưng lên. Từ món khai vị tới các món chính, từ món canh tới món tráng miệng, cái gì cũng có. Trước giờ Tố Diệp vẫn không kiềm chế được khi thấy các món ngọt. Sau khi cô đã ăn sạch cả đĩa mới phát hiện Niên Bách Ngạn ngồi đối diện đang im lặng nhìn mình, làm như rất có hứng thú với tướng ăn uống của cô vậy.

Ánh mắt anh sâu xa, khiến cô liên tưởng tới một đại dương rộng lớn yên bình.

"Thật ngại quá, tôi ăn hết các món ngọt rồi." Cô cúi xuống, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ.

"Không sao, tôi gọi cho cô mà."

Tố Diệp khẽ cười, đặt bộ đồ ăn sang bên cạnh, sau đó chìa tay ra trước mặt anh. Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày.

"Tiền." Cô tốt bụng nhắc nhở.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra, ánh mắt cơ hồ như che giấu một nụ cười nhạt nhòa, nhìn cô có phần khó xử: "Cô cũng thẳng thắn quá đấy".

Cô đúng là khác hẳn những người con gái khác, mặc dù có vẻ khôn lỏi nhưng lại rất đáng yêu.
2

~Hết chương 45~     


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui