Chương 11: Đoạn phim kinh dị
Tố Diệp giật mình, ngồi bật dậy khỏi giường, mái tóc dài xõa xuống, quấn lấy gương mặt nhỏ nhợt nhạt vì thiếu ngủ trầm trọng. Khuôn mặt cô chỉ to hơn bàn tay một chút, giống như vầng trăng sáng rực trên bầu trời đêm.
Là tiếng của Lâm Yêu Yêu. Cô biết rõ con bé này khi hoảng sợ tột độ sẽ phát ra một thanh âm có sức công phá mãnh liệt dường nào. Cũng giống như vừa nãy, tiếng hét thất thanh đó đủ sức để đâm qua cánh cửa với lớp cách âm cực tốt và xuyên vào tai cô.
"Tố Diệp!" Lâm Yêu Yêu lại hét lên, lần này âm thanh ấy chói tai như bị ai bóp cổ khiến màng nhĩ Tố Diệp đau buốt.
Tố Diệp cảm thấy có chuyện chẳng lành, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là có kẻ đột nhập trộm cướp. Dép còn chưa kịp xỏ, cô đã xông thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng ngoài phòng khách chỉ có một mình Lâm Yêu Yêu.
Gương mặt Lâm Yêu Yêu kinh hoàng, mồ hôi lạnh men theo trán chảy xuống hai gò má, sắc mặt tái mét khiến người ta thảng thốt, cả người kiệt quệ như con cá bị quăng lên bờ biển chuẩn bị phơi khô. Thấy Tố Diệp xông ra ngoài, Lâm Yêu Yêu giơ tay chỉ vào màn hình máy tính, không ngừng run rẩy: "Tố... Tố Diệp...".
Tố Diệp lao tới, nhìn theo về phía màn hình. Chỉ trong chớp mắt, cô cũng bất ngờ nghiêm mặt lại.
"Tớ còn tưởng trong cái USB cậu mang về có phim bộ, dù sao... dù sao thì tớ cũng chẳng ngủ được nữa, tớ... tớ định cắm vào vi tính để xem..." Lâm Yêu Yêu bị dọa khủng khiếp, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Tố Diệp đã bình tĩnh lại. Cô nắm chặt tay rồi xem lại đoạn clip từ đầu, hai hàng lông mày nhíu càng lúc càng chặt. Đợi đoạn clip được phát hết, cô liền cầm chiếc USB lên, nhìn nó rất lâu.
"Tố Diệp! Đây trông không giống phim đâu..." Lâm Yêu Yêu bừng tỉnh lại sau cơn chấn động, việc đầu tiên là chạy vội về ghế sofa, ôm chặt lấy gối. Chiếc gối đỏ rực như máu, kết hợp cùng gương mặt nhợt nhạt của cô ấy trông càng kỳ quái.
Tố Diệp nắm chặt USB trong tay tới tận khi lòng bàn tay bị mép kim loại của nó cọ sát đến đau nhức mới khẽ đáp: "Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung." Nói rồi, cô quay người đi vào phòng ngủ.
Lâm Yêu Yêu đầu tóc bù xù ngồi trên sofa, không phải cô ấy không nhìn thấy vẻ nặng nề trên gương mặt Tố Diệp. Mặc dù ngữ khí của Tố Diệp rất bình tĩnh nhưng tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Rồi cô ấy vô thức nhớ lại cảnh tượng trong clip, không khỏi rùng mình.
Trong phòng ngủ.
Phía chân trời đã xuất hiện một vệt trắng bạc, ánh sáng màu lục lam như một đôi tay lớn níu kéo màn đêm, gom sự ma quỷ của đêm đen giấu đi từng chút một.
Tố Diệp ngồi ở đầu giường, chốc chốc lại nhìn điện thoại và chiếc USB, bên tai văng vẳng giọng nói của Niên Bách Ngạn, nồng nàn mạnh mẽ, mang theo một sự tự tin như đã sớm dự liệu trước mọi việc.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ cầm điện thoại lên, tìm ra số di động khi nãy bị người đàn ông đó cưỡng chế lưu lại, đôi mắt rụt rè, ngón tay quyết định ấn xuống. Sau hai hồi chuông, một giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô.
"Bác sỹ Tố." Ngữ điệu của đối phương vẫn không nhanh không chậm, chẳng có chút bất ngờ nào.
"Anh Niên! Đầu tiên anh phải nắm rõ điều này, tôi tính phí tư vấn theo giờ." Có chút lạnh lùng trong ngữ khí của Tố Diệp.
"Tiền bạc không thành vấn đề." Niên Bách Ngạn có vẻ rất dễ thương lượng.
"Phí tư vấn của tôi trước giờ không rẻ đâu."
"Không sao cả."
Tố Diệp nén giận, ánh mắt dần tụ lại thành một tia nghiêm nghị: "Trường hợp này tôi có thể nhận, nhưng tôi muốn biết đương sự trong đoạn clip còn sống hay đã chết?".
"Xuống nhà nói chuyện đi."
"Xuống nhà?" Tố Diệp chau mày.
Giọng nói nhạt nhòa của Niên Bách Ngạn có thêm chút đậm đà như hương rượu vang: "Tôi vẫn đang dưới nhà, chưa hề đi".
Bàn tay đang cầm di động của Tố Diệp bất giác run lên.
~Hết chương 11~
Chương 12: Giỏi mưu tính lòng người hơn
Bóng tối mỏng manh dần, như sắp bị những tia nắng xuyên qua tầng mây xé toạc.
Tố Diệp đi xuống nhà, vừa đó đã nhìn thấy chiếc xe công vụ màu đen đỗ dưới tán cây đinh hương, có cánh hoa tím rụng xuống mui xe. Chiếc xe vẫn vững chãi đứng nguyên ở vị trí lúc cô đi lên nhà ban nãy, chưa hề dịch chuyển.
Niên Bách Ngạn đứng bên ngoài xe, bóng hình cao lớn dưới bộ áo vest và giày da hòa lẫn vào bóng chiếc xe, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ xa hoa của giới thượng lưu. Anh châm một điếu thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc mảnh khảnh mà sạch sẽ. Anh dựa vào cửa xe, một cánh tay nhàn nhã chống bên cạnh.
Đằng sau lưng anh là hoa tử đinh hương tím rực một khoảng trời, xa nữa là đường chân trời màu xanh ngọc bích với một tia nắng vàng nhạt xuyên qua. Những đám mây lững lờ trôi như dáng một người con gái điệu đà, quyến luyến quấn quýt bên anh. Những đường nét nghiêm khắc và kiên nghị trên gương mặt anh dường như cũng dịu dàng đi đôi chút.
Nhìn cảnh tượng ấy, một cảm giác chưa từng có bỗng trào dâng trong lòng cô, tuy nói là xa lạ nhưng vẫn có chút gì thân thuộc, rốt cuộc nó là gì cô lại rất khó phân biệt.
Thấy cô đi xuống, Niên Bách Ngạn liền dập tắt điếu thuốc, một nụ cười vui mừng khẽ hiện lên trên khóe môi.
Hương hoa mùa xuân tốt tươi cùng mùi thuốc lá nhạt nhòa tỏa lan trong không khí, xen lẫn với mùi hương ngọt ngào thanh mát toát ra từ người anh. Khoảnh khắc bước lại gần, cô cũng hít trọn hương xuân có chút hồi hộp đó vào lồng ngực.
"Anh Niên, đã có ai nói con người anh mang lại cho người khác một cảm giác rất tệ chưa?" Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí như thật như đùa, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn rõ được khuôn cằm kiêu ngạo của anh.
"Ồ?" Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày, tạo thành một nếp nhăn quyến rũ giữa ấn đường*. Trông anh không giống một người giỏi nói đùa. Anh nhìn Tố Diệp như đang thật sự chờ đợi đáp án từ cô.
*Ấn đường: Vị trí giữa hai đầu lông mày.
Tố Diệp nhún vai, chân thành nhắc nhở: "Anh là một người đàn ông mỗi giây mỗi phút đều khiến người ta cảm thấy áp lực".
"Bao gồm cả cô?" Niên Bách Ngạn đã hiểu ra, sắc mặt vẫn rất bình thản, bất ngờ hỏi ngược lại.
"Suy đoán tâm tư của người khác là một việc rất đáng xấu hổ đấy." Tố Diệp gián tiếp trả lời câu hỏi của anh: "Đương nhiên, ngoại trừ những nhà phân tích tâm lý, như tôi chẳng hạn".
Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, nụ cười khẽ đến độ rất khó nghe thấy, tựa như đã dung túng cho lời "ngụy biện" của cô.
"Trở lại việc chính, đương sự đang ở đâu?"
Niên Bách Ngạn không trả lời ngay mà quay người đi tới trước xe, mở cửa ghế lái phụ, ngữ điệu đều đều nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ: "Lên xe đi!".
Tố Diệp cũng rất từ tốn, ánh mắt trong veo đối diện với anh, nói từng từ từng chữ: "Giọng điệu này thật sự rất đáng ghét".
Niên Bách Ngạn hơi sững người, nhưng nhanh chóng cười thầm, khẽ lắc đầu. Anh thốt lên một chữ, lần này ngữ điệu cũng ôn hòa hơn, ít nhiều giảm đi cảm giác ra lệnh: "Mời!".
Tố Diệp ngao ngán lườm anh. Có cơ hội cô nhất định phải nghiên cứu tỉ mỉ tay Niên Bách Ngạn này, rốt cuộc từng chịu đả kích gì mà luôn nói năng thận trọng, miệng vàng lời ngọc như thế.
Lên xe rồi, Niên Bách Ngạn không cho xe đi ngay mà lấy từ ghế sau một chiếc hộp đưa cho Tố Diệp. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, đón lấy và mở ra, thì ra là một ít quà sáng.
"Giải quyết bữa sáng trên xe." Dứt lời, Niên Bách Ngạn liền cho xe chạy.
Bên ngoài, đèn đường đã tắt. Một tia nắng chói mắt cuối cùng cũng đã lách ra khỏi tầng mây, rơi xuống cửa xe. Thủy tinh khúc xạ quầng sáng nhạt nhòa lên sống mũi cao và thẳng tắp như ngọn núi của anh khiến hai gò má trông càng hoàn hảo hơn.
Bữa sáng vẫn còn nóng hổi, cả sữa đựng trong bình cũng nóng bỏng tay. Tố Diệp nhìn phần quà sáng trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lại ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, mấp máy môi: "Thật ra anh có từng nghĩ tới việc đi làm nhà phân tích tâm lý không?". Người đàn ông này đoán chính xác cô sẽ đổi ý, cũng tính chuẩn cô sẽ xuống nhà tìm anh, ngay cả bữa sáng cũng chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Loại người này nếu không thể thành bằng hữu thì ắt sẽ thành kẻ thù vì khả năng quan sát và phán đoán tâm lý của anh thật sự quá đáng sợ.
2
"Tôi tự nhận thấy mình không thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này." Niên Bách Ngạn nắm chắc vô lăng, quay một vòng. Chiếc xe vững vàng đi vào đường Đông Tam Hoàn, rồi hướng thẳng về phía cầu mái vòm.
Tố Diệp lạnh nhạt hừ một tiếng: "Khiêm tốn quá rồi! Khả năng phán đoán suy nghĩ người khác của anh Niên khiến tôi không thể không khâm phục đấy".
Nghe được câu này, gương mặt Niên Bách Ngạn thả lỏng đôi chút, ngữ khí như đang đùa: "Suy đoán thì không dám nói, tôi không có nhiều thời gian như vậy. So với việc suy đoán tâm lý người khác, tôi nghĩ tôi giỏi... mưu tính lòng người hơn".
Bốn chữ cuối thốt ra nhẹ như mây, nghe còn có một chút khiêm nhường, nhưng cũng đủ để Tố Diệp tự cảm thấy sửng sốt trong lòng. Hay cho câu mưu tính lòng người!
"Anh định đưa tôi đi đâu?" Một lúc lâu sau cô mới đè nén sóng lòng ngầm cuộn trào, cố gắng bình tĩnh chuyển chủ đề.
"Đến đó cô sẽ biết, cứ ăn chút gì đi đã." Giọng Niên Bách Ngạn vẫn nhẹ bẫng như thế, không có sự trầm bổng lên xuống, càng không thay đổi cảm xúc...
~Hết chương 12~
Chương 13: Hai người họ muốn giết tôi
Cảm giác trời sáng rực lên thật tuyệt. Nắng mai mờ nhạt như sương mù nhẹ nhàng lướt qua, bao trùm lên thành phố Bắc Kinh rộng lớn này. Một ngày làm việc nghiêm túc và sôi động lại bắt đầu.
Khi Tố Diệp gặp Lương Hiên, anh ta gần như đang nằm bất động trên giường bệnh, quấn băng kín mít khắp người như xác ướp, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt nhợt nhạt. Cái dáng người loắt choắt yếu ớt rất khó khiến người ta tin rằng anh ta chính là người đàn ông đã cầm dao gọt hoa quả đâm chết vợ trong đoạn clip.
"Lương Hiên! Anh còn nhớ tại sao mình lại được đưa vào bệnh viện không?" Sau một hồi quan sát, Tố Diệp mới bắt đầu dò hỏi, ngữ khí điềm tĩnh. Hỏi xong cô lại vô thức đưa mắt nhìn chiếc gương sát đất phía đối diện. Cô biết rõ Niên Bách Ngạn đang ở phòng bên quan sát mọi tình hình trong căn phòng này. Đây cũng là nguyên nhân anh lái xe gần nửa tiếng đồng hồ để đưa cô tới đây.
Lương Hiên, một cổ đông của tập đoàn Tinh Thạch, cũng đồng thời là Giám đốc câu lạc bộ D do Tinh Thạch quản lý, nói cách khác đây là một người qua lại rất mật thiết với Niên Bách Ngạn, một cộng sự sự nghiệp đang thăng tiến. Thế nên, không khó để hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại để tâm tới chuyện này như vậy.
Rất lâu sau Lương Hiên mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn Tố Diệp, dần dần, ánh mắt anh ta mới bắt đầu xác định được vị trí, mở lời một cách khó khăn: "Cô là ai?".
"Là người tới để giúp anh." Tố Diệp trả lời thẳng thắn, cảnh tượng trong clip một lần nữa hiện lên trong đầu cô: Đêm khuya, một người phụ nữ mang cơm hộp tới câu lạc bộ, một người đàn ông chủ động ra mở cửa. Khi người phụ nữ đặt hộp cơm xuống và chuẩn bị ra về thì cảm xúc của người đàn ông đột ngột thay đổi, anh ta cầm lấy con dao gọt hoa quả, hung hãn đâm về phía người phụ nữ. Người phụ nữ ra sức đập cánh cửa chống trộm đã khóa chặt, bàn tay đầy máu in dấu lên lớp kính trong suốt, cuối cùng chị ta từ từ ngã quỵ, rồi phim chuyển cảnh, người đàn ông cũng bất ngờ nhảy từ cửa sổ xuống đất.
Người đàn ông trong đoạn clip chính là Lương Hiên. Theo lời kể của Niên Bách Ngạn, người phụ nữ đó là vợ của Lương Hiên. Hôm xảy ra vụ việc, Lương Hiên ở lại tăng ca một mình, vợ anh ta mang cơm tới, ai ngờ lại xảy ra một vụ thảm sát. Câu lạc bộ D là một club cao cấp, camera giám sát bật liên tục 24/24, chính vì thế đã ghi lại được vụ án mạng ghê rợn này.
Cũng may tầng lầu nơi Lương Hiên làm việc không cao, nếu không nhảy xuống dưới chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Lương Hiên bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau khổ: "Cô không giúp được tôi đâu, không thể giúp được... Tổng giám đốc Niên đâu rồi?".
"Lương Hiên! Lúc này chỉ có tôi mới giúp được anh thôi." Tố Diệp đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh ta, không trả lời câu hỏi của anh ta. Cô không phải một người thích ôm việc bao đồng, nhưng đoạn clip đó có quá nhiều điểm kỳ lạ. Trực giác và linh cảm nghề nghiệp cho cô biết chuyện này có lẽ không hề đơn giản như những hình ảnh trong clip.
Lương Hiên nghe thấy lời cô nói lại từ từ mở mắt ra, bờ môi run run.
"Anh có thể gọi tôi là bác sỹ Tố." Tố Diệp không giới thiệu quá nhiều về bản thân. Cô tin rằng khoảnh khắc anh ta chịu mở mắt ra nhìn mình đã chứng tỏ anh ta có ý muốn hợp tác.
"Lương Hiên! Anh nói thật cho tôi biết đi, anh có thói quen mộng du hay không?"
Mộng du thực chất là một loại trong chứng bệnh khó ngủ, trạng thái này không thuộc phạm trù giấc ngủ nhưng vì mấy năm gần đây hay xảy ra các vụ án mộng du giết người nên đã gây được sự chú ý của rất nhiều học giả. Mộng du là hành động không tự chủ được ý thức, cho dù có thật sự gây ra những hành vi làm tổn thương đến người khác thì cũng không bị định tội.
Phán đoán đầu tiên của cô sau khi xem xong đoạn clip là bệnh nhân Lương Hiên mắc chứng mộng du, toàn bộ hành vi giết vợ và tự sát khi đó đều là vô thức. Không phải cô chưa từng gặp trường hợp nào tương tự, đã từng có một người mắc chứng mộng du nghiêm trọng, nửa đêm như một hồn ma "bay" từ trong phòng ngủ ra ngoài, leo thẳng lên sân thượng rồi nhảy xuống đất. Người bệnh đó rơi xuống như một quả khinh khí cầu đã bơm đầy khí, cả người nát tan.
Tố Diệp đã cho là như vậy, nào ngờ Lương Hiên lại chầm chậm lắc đầu, nói rất chắc chắn: "Không, tôi không mắc chứng bệnh đó".
"Cũng tức là anh biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì?" Tố Diệp nhíu mày, ánh mắt hơi do dự.
Lương Hiên mở miệng nhưng lại không trả lời ngay, hồi lâu sau mới đột ngột hỏi một câu: "Vợ... vợ tôi... cô ta... cô ta còn sống không?".
Tố Diệp yên lặng nhìn anh ta một lúc: "Còn sống".
"Tại sao cô ta vẫn còn sống?" Tâm trạng của Lương Hiên đột nhiên trở nên rất kích động. Nếu không phải vì đang bó bột, chắc chắn anh ta sẽ nhảy từ trên giường xuống. Sự khiếp đảm chiếm trọn gương mặt anh ta, cùng với đó, đôi mắt sâu thẳm cũng như ngập tràn bóng đêm vô tận: "Tổng giám đốc Niên!".
"Tại sao anh nhất định phải tìm anh ấy?" Tố Diệp gần như cúi người xuống gạn hỏi.
"Bác sỹ Tố, cô không thể tin vợ tôi được! Cô ta muốn giết tôi! Hai người họ... đều muốn giết chết tôi!" Lương Hiên nhìn chằm chằm Tố Diệp, con ngươi hằn lên những tia máu khiếp sợ...
~Hết chương 13~
Chương 14: Cơn ác mộng về căn nhà cũ
Giọng anh ta khản đặc.
Thoạt nghe giống như tiếng phong cầm đã bụi bặm và lạc điệu, lấp kín đôi tai khiến đối phương cực kỳ khó chịu.
Chẳng hiểu sao Tố Diệp bỗng thấy căng thẳng. Ánh mắt Lương Hiên từ đầu tới cuối không hề dịch chuyển, hai con ngươi trắng dã như phủ lớp tro tàn. Cô nhìn rõ nỗi kinh hoàng và cảm giác tuyệt vọng xuất phát từ nội tâm.
"Niên Bách Ngạn... muốn giết anh?" Quan sát hồi lâu, cô mới hỏi một câu.
Lương Hiên bất chợt đưa mắt liếc nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng dừng lại nơi gương mặt Tố Diệp: "Đúng vậy! Anh ta... Anh ta muốn giết tôi. Cả anh ta và vợ tôi đều muốn giết tôi".
Tố Diệp vô thức ngước mắt nhìn chiếc gương ở gần đó, trong gương chỉ phản chiếu gương mặt trong sáng thuần khiết của cô. Cô hít sâu một hơi, suy nghĩ: "Nếu anh ấy có ý định giết anh, vậy giả sử bây giờ tôi đưa cho anh một con dao, anh có muốn đi giết anh ấy không?".
"Tôi..." Đôi đồng tử của Lương Hiên bất ngờ lóe lên một tia nhìn mập mờ, nhưng nhanh chóng bị Tố Diệp nhạy bén bắt được. Anh ta hình như đang suy nghĩ, nhíu mày rất chặt, khoảng hơn hai phút sau mới lẩm bẩm: "Không... Tôi phải trốn đi. Tôi... Tôi không thể để anh ta tìm được tôi... Không thể!".
"Nếu tôi cho anh một tấm gỗ, có nó rồi người khác sẽ không nhìn thấy anh, anh sẽ chắn tấm gỗ đó ở hướng nào trên người anh?" Tố Diệp hỏi một câu thuận theo ý của anh ta mà không hề báo trước.
Lương Hiên không suy nghĩ gì, buột miệng đáp: "Đằng sau! Tôi muốn chắn ở đằng sau!".
Nghe xong Tố Diệp rơi vào im lặng, đầu mày nhíu lại thành một đường cong nghiêm nghị.
"Bác sỹ Tố! Tôi xin cô hãy cứu tôi, cô nói có thể giúp được tôi mà." Tâm trạng của Lương Hiên bỗng trở nên rất kích động, vùng vẫy rất mạnh để ngồi dậy nhưng vì cơ thể đau buốt mà gương mặt chợt nhăn nhó. Anh ta há hốc miệng, thở phì phò, cất giọng ồm ồm: "Bây giờ ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, mơ thấy Niên Bách Ngạn muốn giết tôi, mơ thấy hai người họ đẩy tôi xuống nước. Dưới nước tối đen như mực, tôi vừa lạnh vừa sợ hãi. Dưới đó còn có một đường ống hẹp dài u tối. Tôi... Tôi đành phải bơi theo đường ống đó. Nó rất chật hẹp, một đầu còn có một ngôi nhà cũ âm u, xung quanh bụi cỏ mọc đầy...".
"Anh có bước vào căn nhà đó không?" Tố Diệp nhìn anh ta chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ.
"Tôi vào rồi... Gần như ngày nào cũng vào." Cả người Lương Hiên run lên, đôi môi vốn đã chẳng hồng hào giờ càng trắng bệch.
"Trong căn nhà đó có gì?" Nếu là một cơn ác mộng lặp lại hằng ngày, cô tin chắc anh ta sẽ nhớ rất rõ.
"Có... Có... một chiếc quan tài." Vì căng thẳng, hàm răng Lương Hiên va vào nhau, phát ra những tiếng kèn kẹt vô cùng chói tai, "Tôi nhìn thấy em trai tôi nằm trong quan tài, nhưng nó lại vỗ cánh bay đi mất. Sau đó... Sau đó tôi lại nhìn thấy vợ tôi. Cô ta... Cô ta và Niên Bách Ngạn ở cùng nhau. Bọn họ... Bọn họ cầm dao xông tới chém tôi..." Nói tới đây, nước mắt của anh ta cũng chảy ra theo, anh ta gào thét một cách cuồng loạn: "Tôi chịu đủ rồi! Không chịu nổi nữa!".
Tố Diệp nhìn anh ta, thở dài nặng nề, thần thái càng lúc càng nghiêm túc.
Khi cô từ phòng bệnh bước ra, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao. Làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt, thấm đẫm hương hoa ngây ngất, rặng liễu rủ bóng bên hồ, sắc xanh sáng rực một góc trời, vòm trời trong veo như một miếng ngọc lưu ly. Ngày xuân của Bắc Kinh luôn đẹp tới cực điểm nhưng cũng ngắn ngủi tới cực điểm.
Trên đời này, thứ đẹp nhất bao giờ cũng sẽ chóng qua nhất.
Từ lúc gặp Niên Bách Ngạn, Tố Diệp không nói câu nào đến tận khi hai người lên xe. Niên Bách Ngạn đặt một cốc cafe nóng hổi vào tay cô. Hương thơm ngào ngạt của cafe lấp đầy khoang xe cùng với hơi thở nồng nàn của người đàn ông bên cạnh đồng thời vò nát hô hấp của cô, khiến nó như vỡ vụn.
Anh không nói gì, chỉ im lặng khởi động xe.
Còn Tố Diệp, sau khi nhấp một ngụm cafe thì ngẩng đầu lên ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn như đang suy tư điều gì. Ở góc độ này, trông anh rất điển trai, những đường nét cương nghị hoàn hảo không chê vào đâu được nhưng bờ môi mỏng hơi mím cùng chiếc cằm kiêu ngạo kia đủ để nhận ra anh là người vô tình.
"Từ lúc ở phòng bệnh ra cho tới giờ, tôi vẫn đang suy nghĩ một vấn đề." Khi chiếc xe đi vào đường quốc lộ, Tố Diệp khẽ lên tiếng. Cốc cafe nóng hổi cuối cùng cũng truyền được chút nhiệt ấm áp sang những ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Phía trước là ngã tư, Niên Bách Ngạn cho xe đi chậm lại. Đến khi xe dừng hẳn anh mới quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt bình thản, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
Tố Diệp chỉnh lại tư thế ngồi, uống thêm một ngụm cafe, ánh mắt trở nên bình thản: "Có người rõ ràng là tâm lý có vấn đề nhưng lại sinh hoạt và làm việc như một người bình thường. Còn có người rõ ràng là rất bình thường lại bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, rồi bị người ta xem là kẻ điên. Tình trạng này tuy hiếm nhưng vẫn đang tồn tại. Anh Niên nghĩ sao về vấn đề này?".
~Hết chương 14~
Chương 15: Cảnh đêm quá huyền ảo
Thời gian chờ đèn đỏ không lâu, vừa hay đây lại là giờ cao điểm buổi sáng, ô tô đi lên cầu vượt gần như tắc nghẽn. Dòng xe chạy chầm chậm như một đám ốc sên nhích từng bước một, lấp đầy bốn hướng tây bắc đông nam của thành phố Bắc Kinh.
Niên Bách Ngạn khởi động xe rồi lái thẳng xuống một con đường nhánh, bàn tay lớn nắm chặt vô lăng, đáp lại câu hỏi của cô rất nhanh chóng: "Trả từng người về đúng vị trí của mình là cách giải quyết tốt nhất".
Tố Diệp chầm chậm uống cafe. Một suy nghĩ rời rạc xuất hiện nơi đáy mắt, anh trả lời cũng thẳng thắn đấy. "Anh không sợ tôi nghi ngờ anh sao?" Niên Bách Ngạn này từ đầu tới cuối đều ở trong phòng quan sát, Lương Hiên nói những gì chắc anh cũng đã nghe rất rõ.
"Đây chính là lý do tôi trực tiếp tìm một bác sỹ tâm lý." Nét mặt và ngữ điệu của anh đều rất từ tốn, hai hàng lông mày bình thản, không một gợn sóng: "Những lời Lương Hiên nói có phải là sự thật hay không, rốt cuộc anh ta có vấn đề gì, cô mới là người có tư cách đưa ra đáp án nhất".
"Anh Niên coi trọng tôi rồi." Trong lòng Tố Diệp vụt qua một tia cảnh giác, cảm giác đề phòng này rõ nét như có một lưỡi dao khắc từng đường ngoằn ngoèo trong tim. Nói thật, cô không muốn gần gũi với Niên Bách Ngạn, anh quá bình tĩnh, dù là một kẽ hở cũng khó mà tìm được.
"Ít nhất thì tập đoàn Tinh Thạch vẫn chưa bị ảnh hưởng." Cô chêm vào một câu.
Khóe môi Niên Bách Ngạn hơi rướn lên, anh lái chậm xe lại: "Muốn một tin tức không bị phát tán không phải chuyện gì quá khó khăn, tin phải xuất hiện đúng lúc cần thiết mới là tin hay nhất".
"Tôi có nên ngưỡng mộ những người có tiền như các anh không nhỉ?" Tố Diệp cười khẩy. Việc ngăn chặn tin tức phát tán đối với Tổng giám đốc của một công ty trên sàn chứng khoán mà nói đúng là quá đơn giản.
Niên Bách Ngạn nghe ra sự mỉa mai châm chọc được che giấu, hơi quay mặt nhìn cô, rồi lại tập trung nhìn về phía trước, trong giọng nói bỗng toát lên một sự thích thú: "Tôi phải hợp tác thế nào mới có thể khiến cô hết nghi ngờ?".
Tố Diệp thở dài, một lúc sau mới đáp: "Tôi cần tìm hiểu những thông tin về mẹ của Lương Hiên." Người đàn ông Niên Bách Ngạn này có một tố chất tâm lý cực mạnh. Thông qua cách nói chuyện, không khó để nhận ra sự kiên quyết của anh, tuyệt đối không để cho người ngoài bước vào thế giới nội tâm của mình. Loại người này làm việc luôn thích tự lực cánh sinh, phương pháp cũng rất nhanh gọn, dứt khoát, không lề mề, dài dòng vì anh sẽ không để cho người khác có cơ hội hiểu mình và đoán được suy nghĩ của mình. So với việc lãng phí thời gian vào anh, cô lại thích đi đường vòng hơn. Vợ của Lương Hiên giờ đã trở thành người thực vật, chỉ còn biết nằm thở trong bệnh viện, việc cô có thể làm chính là bắt tay từ những nguồn tài liệu ban đầu.
"Tất cả mọi tài liệu về Lương Hiên đều có ở câu lạc bộ." Niên Bách Ngạn chẳng ngạc nhiên gì về đề nghị bất ngờ của Tố Diệp.
Tố Diệp trân trân nhìn anh, chau mày: "Anh Niên! Con người anh có phải chưa bao giờ biết ngạc nhiên không?".
"Hả?" Hình như chưa nghe rõ cô nói gì, anh quay đầu sang nhìn, ánh mắt hơi nghi hoặc.
"Không có gì." Thì ra anh cũng biết thay đổi nét mặt.
"Anh định đưa tôi đến câu lạc bộ D?"
"Sợ rồi?" Giọng nói điềm tĩnh của Niên Bách Ngạn bất ngờ toát ra sự trêu đùa. Suy nghĩ của anh là, nói gì thì nơi đó cũng từng xảy ra án mạng.
Nhưng Tố Diệp lại có suy nghĩ khác. Cô chỉ chán ghét những việc và những người có liên quan tới Tinh Thạch. Đè nén cảm xúc trong lòng, cô hờ hững đáp: "Địa bàn của anh Niên mà, tôi chẳng có lý do gì để sợ".
"Câu trả lời này của cô rất khiến đàn ông rất hãnh diện đấy." Niên Bách Ngạn khẽ lên tiếng, rồi xoay vô lăng một vòng, lái xe thẳng về hướng câu lạc bộ.
***
"Mau chạy đi!"
"A!!!" Tố Diệp giật mình tỉnh giấc, lúc mở mắt ra, mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi.
Ngoài cửa là cảnh đêm rực rỡ, còn xung quanh ngập tràn ánh đèn màu vàng nhạt, đã có người cố ý điều chỉnh cho ánh sáng tối đi. Nhờ có tia sáng dịu êm mờ ảo, cô dễ dàng nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường, một rưỡi sáng.
Tố Diệp tỉnh dậy. Điệu nhạc xa xôi quẩn quanh bên tai cô cũng dần bị hiện thực nuốt chửng. Chiếc áo đắp trên người khẽ trượt xuống vai, cô cúi xuống nhìn, là một chiếc áo vest nam giới.
Là áo vest của Niên Bách Ngạn, trên áo vẫn còn vẹn nguyên mùi hương nồng nàn dễ chịu cùng mùi thuốc lá thoang thoảng của anh, ngay cả hô hấp của cô cũng nhiễm sự rắn rỏi đặc biệt của đàn ông.
Không hiểu sao tim cô bất ngờ nhảy dựng lên, đập rất nhanh.
Ban ngày, Niên Bách Ngạn chở cô tới câu lạc bộ. Tư liệu về Lương Hiên rất nhiều, có lẽ cô xem mãi rồi ngủ thiếp đi mất nhưng cô nhớ rõ mình không ngồi xem tài liệu ở căn phòng này.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Diện tích của căn phòng khá lớn, thống nhất lấy màu chủ đạo là cà phê đậm và đen, kết hợp cùng một số vật trang trí màu xám bạc để tạo điểm nhấn, các đồ gia dụng đều không thiếu thứ nào. Rất rõ ràng, đây là một phòng nghỉ.
Tố Diệp khoác áo, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Ánh sáng trong phòng khách cũng hơi tối, tia sáng mờ mờ phản chiếu lên cánh cửa bằng thủy tinh chính hiệu Italy, khiến không gian càng thêm mông lung mộng ảo. Tia sáng ấy tập hợp lại trong ánh mắt, vừa hay giúp cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa sổ cách đó không xa.
Câu lạc bộ này may mắn chiếm giữ được vị trí thuận lợi. Phòng nghỉ ở độ cao hơn 6 mét, nhìn từ trên xuống dưới qua ô cửa sổ ban công có thể thu hết cảnh đêm tuyệt đẹp của Bắc Kinh vào trong tầm mắt. Niên Bách Ngạn đứng đó, dáng người cao to hòa vào màn đêm rộng lớn và những tia sáng thủy tinh, toát lên một phong thái vương giả rất tự nhiên.
Anh đang gọi điện thoại, hơi dựa vào quầy bar bên cạnh, một tay khẽ lắc ly rượu vodka, loại rượu mạnh rất hợp với một người đàn ông điềm tĩnh. Những viên đá lạnh ngắt làm mờ đi lớp thủy tinh.
Từ đây nhìn qua, Niên Bách Ngạn cực kỳ quyến rũ. Chiếc áo sơ mi đen mỏng manh khó che đi hết khuôn ngực với từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, hình như đang dặn dò chuyện gì đó. Khung cảnh làm dịu đi những đường nét cứng rắn trên gương mặt, khiến chúng không còn nghiêm nghị như trước.
Giọng anh tuy trầm nhưng loáng thoáng vẫn nghe được anh đang nói gì. Hình như anh đang dặn cấp dưới theo dõi sát sao mỏ kim cương bên Nam Phi, có lẽ đó là mỏ kim cương vừa mới đầu tư. Ngữ điệu kiên quyết mạnh mẽ, mang theo một khí thế khiến người ta rất áp lực. Tố Diệp nhớ lại lời giới thiệu của phóng viên về anh, chợt thở dài khe khẽ. Trở thành nhà cung ứng cũng coi như đã giữ một vị trí quan trọng trong ngành công nghiệp khoáng sản. "Trùm khoáng sản", những chữ này thật sự rất có sức nặng.
Nghĩ mãi, bất giác một suy nghĩ hoang đường vụt qua đầu cô.
Cô... không phải đã được anh bế vào phòng ngủ đấy chứ?
1
~Hết chương 15~