Chương 36: Lương tăng ca quá đắt
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Niên Bách Ngạn đã từ trong cửa hàng bước ra, trong tay xách một chiếc túi đựng mấy hộp phô mai. Tố Diệp càng kinh ngạc hơn, nhìn mấy vị khách tay không đã đi xa, rồi lại nhìn người đàn ông đang đi về phía xe. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đâu phải đã bán hết phô mai.
Cửa xe bật mở, Niên Bách Ngạn ngồi vào trong, đưa cho cô chiếc túi trong tay mình: "Mấy hộp này đủ để cô ăn dọc đường rồi chứ?".
Tố Diệp cầm lên xem, đầy đủ năm hộp phô mai to vị truyền thống. Lúc sau nhớ lại lời anh vừa nói, cô nhíu mày: "Dọc đường?".
"Khu Nam La Cổ chúng ta cũng đã tới, cô cũng nên báo cáo tình hình của Lương Hiên với tôi rồi." Sau khi ngồi vững, Niên Bách Ngạn liền khởi động xe, quay đầu nhìn cô rồi vô thức nhăn mày: "Thắt dây an toàn vào".
Tố Diệp cố gắng bình ổn tâm trạng, kéo dây an toàn lại, thắt cẩn thận: "Anh Niên, tôi đã nói là lương ngoài giờ của tôi rất đắt rồi đấy...".
"Lương ngoài giờ? Chẳng phải cô đang cầm trong tay đấy ư?" Chiếc xe lại một lần nữa từ từ di chuyển trong giữa người, anh rất điềm nhiên: "Đúng như cô nói, đúng là quá đắt".
Cô giơ chiếc túi trong tay lên trước mặt anh, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, bật cười: "Ý anh là năm hộp phô mai này?".
"Năm hộp phô mai, cộng thêm ba mươi mấy người trong cửa hàng nữa." Người phía trước đã bớt đi nhiều, Niên Bách Ngạn tăng tốc thêm, tia sáng khẽ rọi lên sống mũi anh, khoảng khắc này trông anh đẹp đến mê hồn.
Đây cũng là khung cảnh Tố Diệp nhìn thấy khi quay sang, chỉ có điều mục đích của cô vốn không phải muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp rung động lòng người đó của anh. So với vẻ ngoài, cô càng thấy anh kỳ lạ hơn. Cô bất giác nhớ tới mấy lời khuyên vàng ngọc không đầu không cuối đó của bà cô cùng ánh mắt quái dị của những người khách rời khỏi cửa hàng, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, cô không khỏi tò mò, hỏi một câu: "Tôi chưa hiểu ý của anh. Những khách hàng đó không thể vô duyên vô cớ bỏ đi, anh cũng không thể mua được phô mai nhanh đến thế. Anh đã làm gì cho họ?".
"Để có thể moi được tin tức của Lương Hiên từ miệng cô, tôi đành phải làm 'tán tài đồng tử'* một lần." Cuối cùng Niên Bách Ngạn đã cho xe rẽ vào đường chính, sau khi thoát được một lượt chờ đèn đỏ liền lái thẳng về hướng Đông.
*Nguyên gốc là 'Thiện tài đồng tử', người xuất hiện trong các câu chuyện dân gian, được miêu tả cùng Long Nữ như một tiểu đồng hầu cận bên Quan Thế Âm Bồ Tát. Ở đây Niên Bách Ngạn nói lái, ý chỉ một người phải tiêu tiền hoang phí, tẩu tán hết tài sản.
Lời anh nói tuy chưa rõ ràng, nhưng Tố Diệp cũng chợt hiểu ra. Cô quên mất rằng kiểu người có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề như Niên Bách Ngạn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian. Chắc là bà cô và những người đó sau khi nhận được "phí giải tán" của Niên Bách Ngạn cũng kích động lắm, nghĩ rằng một người ngang ngược ngông cuồng như cô sao có thể khiến một người đàn ông xuất sắc như vậy đầu hàng, cam tâm tình nguyện vì mình. Thế nên, cô đã hiểu hết những lời "răn dạy nhẹ nhàng" đó của bà cô, cả những ánh mắt phức tạp đó nữa. Một lúc lâu sau cô mới đè nén được sự kinh hoàng trong lòng, liếc mắt nhìn anh, cười khẩy: "Thương nhân đúng là thương nhân, rõ ràng là lười biếng phải vung tiền qua cửa sổ, lại còn đổ hết lên đầu người khác, bốn chữ 'tính toán tỉ mỉ' áp dụng cho anh Niên cũng coi như miêu tả xác đáng rồi".
Niên Bách Ngạn mặc cho cô khoe tài hùng biện, chỉ chuyên tâm lái xe, đuôi mắt hơi nhếch lên. Tố Diệp thấy anh lại quay về với vẻ trầm mặc cố hữu thì cũng chán chẳng buồn oán thán thêm. Cô mở hộp phô mai nhấm nháp. Không hiểu sao ăn mãi thì những phiền muộn và khó chịu quẩn quanh trong lòng cũng tan biến dần, không biết là nhờ hương vị ngọt ngào nồng đậm trong miệng xúc tác cho tâm lý hay người đàn ông bên cạnh đã giải tỏa lượng hormon adrenaline* trong cô.
*Adrenaline: Được sản sinh bởi tuyến thượng thận, hormon Adrenaline cùng với hormon có tên gọi noradrenaline có tác dụng kích thích điều chỉnh làm tăng lượng ôxy cung cấp cho não và các cơ, làm giãn nở đồng tử và ức chế các chức năng không cần thiết của cơ thể trong các trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như trong cấp cứu sốc phản vệ. Nếu ai cảm thấy đoạn trên quá khó để hiểu có thể hiểu với một nghĩa rất đơn giản: Máu điên!
Thật ra cô không thể không thừa nhận, sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn đúng là đã làm vơi bớt những nỗi buồn đang bò trong lòng cô. Nếu không có anh, những buồn bực không thể xua tan ấy sẽ càng đậm nét như vết máu xuất hiện khi có một lưỡi dao cứa vào tim.
Chiếc ô tô lướt vào dòng xe trải dài dưới ánh đèn đường. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đèn đuôi xe nhuộm đỏ đôi mắt khiến cô giật mình: "Anh định đưa tôi đi đâu?".
"Đến nhà hàng."
"Tôi đâu có nói sẽ tới nhà hàng?" Cô tự thừa nhận mình không hề lơ đễnh một mình, chỉ là vừa rồi trầm tư suy nghĩ quá lâu, đến lúc bừng tỉnh lại mới phát hiện anh đã sớm tự quyết định điểm đến tiếp theo mà không hề hỏi ý kiến của cô, cũng chẳng thèm báo trước một tiếng, cứ thế đánh lừa thái độ cảnh giác mà cô luôn tự hào như không.
Niên Bách Ngạn nắm chắc vô lăng, sau khi đi qua đèn xanh thì chầm chậm rẽ phải. Đèn đường xuyên qua cửa kính xe, từng tia sáng vụn vặt chiếu vào, khiến gương mặt anh càng trở nên góc cạnh. Anh đáp lại cô một lời giải thích hiếm hoi: "Thứ nhất, chúng ta cần một không gian yên tĩnh để bàn về vụ án của Lương Hiên. Thứ hai, tôi đói rồi".
~Hết chương 36~
Chương 37: Người chủ nhà bị chập mạch
Lời của các cụ cấm có sai: "Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường".
Vụ án Lương Hiên giết vợ vô tình bị lộ hết. Sau khi phía cảnh sát và truyền thông tham gia vào, câu chuyện khó tưởng tượng này trở thành đề tài được mọi người sôi nổi thêu dệt, có điều tin tức đã nhanh chóng đổi hướng. Một vụ thảm sát đẫm máu bất ngờ giúp giá cổ phiếu của tập đoàn Tinh Thạch tăng vọt sau khi lên sàn giao dịch.
Công đầu phải kể tới bản báo cáo phân tích tâm lý chuyên nghiệp của Tố Diệp cùng những quyết sách mạnh mẽ dứt khoát của Niên Bách Ngạn sau khi sự việc xảy ra. Bản báo cáo của Tố Diệp giúp Tinh Thạch tránh được những trách nhiệm pháp lý, còn Tinh Thạch thì kịp thời thể hiện tinh thần trách nhiệm khi chịu mọi chi phí điều trị cho Lương Hiên và vợ anh ta, tiền trợ cấp, tiền học cho hai đứa trẻ. Một quyết định đầy nhân tính như thế đã khiến các cổ đông của Tinh Thạch phải ngợi khen sâu sắc.
Cùng lúc đó, showroom đá quý cao cấp do tập đoàn quản lý cũng bắt đầu những hoạt động kết nạp thành viên mũi nhọn. Theo đó, điều kiện để gia nhập showroom D vô cùng khắt khe. Việc chọn lựa hội viên không những xét tới mức vốn cố định, mà còn quan tâm tới nơi định cư lâu dài, thành phần gia đình... Nhưng càng chặt chẽ như vậy lại càng thu hút sự hứng thú của những đại gia trong giới thương nhân, thêm nữa, showroom D là nơi có những mẫu đá quý hiếm thấy, đây là điểm mấu chốt để hấp dẫn mọi người.
Mọi việc diễn ra bình thường, giống như một sự việc bất ngờ xảy ra, thu hút sự chú ý của giới truyền thông, sau đó bùng nổ thành một cuộc khủng hoảng, rồi có người trong cuộc đề ra phương án giải quyết chắc như đinh đóng cột, để giúp cuộc khủng hoảng kinh tế tưởng sẽ nổ tung ấy thoát khỏi nguy hiểm, có tác dụng thúc đẩy thành tích thời kỳ đầu ra thị trường.
Thời gian này trời bắt đầu nóng lên, những mầm xanh trên nhánh cây chớp mắt cũng đã lớn thành cành lá rậm rạp. Những bông hoa đầu xuân đã rơi rụng khắp mặt đất, thay vào đó là sắc xanh ngập tràn của mùa hạ. Mùa xuân của Bắc Kinh xưa nay vẫn ngắn ngủi. Có lẽ, những thứ tuyệt đẹp hay chóng vánh, cũng giống như niềm vui vậy. Chính vì cuộc đời con người có quá nhiều trắc trở và tiếc nuối mà ta không thể lường trước, thế nên họ mới cảm nhận được niềm vui trong sự yên bình ngắn ngủi mà cam lòng đón nhận khó khăn.
Tố Diệp đã chuyển nhà.
Đây là chuyện sớm muộn, dù sao cô cũng chẳng thể ở cả đời cùng Lâm Yêu Yêu.
Sau khi bắt đầu đi làm, thời gian của cô ít đến đáng thương, thế nên nơi ở càng trở nên quan trọng. Phòng tâm lý Liên Chúng và trường đại học nơi cô dạy, một ở khu Triều Dương, một ở khu Hải Điện. Suy nghĩ tới việc một tuần chỉ phải lên lớp một buổi, cuối cùng cô đã chọn thuê nhà ở gần Liên Chúng.
Đồ đạc của cô vốn không nhiều, cộng thêm có sự giúp đỡ của Lâm Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa, nên chỉ mất một buổi sáng là đã xong xuôi. Mặc dù Lâm Yêu Yêu khăng khăng không đồng ý, nhưng vẫn vừa càu nhàu vừa dọn dẹp nhà mới giúp cô. Đinh Tư Thừa lái xe tới siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối.
"Đây chính là sự khác biệt giữa giai cấp tư sản và vô sản. Vừa mới đi làm đã chuyển đến cái nhà mỗi tháng những mười tám ngàn*, chẳng trách cậu không vừa ý với cái ổ nhỏ xíu đó của tớ." Sau khi hai người bận rộn xong, Lâm Yêu Yêu lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp kem, ngồi lên sofa rồi dựa thẳng vào người Tố Diệp.
*18.000 NDT = 63.000.000 VNĐ.
9
Tố Diệp ăn mấy miếng là hết hộp kem. Cô giơ tay lên, chiếc hộp rỗng bay một đường parobol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi vào thùng rác, mặc kệ Lâm Yêu Yêu đang dính chặt lấy mình như một con rái cá: "Lâm cô nương à! Cậu phải làm rõ mấy việc sau rồi hãy lớn tiếng phê phán nhà tư bản đây. Thứ nhất, địa điểm này do chính giáo sư Đinh nhiệt liệt yêu cầu. Ông ấy hy vọng tớ ở gần cơ quan một chút. Thứ hai, tớ không hề tiêu tiền chùa của cơ quan. Trong khu vực này, cái giá mười tám ngàn cùng lắm chỉ thuê được nhà hai phòng, nhưng căn hộ này những hai phòng khách, ba phòng ngủ lại còn trang hoàng lộng lẫy. Tớ đã đặc biệt liếc qua nhà bếp, toàn bộ đều là dụng cụ nấu nướng cao cấp. Với cái giá mười tám ngàn mà thuê được căn nhà này không phải tớ ăn may thì chủ nhà đúng là bị co giật, thế nên tớ được lời là từ chủ nhà. Thứ ba, vụ án của Tinh Thạch do tớ tiếp nhận, bản báo cáo tâm lý của chồng Vương Bình cũng là do tớ làm. Trước khi vào làm chính thức, tớ đã giúp Liên Chúng một việc lớn như thế, được lợi cũng là chuyện đương nhiên. Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, căn nhà giá mười tám ngàn tớ phải gánh mười ngàn, cơ quan chỉ thanh toán có tám ngàn thôi biết chưa? Đừng có làm như tớ ở miễn phí vậy".
~Hết chương 37~
Chương 38: Luôn tự nhắc nhở bản thân mình là ai
Vụ án Vương Bình nhảy lầu được phía cảnh sát chính thức điều tra lại. Kết quả đã không còn quan trọng, quan trọng là chứng cứ rành rành cô đã cung cấp cho họ. Việc Vương Bình đã hồi phục là sự thật, tâm lý chồng Vương Bình có vấn đề cũng là sự thật. Cộng thêm vụ án của Lương Hiên, cô đã thành công bảo vệ được danh dự cho Liên Chúng.
Lâm Yêu Yêu nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được cười: "Cậu học tâm lý đúng là khiến cho giới luật sư thiếu một dũng tướng đánh đâu thắng đó đấy, mồm mép lợi hại quá đi".
Tố Diệp mím môi. Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh đèn trong phòng hòa vào nhau, để lại cái bóng mờ ảo trên gương mặt sáng như lòng trắng trứng của cô. Hàng mi dài khẽ chớp: "Tớ chỉ muốn cho cậu biết, tớ cùng lắm chỉ là một người vô sản được bọc dưới lớp vỏ tư sản mà thôi".
"Đúng là đồ hám lời mà, chẳng thèm cãi nhau với cậu." Lâm Yêu Yêu cũng ăn xong kem, ngậm thìa chỉ vào bức tường ở phía Bắc phòng khách: "Còn nữa, cậu cũng biến thái quá đi, dán ảnh của mình cao ngang tường thế kia. Căn nhà này cao hơn sáu mét đấy, nửa đêm cậu tỉnh dậy không sợ bị ảnh của mình dọa chết khiếp à?".
Bức ảnh được khảm lên tường mộc mạc khác thường. Khung cảnh trắng xóa một màu, cánh hoa màu trắng rồi cả chiếc váy dài trong bức ảnh cũng trắng toát. Đuôi váy rất dài, cứ thế tung bay trong gió giữa những cánh hoa. Cánh hoa tô điểm cho váy, váy lại tôn lên mái tóc đen nhánh thướt tha. Giữa hai màu đen trắng tương phản là ánh mắt hơi cụp xuống của Tố Diệp. Trong ảnh, cô không nhìn vào ống kính, chỉ hơi nghiêng đầu. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng vẫn toát lên một vẻ yên tĩnh, thoát tục.
Ánh sáng thủy tinh bên tường phản chiếu lên gương mặt Tố Diệp trên ảnh. Đường cong ấy rất hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm. Sự yên tĩnh của Tố Diệp như hòa làm một với khung cảnh ngập sắc trắng đó.
Bức ảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng kích cỡ quá to khiến người ta hết hồn. Ngồi trên sofa tầng một, ngước mắt là có thể nhìn thấy bức ảnh khổng lồ ấy, giống như có một người cao hơn sáu mét đè xuống, không chỉ chấn động thị giác mà còn chấn động cả tâm tưởng.
Tố Diệp không trả lời ngay, chỉ yên lặng ngắm nhìn nó, ánh mắt dần trầm tĩnh lại. Lâm Yêu Yêu không biết cô đang nghĩ gì, nghiêng đầu nhìn cô. Một lúc sau, Tố Diệp mới chậm rãi lên tiếng: "Tớ chỉ muốn... liên tục nhắc nhở bản thân mình là ai".
"Hả?" Lâm Yêu Yêu chớp chớp mắt, không biết là chưa nghe rõ hay là chưa nghe hiểu.
"Đừng có hả nữa. Nói chuyện của cậu đi, Lâm cô nương. Cậu định tới Tinh Thạch làm việc thật sao?" Tố Diệp không muốn nói sâu thêm về chủ đề vừa nãy, cô chuyển ánh mắt cũng chuyển luôn đề tài. So với việc nói chuyện của cô, chi bằng nói chuyện của Lâm Yêu Yêu. Khi mới nghe thấy tin này, cô là người kinh ngạc nhất.
"Đương nhiên. Tớ đã nộp đơn xin việc rồi. Trợ tá cho giám định viên của tập đoàn Tinh Thạch danh tiếng. Thế nào, kinh chưa?" Lâm Yêu Yêu vừa nói tới đây hai mắt đã sáng như sao.
Đầu Tố Diệp ong ong như bị búa đập vào. Đâu phải cô không nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lâm Yêu Yêu. Có thể ngày ngày được tiếp xúc với đá quý là ước mơ của cô ấy, Tố Diệp đương nhiên sẽ không can dự quá nhiều. Chỉ có điều, thế giới này thật sự quá nhỏ bé, vòng tới vòng lui cuối cùng phát hiện hóa ra mình vẫn chẳng thể thoát khỏi vòng tròn ấy. Lâm Yêu Yêu bên này vẫn còn mải chìm đắm trong niềm hưng phấn với công việc mới, hoàn toàn không phát hiện ra nụ cười trên môi Tố Diệp đã tắt ngấm từ lâu. Cô ấy tự lẩm bẩm: "Nghe nói chủ tịch của tập đoàn Tinh Thạch đã lui về vị trí thứ hai. Bây giờ mọi việc đều do tổng giám đốc Niên đó phụ trách, anh ta coi như một tay che trời rồi".
Chẳng câu nào lọt vào tai Tố Diệp, đầu cô vẫn còn đang căng ra...
~Hết chương 38~
Chương 39: Sự ích kỷ của người con gái
"Diệp Tử này, nhắc tới Niên Bách Ngạn, tớ vẫn muốn xin lỗi cậu." Lâm Yêu Yêu bỗng thở dài, kéo cánh tay Tố Diệp lại, nét mặt thay đổi.
Tố Diệp cười nhẹ nhàng: "Cậu muốn nói tới việc lần trước cậu nhắc đến Niên Bách Ngạn trước mặt Đinh Tư Thừa phải không?".
Lâm Yêu Yêu, người bạn thân bao năm nay của cô, bình thường những lúc toe toét hay hờn dỗi đều tùy tiện gọi cô là lá nhỏ, chỉ có những khi cô ấy tự thấy áy náy hoặc trong lòng có chuyện gì che giấu mới thở dài, gọi cô là Diệp Tử.
Con gái bao giờ cũng rất nhạy cảm, đặc biệt là trước người đàn ông mà mình thích. Hôm đó khi Lâm Yêu Yêu nhắc tới Niên Bách Ngạn bằng giọng kinh ngạc và vui mừng trước mặt Đinh Tư Thừa là cô biết rõ cô ấy đã nảy sinh một chút hẹp hòi, ích kỷ. Nhưng như vậy thì có sao? Cho dù Lâm Yêu Yêu mãi mãi không nhắc tới, cô cũng sẽ không chọc vào. Cô ấy là bạn tốt, là tri kỷ của cô. Cô tình nguyện dung túng cho người bạn này. Ai bảo phụ nữ gặp được tình yêu rồi thì lúc nào cũng suy tính thiệt hơn?
Thế nên, chuyển nhà cũng là một quyết định bắt buộc. Vì Đinh Tư Thừa đã quyết định sẽ ở lại Bắc Kinh. Cô không thể lúc nào cũng tới làm "bóng đèn" giữa hai người họ được.
"Tớ biết có rất nhiều chuyện không giấu được cậu. Thật ra sau hôm đó, tớ cũng tự trách lắm. Rõ ràng tớ biết cậu và Niên Bách Ngạn không có gì còn cố ý nói như vậy." Lâm Yêu Yêu nắm chặt tay cô, biểu cảm chân thành: "Trước giờ tớ chưa hề nghi ngờ ý của cậu, nhưng ánh mắt đó của Tư Thừa khiến tớ cảm thấy rất lo lắng. Hôm đó ở sân bay, tớ đã thấy rõ cách anh ấy nhìn cậu, vô cùng dịu dàng. Kiểu dịu dàng đó... tớ chưa bao giờ gặp qua. Diệp Tử, tớ sợ lắm, thật đấy!".
"Ngốc ạ!" Tố Diệp thấy lòng như thắt lại, vì lời bộc bạch của Lâm Yêu Yêu, cũng vì những day dứt và lo lắng cô ấy không thể che giấu. Thực chất đâu phải cô không thấy áy náy với Yêu Yêu? Đúng như những gì Yêu Yêu lo lắng, chẳng phải cô cũng đang lén lút dòm ngó bạn trai của cô ấy sao? Cô không có tư cách trách cứ Yêu Yêu, chính cô là người phải xin lỗi cô ấy mới đúng. Cô không nên có những suy nghĩ không an phận với Đinh Tư Thừa. Vì vậy, khi tất cả mọi người còn chưa phát hiện ra, cô nhất định phải dập tắt ngọn lửa nhỏ nhoi này.
"Cậu đừng quên, Đinh Tư Thừa là thầy hướng dẫn của tớ. Anh ấy chẳng qua chỉ xem tớ như một đứa em gái. Cho dù trong ánh mắt thật sự có một chút dịu dàng thì cũng chỉ là tình thân và tình bạn mà thôi, cậu nghĩ nhiều quá rồi".
"Nhưng lần này anh ấy chấp nhận bỏ phòng tâm lý ở nước ngoài để về nước. Lúc trước bác trai khuyên bảo hết nước hết cái anh ấy cũng đâu có đồng ý. Thế mà lần này cậu quay về là anh ấy cũng quay về..." Lâm Yêu Yêu càng nói giọng càng nhỏ dần. Nói thật lòng, Tố Diệp giải thích với cô ấy như vậy cô ấy đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi.
Tố Diệp hoàn toàn nhìn thấu nỗi lo lắng bất an của cô ấy. Một cô gái lạc quan vui vẻ đến đâu khi đối mặt với tình cảm cũng sẽ hoang mang lo sợ. Cô thở dài, siết chặt tay Yêu Yêu và nói: "Chẳng lẽ cậu không cho rằng Đinh Tư Thừa quay về là vì cậu sao? Hai cậu không thể cứ mãi cách chia hai nơi được đúng không? Tớ nghĩ lần này anh ấy trở về chắc chắn là vì muốn đính ước với cậu".
"Đính ước cái gì chứ!" Lâm Yêu Yêu bối rối.
"Cậu nói xem?" Tố Diệp khẽ cười: "Cô con dâu đáng ghét này rồi cũng phải gặp bố mẹ chồng chứ?".
Lâm Yêu Yêu nghe tới đây mặt mũi bỗng đỏ bừng, đưa tay khẽ đập vào vai Tố Diệp: "Đừng nói lung tung!".
"Cậu không muốn lấy anh ấy sao?" Tố Diệp cười đùa.
Lâm Yêu Yêu nghe xong càng thấy khó xử ghê gớm. Cô ấy đứng dậy định đánh lộn với cô. Đúng lúc này Đinh Tư Thừa trở về, trong tay xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn, nhìn vào bên trong, tươi cười hỏi: "Nói chuyện gì mà sôi nổi vậy?".
~Hết chương 39~
Chương 40: Một bên là tiền bạc, một bên là tình bạn
Tố Diệp đang định lên tiếng, Lâm Yêu Yêu đã vội vàng ngắt lời, nhìn Đinh Tư Thừa, lắc đầu nguầy nguậy: "Chuyện của con gái, anh đừng có nghe".
Đinh Tư Thừa nhìn Lâm Yêu Yêu rồi lại đảo mắt sang phía Tố Diệp, phì cười: "Được đấy, hóa ra anh thành người ngoài cuộc rồi".
Tố Diệp khó khăn lắm mới gỡ được tay của Lâm Yêu Yêu ra, quay sang lườm cô ấy. Cô đang chuẩn bị nói mấy lời gợi ý cho Đinh Tư Thừa thì chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. Lâm Yêu Yêu cũng nhận ra ý đồ của cô, vội vàng nhét di động vào tay cô: "Điện thoại kêu kìa, mau nghe máy đi!".
Tố Diệp bị cô ấy chọc cười, mím môi cầm điện thoại đi vào bếp nhận máy.
Đinh Tư Thừa mệt gần chết, sau khi đặt mọi thứ sang một bên, anh ấy ngồi phịch xuống sofa, thấy mặt Lâm Yêu Yêu đỏ bừng, bèn tò mò hỏi: "Anh vừa vào cửa đã nghe thấy hai người nói cái gì mà lấy chồng với không lấy chồng, ai sắp lấy chồng vậy?".
"Làm gì có ai sắp lấy chồng, anh nghe nhầm rồi." Liền đó, tiếng cười khúc khích của Lâm Yêu Yêu vang lên.
Đinh Tư Thừa cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười, đưa tay kéo cô ấy vào lòng mình, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía nhà bếp. Cô gái trong lòng anh ấy trong sáng dịu dàng, là người anh ấy yêu sâu sắc, nhưng vì sao luôn cảm thấy lúc xa lúc gần?
10
Đinh Tư Thừa ép buộc bản thân tập trung toàn bộ tinh thần vào người con gái như hoa như ngọc trong lòng mình.
Giống như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã thích cô gái này rồi, chẳng phải sao?
[...]
Trong bếp, Tố Diệp dựa lưng vào cửa, vừa day huyệt thái dương vừa nghe điện thoại.
Là Niên Bách Ngạn gọi tới.
"Thật xin lỗi, lúc cô gọi tới tôi đang có cuộc họp." Qua sóng điện thoại, giọng anh nghe càng nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Tố Diệp giơ tay lên xem giờ, bỗng không nói lên lời. Bây giờ là tám giờ đúng, anh đã họp đúng năm tiếng đồng hồ. Anh chắc là chẳng cần nói dối, cô có thể nghe ra cảm giác áy náy qua giọng nói ấy. Hắng giọng một chút, cô trêu đùa: "Cũng may, cuối cùng tôi đã đợi được điện thoại hồi âm của anh Niên. Từ ba giờ chiều tới bây giờ, tôi quả thực đã trông mòn con mắt".
Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ: "Chỉ tiếc cái khiến bác sỹ Tố trông ngóng mỏi mòn lại không phải là tôi".
"Anh biết là tốt rồi. Trời ơi, không phải anh định quỵt khoản thanh toán đó đấy chứ?" Tố Diệp thấy anh đã hiểu rõ thì mình cũng không cần úp mở nữa.
"Từ đầu tôi đã hứa sẽ trả thì nhất định tiền sẽ tới tay cô." Dường như Niên Bách Ngạn chẳng hề tức giận: "Hay là tối nay đi".
"Tối nay?"
"Cô rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối." Anh mời rất thẳng thắn.
"... Ăn tối?" Cô nghĩ tới Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu. Ba người họ đã hứa tối nay sẽ cùng ở nhà ăn lẩu. Nhưng, Niên Bách Ngạn sắp cho cô một tờ tiền in gương mặt của vị chủ tịch anh tuấn nhất trên đời. Một bên là tiền, một bên là tình bạn, quả là khó chọn.
"Tiểu Diệp!"
Sau lưng vang lên tiếng Đinh Tư Thừa. Tố Diệp quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Đinh Tư Thừa đi vào bếp. Sau khi đặt chiếc túi trong tay lên bệ, chẳng cần quan tâm cô ngắt điện thoại hay chưa, anh ấy đã mỉm cười nói: "Gia vị lẩu em thích ăn nhất đây, anh đã đặc biệt mua hai hộp".
"Cảm ơn anh." Cô tươi cười đáp lại, rồi quay đầu nói vào điện thoại: "Thật ngại quá, tối nay tôi không ra ngoài được".
Bên kia, Niên Bách Ngạn im lặng hồi lâu mới nói: "Trưa mai nhé, tôi sẽ tới Liên Chúng đón cô".
"Ừm, được!" Hết khó khăn cuối cùng cũng có hy vọng, trong đầu cô bắt đầu hiện lên cảnh tiền bay đầy trời.
Cuộc trò chuyện kết thúc rồi mà cô vẫn chưa khép môi lại được. Cô sung sướng quay đầu mới phát hiện Đinh Tư Thừa vẫn còn đứng ở đó, nụ cười trên khóe môi tắt ngấm, trông biểu cảm của anh ấy rất nghiêm nghị.
"Sao vậy? Không phải anh quên mua tương XO rồi đấy chứ? Đừng nói là vậy." Tố Diệp không hiểu chuyện gì, cố gắng đè nén cảm giác hồi hộp càn quét trong lòng.
Đinh Tư Thừa không lên tiếng, cứ bặm môi nhìn cô như thế. Tố Diệp bị nhìn tới nỗi thấy thiếu tự nhiên. Cô bước lên trước, đưa tay huơ huơ trước mặt anh ấy: "Anh làm sao...".
Còn chưa nói hết câu, tay cô đã bị anh ấy nắm chặt. Cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt đang cau có một cách rõ ràng kia. Tim cô đập thình thịch, chỉ sợ Lâm Yêu Yêu đột ngột xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ hiểu lầm, liền hạ thấp giọng, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Buông em ra đã!".
Nhưng Đinh Tư Thừa không định buông tay, anh ấy ấn mạnh cô vào tường, cúi đầu nhìn cô, hơi thở nóng hổi dường như hơi dồn dập: "Em và gã Niên Bách Ngạn đó rốt cuộc có quan hệ gì?".
15
~Hết chương 40~