Đừng Để Sói Ăn Thịt

Sáng sớm tôi đã bị Tường Quân
làm phiền. Anh ta không muốn tôi đi xe bus, anh ta nói xe bus có
rất nhiều kẻ biến thái. Hứ! Anh yên tâm đi, họ có biến thái
cỡ nào cũng không biến thái bằng anh được đâu.

Tôi và Tường Quân bước vào công ti trong tác phong của những
người thành đạt. Hà hà, chắc chắn là những người trong công ti bắt đầu sợ tôi rồi. Mẹ và anh trai tôi quả là có công lớn.
Cứ nhìn cái kiểu cười thân thiện của mấy cô nàng trực điện
thoại viên với tôi thì biết. Đang đi hiên ngang là thế không biết An Kì từ đâu chạy đến:

- Anh Quân...

Rồi nhảy chồm lên người Tường Quân ôm hôn thắm thiết. Cú như
vừa gặp nhau sau lần sinh li tử biệt ấy Hứ, cái loại con gái
gì mà vô duyên. Tôi bĩu môi rồi bỏ mặc cho họ ở đó nồng thắm
với nhau. Chả hiểu sao trong lòng tôi lúc này có cảm giác tức
thế không biết. Tôi cần đi uống nước.

"Ding"

Thang máy đến tầng hai tự dưng bật mở để lộ khuôn mặt và cái
đầu trọc lốc của Phan Nguyên. Tôi tí thì không đứng nổi nữa,
phải vịn vào cái thành gần và cố làm vẻ mặt bình thản. Ôi!
Chỉ cần Phan Nguyên không ở đây nữa thôi là tôi sẽ cười một
trận long trời lở đất. Anh trai à! Tác phẩm của anh đã có kẻ
chế tác lại rồi kìa. Thích nhá.

Phan Nguyên nhìn tôi rồi đi vào thang máy. Anh ta có lẽ là rất
ngại nên mới cúi gằm mặt xuống như thế kia. Rồi lại quay sang
tôi nói:

- Em...Lên phòng tổng giám đốc à?

Tôi thật không ngờ là Phan Nguyên vẫn còn mặt mũi để nói
chuyện với tôi. Đúng là da mặt dày đến nỗi đào không được
cuốc không xong mà. Được. Để tôi thử với cái mặt chó này xem:

- Tôi dã nghe chuyện của anh...

Haha. Nhìn anh ta đờ người ra kìa. Thích quá.


- Anh....Anh thật sự xin lỗi! thực ra hôm đó...

Định giải thích hay xin lỗi? Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Mẹ kiếp.

"Ding"

Thật đáng tiếc cho anh Phan NGuyên ạ. Trời tuyệt đường sống của anh rồi. Tôi bước ra ngoài và nhoẻn miệng cười như để chào anh ta:

- Bảo với cô gái hôm nọ đến nhà tôi, tôi sẽ cô ta một cái áo.

Tôi chỉ nói có thế và để cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm nốt
vế sau: "Áo của mẹ tôi ba năm về trước". Đang định bước vào
phòng thì bàn tay tôi đã bị kéo giật lại cùng với một giọng
nói vẻ cầu xin:

- Hãy tha thứ cho anh!

Tôi quay lại nhườn mày lên hỏi:

- Thì sao?

Mẹ kiếp cái tên dai như đia đói này. Anh ta tưởng làm thế này
là tôi sẽ tha thứ sao? Trừ phi anh khỏa thân chạy ngoài đường
thì tôi còn có thể cho mẹ và anh trai tôi đánh anh một trận
nữa.(=]])

- Em vẫn còn yêu anh đúng không?

- Anh nói cái gì cơ?

Phan Nguyên lại nắm chặt tay tôi. Con bà nó, nắm chặt thế này để làm gì? sợ tôi cho anh một cái bạt tai hay sao?

- Em không thể sống mà không có anh bên cạnh được. Anh biết mà.

Ọe!! Tôi cần phải giải quyết cái đang dâng lên trong cổ họng
đã. Mẹ, Phan Nguyên chó chết, Phan Nguyên chết tiệt. Để hôm nay
bản cô nương dạy anh một bài học. Đang định đưa tay lên cho anh ta một cái bạt tai thì Tường Quân từ đi đến giật tay tôi lại vênh mặt lên nói với Phan Nguyên:


- Tránh xa cô ấy ra trong khi tao vẫn cho phép mày đứng trong vòng 5m trở lại.

Ô hô. Tương Quân? Ý gì đây?

Phan Nguyên mắt trợn tròn lên nhưng vẫn cố. Anh ta thật là cầm tinh con...Đỉa mà.

- Tuyết Trinh vẫn còn yêu tôi, xin anh đừng ngăn cản.

Tôi thở hắt một cái rõ kêu khiến hai anh chàng phải quay lại
nhìn. Tôi thề tôi sẽ giết chết thằng lái xe nào đâm phải Phan
Nguyên. Khiến anh ta trở lên như thế này để rồi đến làm phiền
tôi. Tường Quân nhìn tôi rồi nhếch môi lên cười nhạt với Phan
Nguyên:

- Mày bị điên à?

Phan Nguyên không nắm tay tôi nữa mà chuyển sang nắm ống quần của Tường Quân. Haha, anh ta cũng có ngày hôm nay.

- Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi và chúng tôi yêu nhau.

Ôi! Buồn cười quá. Thằng chó này định trả thù tôi bằng việc
cho tôi cười đến chết đúng không? Thật là thâm thúy. Phan Nguyên
ạ. Sao anh không nói những lời này khi nằm đè lên cô gái khác
ấy? Thật là bẩn thỉu, hạ lưu.

Tường Quân hất người hắn ra rồi tiếp tục đanh giọng:

- Được. Vào phòng tao.

Phan Nguyên tuy khó hiểu nhưng vẫn phái làm theo mệnh lệnh. Cũng phải thôi, đến tôi còn không hiểu được thì một người óc toàn
sỏi như Phan Nguyên hiểu làm sao được.

"Bịch"

Tường Quân vứt một tờ giấy xuống bàn. Thực ra tôi thấy tờ
giấy này rất nặng nên mới thấy nó rơi bịch một cái rõ đau.


- Của mày đấy!

Phan Nguyên bước đến cầm tờ giấy lên. Tôi cũng tí dỉn bước đến rồi hếch mũi lên đọc.

"ĐƠN XA THẢI NHỮNG THẰNG KHỐN NẠN".

Trời ạ. Cái đơn chết mẹ gì thế này? Lần đầu tiên tôi được
thấy. Tôi có thẻ đoán trước được phản ứng của Phan Nguyên sẽ
là như thế này:

- Anh có ý gì?

Tường Quân vẫn giữ nguyên cái phong thái ung dung như để khiêu khích người khác ấy. Rồi nói:

- Đáng ra là tao gửi fax cho mày từ cái hôm ở Sing rôi. Nhưng nể tình cho mày giễu quả đầu mới được mấy hôm đấy.

Tôi không ăn uống gì nhưng cũng sặc nấy sặc để. Tường Quân ơi!
Không ngờ anh cũng có ngày đáng yêu như thế này. Phan Nguyên xé
toạc tờ giáy rồi hét lên:

- Khốn nạn! Tao không đi đâu hết.

Mặt Tường Quân tối sầm lại. Thôi xong rồi, Phan Nguyên, lần này là anh tự chuốc lấy tai họa đấy nhé.

- Để tao bật mí cho mày một bí mật nhé? Tao đã định đuổi mày từ ngay cái hôm mày giám tranh viên dạ minh châu này với tao -
Có phải là nói tôi không? - Nhưng cũng chỉ vì quá thích thú
xem màn kịch hay. Để cho lộ rõ cái bản mặt thật của mày thì
mới có người chịu buông tay. - Có phải là lại nói tôi nữa
không?

Phan Nguyên như cũng điên lên. Cũng may là anh ta không có tóc
không thì đến rụng tóc mà chết. Anh phải cảm ơn anh trai tôi
đấy Phan Nguyên ạ.

- Tao đã nói rồi! Tao không đi đâu cả.

Tường Quân không nói gì với Phan Nguyên nữa mà quay sang gọi
điện thoại. Mẹ kiếp! Chắc lại định gọi cho mấy cô nàng tí
nữa đến phục vụ anh ta chứ gì? Mấy ngày đi Sing thấy gọi điện thoại tới tấp cơ mà.

- Lập tức kết nối với các công ti trong khu vực đưa Đào Phan
Nguyên vào danh sách đen. Còn nữa, nói với chú tôi gặp xe thằng này ở đâu lập tức bắt giữ. Bấm bằng hay phạt tiền thì tùy
chú xử lí.

Phan Nguyên mặt cắt không còn giọt máu. Đánh cũng không đánh

được, đi cũng không đi được. Thế này nhé. 1m82 như Tường Quân
thì cái hạng bét tĩ 1m75 như Phan Nguyên chả là cái đếch gì.
Một người gia sản đồ sộ, hào môn quyền quý như Tường Quân thì
cái hạng thư sinh nghèo hèn như Phan Nguyên cũng chỉ là một
đống phân ruồi mà thôi. Cuối cùng các bạn biết anh ta chọn
cách gì để đấu với Tường Quân không? Anh ta...ngất xỉu.

Tôi chạy đến định đỡ anh ta thì Tường Quân đã kéo tôi ngồi xuống đùi anh.

- Chốc nữa sẽ có người đến dọn dẹp.

Trông thì có vẻ nhẹ nhàng thế thôi nhưng cứ nhìn cái kiểu tôi không nhấc nổi mông lên thì biết.

- Anh làm thế để làm gì? Tự tôi giải quyết là được rồi.

Tường Quân ghé sát mặt sau gáy tôi, hơi thở của anh theo đó
cũng phả ra làm người tôi nóng ran lên. Mẹ kiếp! Anh ta lại làm nhịp tim tôi loạn nhịp rồi. Rồi anh ta nhẹ nhàng nói:

- Anh làm thế là vì em. Chỉ cần động đến viên dạ minh châu của anh thì ngay cả cơ hội sinh tồn anh cũng bắt bọn chúng vứt
bỏ.

Tôi nói qua kẽ răng:

- Đồ độc ác.

- Anh đốc ác là vì em.

Rồi Tường Quân Kéo cằm tôi lại phía mặt anh. Mẹ kiếp! Ánh mắt kia, tôi cần phải chạy trốn. Nhưng anh ta cứ giữ chặt như thế
này thì tôi chạy trốn kiểu gì đây? rồi như bị hút hồn vào
trong đó. Ánh mắt tôi nheo lại nhìn anh. Ôi! tôi muốn hôn đôi môi
trước mặt mình. Khi suýt nữa tôi hôn anh ta không điều kiện thì
có tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng tụt ra khỏi đùi của Tường Quân. Bà nó chứ, nhìn cái bản mặt đắc ý của anh ta kìa. Tôi chỉ
bị lừa một lần này thôi, đừng hòng có lần sau. Tôi chạy ra mở cửa. Là bác lao công:

- Cậu cho gọi tôi ạ?

Tường Quân hất mặt bề phía Phan Nguyên đang nằm sõng soài trên
mặt đất. Trời ơi! tí nữa thì tôi quên mất anh ta. Thật không
ngờ Tuyết Trinh tôi cũng có ngày bị tên sói này làm cho đầu
óc ngu muội.

- Bác dọn dẹp chỗ này cho tôi.

Bác lao công tuy không hiểu chuyện gì vừa diễn ra nhưng cũng chỉ thở dài rồi làm theo mệnh lệnh. Trời ơi! Nếu bác ấy mà biết nguyên nhân là do tôi gây ra có cho tôi đi Limo cũng không dám
ngẩng mặt nhìn mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận