Đừng Gọi Tôi Là Chú


Thuyết phục được Ngân đến làm việc, Nhung gọi cho Đức.

Đức vui mừng liên lạc ngay cho Hùng.
“A lo anh ạ, em Đây ạ, em sắp xếp được em Quỳnh đến tiếp anh rồi ạ.”
“Được, hôm ấy tôi sẽ thưởng thêm cho cậu.”
“Dạ vâng, em cảm ơn anh.”
Nói chuyện với Đức xong, Hùng quay sang nói chuyện với Huy:
“Cậu thấy không, có tiền là tự ắt có duyên.”
“Câu nói của anh hay đấy.”
Thứ 7 tôi tuần này tôi trang điểm xinh điểm ăn mặc xinh đẹp đến quán.

Chị Nhung nhìn tôi nói:
“Em vào đi, anh Đức đang đợi em bên trong đó.”
“Dạ.”
Tôi đi vào trong gặp anh Đức.

Anh Đức dặn dò tôi vài việc, rồi đưa tôi đến trước của phòng vip.

Chợt điện thoại tôi kêu lên là anh Thành gọi, tôi không định nghe máy nhưng thấy anh ấy gọi liên hồi làm tôi lo sợ rằng có việc gì đó quan trọng.

Tôi nhấc máy lên nghe thì nghe thấy anh Thành nói:
“Ngân à? Cái Thảo xảy ra chuyện rồi.”
“Anh nói sao cơ? Cái Thảo xảy chuyện gì vậy? Giờ nó đang ở đâu?”
“Thảo đang ở viện, chuyện dài lắm.


Em có thể về được không?”
Cái Thảo là người thân gần như là duy nhất của tôi trên cuộc đời này, nó có xảy ra chuyện gì thì tôi không biết mình còn có động lực để sống không? Vậy nên tôi đã vội vàng từ chối anh Đức.

Tôi quay sang nhìn anh và nói:
“Anh ơi, giờ em phải về rồi, em gái em có chuyện rồi?”
“Mày làm thế chết anh, anh đã hẹn với khách và người ta yêu cầu mày rồi.

Mày về lúc này thì mày giết anh đi.”
“Anh thông cảm hẹn họ hôm khác giúp em, chứ mẹ em vừa mất xong, nay em gái em có xảy ra chuyện gì thì em sống sao nổi chứ?”
“Có 1 tiếng thôi mà Ngân mày giúp anh đi, chỉ 1 tiếng thôi.”
“Em xin lỗi.”
Nói rồi tôi vội vã đi bắt xe về quê về bệnh viện chỗ anh Thành làm, ngồi trong xe mà lòng tôi như lửa đốt, Tôi vô cùng lo lắng, bác tài xế dừng xe tôi trả tiền xong là một mạch chạy vào viện.

Tôi nhìn thấy anh Thành liền vội vàng hỏi:
“Cái Thảo sao rồi.”
Sau đó tôi nhìn thấy một người băng bó đầy mình ở trên giường bệnh liền lại ôm mặt khóc:
“Thảo ơi? hu hu… Em bị sao vậy sao lại thành ra thế này, em có làm sao thì chị biết sống sao?”
“ Đấy không phải là cái Thảo.”
Tôi nghe vậy vô cùng vui mừng liền lau nước mắt và cười, nhưng tôi chứ kịp cười xong thì câu nói tiếp theo của anh Thành làm không thể cười nổi.
“Đó là người bị cái Thảo đánh.”
“Anh noi sao?”
Anh không đáp lời tôi mà quay vào trong như gọi ai đó.:
“Em bước ra đây thấy chưa, thấy chị em thương em chưa.”
Cái Thảo ngượng ngùng bước ra.
Ở trong phòng, Đức cúi mặt xuống xin lỗi Hùng.

Hùng tức giận ném cái cốc xuống đất và nói:
“Tôi là trò đùa của các người à.”
“Dạ không, anh thông cảm giúp em.

Hoàn cảnh nhà cô bé này khó khăn, em gái của cô ấy xảy ra chuyện.”
“Tôi không nghe cave kể chuyện.”
“Anh bớt giận để em giới thiệu em khác vào tiếp anh được không”
“Không, tôi mất tiền để mua niềm vui mà cậu lại làm cho tôi không vui.”
“ Dạ cho phép em hôm nay được mời anh buổi hôm nay ạ”
Hùng tức giận đập mạnh tay vào bàn một cái và nói:
“Tôi không thiếu tiền để cậu phải mời.”
Nói rồi Hùng tức giận ra về.
Người nhà của cô gái bị cái Thảo đánh đòi chúng tôi đền bù 200 triệu.

Tôi giật mình hét lên.
‘Cô nói sao, cô định ăn cướp hay sao mà đòi tận 200 triệu liền.”

“Đó là tiền viện phí, tiền bù đắp thiệt hại về sức khoẻ về tinh thần của con gái tôi.

Chúng tôi đã giám định thương tích nếu không đền tiền, chúng tôi sẽ cho em gái cô không tương lai.”
“Chị không phải đền tiền cho em đâu, em tự làm tự chịu.”
Bà Thím đó lại nhìn tôi và tiếp tục nói:
“200 triệu đổi lại tương lại cho em cô quá hời rồi, còn không thì để tôi đi làm đơn cho công an vào cuộc.”
“Cô à, chúng ta từ từ thương lượng chút được không?”
“Không, cô quyết định nhanh lên, không để tôi đi làm đơn cho e gái cô đi tù mọt gông.”
“ Thôi được rồi, cháu đồng ý, nhưng 200 triệu là con số lớn, cháu chưa thể có ngay bây giờ cô cho chút thời gian được không?”
“Được tôi cho 1 tháng, nếu lúc ấy không có tiền thì cô đừng trách gia đình tôi quá đáng.”
“Được ạ.”
“Chị.

chị điên rồi sao?”
“Hai chị em cô nói chuyện đi, tôi đi đây, nhớ là 1 tháng sau phải đủ 200 triệu đấy.”
“Cháu biết rồi cô yên tâm.”
“Chị có điên không chúng ta kiếm đâu 200 triệu, em sẽ không ngửa tay xin tiền bố.”
“Em nghĩ xem em luôn hỗn láo với bố như vậy thì liệu em có xin được bố 200 triệu không?”
“EM..em..em… Vậy chị định xin tiền bố sao?”
“Tại sao em lại đánh bạn.”
“Nó chửi em là đứa không có bố mẹ dạy, bảo em là đứa con hoang của mẹ nên mới bị bố bỏ rơi.

Nó dám xúc phạm mẹ.”
“Thôi em về nhà đi, chị sẽ lo chuyện này.

Từ sau em cố gắng tiết chế lại cảm xúc của bản thân, Hãy dùng cái đầu đừng dùng nắm đấm.
Sau đó tôi lang thang cùng anh Thành dạo dạo cho tâm trạng bớt căng thẳng, anh Thành mở lời với tôi.
“Ngân à.

Tuy anh không có nhiều trong thẻ này có tầm 50 triệu em cầm lấy lo tạm nhé.”
“ Anh cũng chuẩn bị đi học đại học sẽ tốn kém nhiều, em không cầm tiền của anh đâu.


Anh yên tâm bố rất thương em lo được.”
“Ngân à, có gì khó khăn cứ nói với anh.”
“Em ổn mà, anh để ý giúp cái Thảo nhé.”
“Em yên tâm.”
Hôm sau lên phòng chị Nhung thấy tôi thì có vẻ không vui, Chị tỏ thái độ hẳn với tôi.

Tôi biết hôm đấy tôi đã đắc tội với nhiều người.

Nhưng tôi thật sự bây giờ rất cần tiền nên tôi không nghĩ nhiều mà đặt thẳng vấn đề với chị Nhung:
“Chị Nhung em biết chị giận em nhưng hôm đó e gái e xảy ra chuyện, giờ em rất cần tiền, chị có thể tìm mối giúp em bán trinh được không, em tặng riêng chị 20 triệu.”
“Thôi tính mày hay nhùng nhằng chị không dám tìm mối đâu, lúc sau mày đổi ý để người ta chửi chị mà.”
“Em thật sự rất cần tiền, em gái em đánh người, giờ người ta đã giám định thương tật.

Em còn nợ 450 triệu thêm 200 triệu này nữa là 650 triệu.

Giờ em rất đau đầu em không biết bao giờ mới kiếm được số tiền nhiều như vậy.”
“Thôi vì hoàn cảnh nhà mày chị sẽ giúp, nhưng mà giờ mày bán thì được tầm 300 đến 350triệu là căng.

Mày suy nghĩ kỹ đi, quyết định xong thì chị tìm mối cho.”
“Ngày trước em có tìm hiểu lúc đó giá cũng tầm 400 triêu.”
“400 triệu là nữ sinh cấp 3 trẻ măng, giờ mình sinh viên già hơn gía phải rẻ hơn.”
“Vâng, chị tìm giúp em, 300 cũng được ạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận