Đừng Gọi Tôi Là Chú


Buổi tối ăn cơm tôi có chút tò mò về người đàn ông tên Hùng và để chắc chắn là chú ta không nói chuyện gì với bố tôi nên tôi đã chủ động nói chuyện với bố để thăm dò.
“Nay con đi học về gặp chú Hùng bạn bố làm ở công ty xây dựng ạ.

Chú có gửi lời hỏi thăm bố?”
Dì Mai đang ăn cơm bỗng ho làm bố chưa kịp đáp lời tôi đã quay sang hỏi thăm dì?
“ Em sao thế?”
Dì Mai cầm cốc nước lên uống rồi lắc đầu nói:
“Em không sao?”
Vậy là bố mải quan tâm đến dì mà quyên mất câu chuyện tôi đang nói.

Nhưng điều đó có thể chắc chắn là chú Hùng không nói chuyện với bố tôi.

Ngẫm lại tôi thấy mẹ tôi thật thiệt thòi bà hết lòng chăm sóc gia đình, lúc mệt cũng chẳng được bố tôi hỏi thăm vậy mà dì Mai ho một chút đã khiến bố tôi lo lắng.
Tôi cũng chẳng muốn xem phim tình cảm của bọn họ, vậy nên tôi đứng dậy đi lên phòng.

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy lạc lõng trong chính căn nhà của mình như này.
Mai tôi kiếm lý do xe hỏng nhờ bố chở tôi lên trường.

Bố tập trung lái xe nên cũng không hỏi chuyên tôi.

Không khí trong xe khá im ắng, tôi trầm ngâm một lúc rồi mạnh dạn lên tiếng:
“Thứ hai tuần sau mẹ phẫu thuật.”
“ Ừ.”
Tôi lấy hết can đảm để nói chuyện mà lại chỉ nghe được một tiếng “ ừ” của bố, tự nhiên sao tôi lại cảm thấy bố tôi bạc bẽo vô tình vậy.

Bố không thèm quan tâm hay hỏi thêm sao mẹ tôi bị làm sao mà phải phẫu thuật.
Hùng đang ở công ty thì nhận được điện thoại báo ba bị bệnh nên cậu phải vội vàng lái xe về thủ đô Hà Nội.


Về đến nhà cậu lo lắng hỏi mẹ:
“ Ba sao rồi mẹ?”
“ Bác sĩ bảo giờ ba con cần nghỉ ngơi, mẹ nghĩ đã đến lúc con nên về công ty nhà mình làm việc để thay cha gánh vác mọi việc rồi.”
“ Vâng ạ, để mai con viết đơn xin nghỉ việc ạ.”
Nghe theo lời mẹ Hùng viết đơn xin nghỉ việc, rồi trở về công ty của gia đình làm việc.
Đến ngày mẹ tôi phẫu thuật chỉ có hai chị em tôi đứng trước cửa phòng mổ cầu nguyện.

Ba tôi thật phũ phàng tôi đã nói hôm nay là ngày mẹ phẫu thuật mà ông cũng không thèm đến thăm.

Càng ngày tôi càng thấy ghét ba tôi vô cùng, tôi không hề muốn ở với ba nhưng tôi không thể làm gánh nặng cho mẹ được.
Khi bác sĩ ra thông báo ca mổ thành công chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trong lòng tôi vô cùng biết ơn chú ấy.

Vì chú ấy mà mẹ tôi đã được cứu.

Tôi rất muốn đến gặp chú ấy để cảm ơn.

Vì vậy tôi có đi mua một quà nhỏ để tặng chú ấy.

Tôi chọn tới chọn lui cũng không chọn gì để tặng chú ấy là người giàu có.

Mà ví tiền của tôi thì có hạn.
Sau đó tôi nhìn trúng một chiếc caravat nhưng giá của nó hơi chát so với ví tiền của tôi.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ tôi thấy chú ấy đưa tôi cả 450 triệu còn không thèm kèm theo một tờ giấy nợ nào cả.

thì chút tiền này có là gì.

Vậy nên tôi đã nhắm mắt lấy cả thêm số tiền đóng học để mua nó.
Vậy nên hôm sau tôi đã đi đến công ty của chú ấy theo địa chỉ của tờ card visit.
Thấy một người bước từ công ty của chú ấy ra cổng tôi liền chạy lại hỏi :
“ Anh ơi, cho em hỏi chút phòng của chú Hùng giám đốc ở đâu ạ?”
“Em tìm sếp anh có chuyện gì vậy nhóc.”
“Dạ em có chút chuyện riêng ạ?”
“Sếp anh xin nghỉ về quê lấy vợ rồi rồi.”
Nghe anh nói vậy tôi có chút hoang mang hỏi lại:
“ Chú ấy không ở đây nữa ạ?”
“ Không, quê anh ấy ở Hà Nội mà.”
“Dạ vâng ạ, em cảm ơn anh ạ.”
Cô nhóc vừa bước ra về thì đồng nghiệp vỗ vào vai Đạt hỏi:
“ Mày mới quen em nào à?’’
“Không tìm sếp Hùng đấy.

Tao trêu là sếp về quê lấy vợ mà mặt con bé buồn thờ thẫn, sếp mình cũng đào hoa thật đấy.”
“Công nhận, mà tao thấy cô nhóc đó mặc đồng phục học sinh, Lão Hùng lại thích kiểu trâu già gặm cỏ non à.”

“Chịu thôi gái theo sếp mình nhiều mà, giờ sếp nghỉ rồi lại khối cô đến tìm cho mà xem.”
“Chẳng bù cho hai đứa mình nhỉ.”
Nghe anh thanh niên kia nói vậy tôi lững thững cầm hộp quà ra về, tự nhiên tôi thấy thất vọng và hẫng hụt kinh khủng.

Giờ tôi nên xử lý sao với hộp quà này đây.

Tôi định gọi điện cho chú Hùng, nhưng nghĩ chú sắp lập gia đình rồi tôi không nên làm phiền chú.

Nếu vợ chú mà biết chú cho tôi vay 450 triệu thì sẽ rắc rối hơn.

Mà dù sao chú ấy là chủ nợ mà chú ấy khác phải chủ động tìm tôi.
Đang ngồi suy nghĩ thì tôi nhận được tin nhắn của anh Thành với nội dung là
“ thứ 7 tuần này sinh nhật anh, em thu xếp đến nhé.”
Đọc xong tin nhắn tôi lại thở dài, tôi biết tặng anh Thành món quà gì đây, nhìn chiếc caravat này tôi lại thêm nẫu ruột.

Giờ tôi hết tiền rồi, tôi phải làm sao đây.

Tôi không muốn mở mồm nói chuyện tiền nong với di Mai, Hôm trước tôi ngửa tay xin tiền đóngcủa tiền học thêm mà đã nghe dì nói bóng nói gió rồi, trong khi đó là tiền bố tôi.

Tự nhiên trong đầu tôi lại nổi lên suy nghĩ lấy chiếc caravat lại tặng cho anh Thành.

Tôi vừa giải quyết được chiếc caravat này vừa có quà tặng anh Thành.

Nhưng nếu làm thế tôi lại không thấy thoải mái lắm.
Đang ngồi trong phòng suy nghĩ thì tôi lại nghe tiếng Dì Mai nói văng vẳng với bà giúp việc:
“ Có những người chỉ biết ăn không ngồi rồi chả phải lo nghĩ gì hơi tí là ngửa tay xin tiền.

Cứ làm như tiền dễ kiếm lắm không bằng.”
Tôi biết là dì đang nói tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
1 năm trước khi tôi đang làm thêm ở quán cà phê
“Anh Long kia không phải con gái lớn của anh sao?”
“Chắc anh nhìn nhầm rồi, giờ này cái Ngân nhà tôi đang đi học thêm rồi.”

“Nhìn giống con gái anh quá.”
“Không phải đâu.”
Sau đó ông Long giả vờ đứng dậy nghe điện thoại, rồi giả vờ kiếm cớ có việc bận phải về.

Đợi người bạn về xong, Ông liền đi lại phía Ngân
Lúc này tôi đang đi bê nước cho bàn khách thì nhìn thấy bố đi lại phía tôi.

Tôi vô cùng sợ hãi, bàn tay tôi run rẩy làm rơi vỡ ly nước.

Mặt bố tôi lúc đó vô cùng tức giận.

Ông lạnh lùng nói với tôi.
“Chị đang làm cái trò gì vậy?”
Tôi sợ hãi lắp bắp trả lời:
“Con..

con..con…”
“Chị làm tôi mất mặt quá, thế này người ta lại tưởng tôi ngược đãi chị.

Mẹ nào con nấy chẳng ra làm sao cả.”
“Con…chỉ muốn phụ giúp ba thôi mà.”
“Ngày chỉ làm được mấy đồng mà làm tôi bẽ mặt vậy, chị ở với tôi, tôi có để chị thiếu cái gì không? Cứ bày vẽ làm trò rồi người ta cười vào mặt tôi.”
“Con…con..con…”
“Con mới chả cái.

Đi về!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận