Dùng Hết Đời Để Yêu

Giang Tu Nhân nói cho Lâm Miểu, Chu trang so với Đồng lý nổi danh,
nhưng Chu trang mấy năm này quá thương nghiệp hóa rồi, cho nên vẫn là
trong phố đẹp hơn.

“Đồng lý thật sự thật đẹp!” Lâm Miểu tán thán nói.

Phòng khiêu vũ nhỏ trong Đồng lý phảng phất tiên cảnh nhân gian, cầu
nhỏ, nước chảy, giọt mưa điểm điểm; chảy dài không ngừng, nhìn tới hành
lang gấp khúc cuối cùng, trên hành lang gấp khúc treo đầy đèn lồng màu
đỏ tại giữa gió lạnh vì mưa thướt tha lắc lư; điển hình Giang Nam khác
cư, mái cong rất khác biệt, tùy ý có thể thấy được hoa cửa sổ; người dịu dàng cùng cố gắng, đại tẩu hòa ái, lão nhân đạm bạc ngồi ở trong quán
trà nghe Bình thư; sông nhỏ lý xuyên toa không ngừng cột buồm thuyền đen làm cho Lâm Miểu nhớ tới Lỗ Tấn tiên sinh《 cố hương 》; Ngô nông từ nhỏ
buôn bán nhẹ nhàng mềm giọng trong miệng bay ra, cho ngươi cười híp mắt
móc ra tiền trong túi quần .

Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân ngồi ở một chỗ vắng vẻ trong quán trà,
cảm thụ cuộc sống bản xứ. Một ly trà xanh, vài đĩa tiểu quả, bàn tròn,
ghế vuông, hoa ngoài cửa sổ tinh sảo tùy ý có thể thấy được cảnh đẹp.
Trong này, lịch sử chính là bất biến vĩnh hằng điềm tĩnh nhạc chương. An phận, dịu dàng nhưng cảnh giới lại xa hoa.

Lâm Miểu hưng phấn mà bắt lấy tay Giang Tu Nhân: “Thật muốn ở nơi này có thể có một phòng ở!” Giang Tu Nhân nắm bắt mặt Lâm Miểu, sủng nịch
nói: “Nghĩ cái chuyện gì tốt đây? Trong này quản lý vô cùng nghiêm
khắc, quản lý hộ khẩu cùng quản lý phòng ốc đều có quy định vô cùng
nghiêm chỉnh cùng yêu cầu.”

Lâm Miểu hiểu rõ gật đầu: “Em biết rõ, bởi vì nơi này người đã một bộ phận cuối cùng. Bọn họ là lịch sử lưu động .”

“Thông minh! Thơm một cái.” Giang Tu Nhân tùy ý hôn hôn môi Lâm Miểu: “Anh lần đầu tiên gặp lại môi em, cũng chỉ nghĩ đến anh tại trong cái
miệng nhỏ nhắn đây khẳng định mất hồn. . . . . . Sự thật chứng minh anh
có thể dùng quan điểm chiến lược nhìn vấn đề.”

Lâm Miểu tức thời sắm vai thiếu nữ mất thông. Đỏ ửng chậm rãi bò lên trên khuôn mặt Lâm Miểu . . . . . .

Một con thuyền chạy qua trong thuyền nhỏ ngồi nghiêm chỉnh ‘ đại thị
trưởng ’ của chúng ta — Thạch Trọng Thu. Hắn ôm ấp lần này trong đó một
vị người điều khiển chương trình Lưu Liễu, hai người như trẻ sinh đôi
kết hợp nhi đồng dạng thân mật ngồi ở trên thuyền . Giang Tu Nhân cùng
Lâm Miểu hai mặt nhìn nhau, đặc biệt Giang Tu Nhân, bởi vì hắn đã từng
đã nói với Lâm Miểu, Thạch Trọng Thu là hắn mắt thường gặp qua là nam
nhân sợ nhất vợ đâu.

Lâm Miểu xem xét, đối Giang Tu Nhân nói: “Nữ nhân này chính là cho
anh tờ giấy kia. Giống như cô ta khi chính giữa bọn hắn cũng xông ra.”
Lâm Miểu hiểu được Giang Tu Nhân khẳng định không nhớ được rốt cuộc là
cái nào nữ hài cho anh tờ giấy. Quả nhiên, Giang Tu Nhân lắc đầu:
“Thường xuyên có thể nhận được cái này, không có ấn tượng.”

Lâm Miểu nhìn xem khuôn mặt tuấn tú của Giang Tu Nhân, nhịn không
được dùng sức nắm bắt: “Anh chính là tai họa!” Giang Tu Nhân trừng mắt
Lâm Miểu: “Uy , mỹ nữ, không cho hủy dung .”

Người ngồi ở bên cạnh bọn họ thấy được, đều cười nói hai tiểu tình lữ này thân mật đủ rồi. Giang Tu Nhân cười trả lời: “A bá, chúng ta không
phải tình lữ, nàng là vợ của ta, hợp pháp đấy….”

Nhân gia A bá lắc đầu, hiểu rõ nói ra: “Tiểu tử, ta xem không giống
lão bà ngươi!” Ngụ ý chính là tuổi của các ngươi kém nhiều lắm. Giang Tu Nhân nhìn cũng biết là người 30 tuổi, chính là Lâm Miểu thoạt nhìn thì
16, 17 tuổi, tựa như cách ăn mặc tương đối cao đắt tiền, học sinh trung
học xa hoa.

Giang Tu Nhân lập tức từ trong túi lấy ra giấy hôn thú của hai người
đưa cho vị A bá kia: “Xem, A bá, ta không có lừa người a? !” Một bộ dạng biểu lộ ủy khuất. Lâm Miểu trừng mắt anh: “Cái này còn mang theo tùy
thân? ! Bệnh tâm thần!”

A bá bát quái nhận lấy, truyền cho vài người xem, cuối cùng A bá tổng kết lên tiếng: “Tiểu tử, vận khí lão tốt lắm, còn có thể tìm được con
dâu nuôi từ bé.”

Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu: “. . . . .” ( lời thuyết minh: tượng gỗ
đối với ngươi tương đối không nói gì ) (theo ta chính là đứng hình,
haha)

Trở lại nơi quán ăn, bởi vì buổi tối Giang Tu Nhân muốn cùng các đồng nghiệp mở tiệc chiêu đãi huynh đệ đơn vị bản xứ, cho nên Lâm Miểu một
mình đi nhà hàng ăn cơm. Vừa tới nhà hàng, liền nhìn thấy Lưu Liễu đang
khoe khoang trang phục và đạo cụ của mình với các học sinh: “Đây là kiểu túi xách CD mới nhất, so về LV đó là hảo nhiều lắm. Hiện tại LV đều bị
dùng nát rồi, người nào cũng có thể dùng, ta mới hiếm có .” Nói xong,
liếc mắt nhìn Lâm Miểu. Những nữ hài kia đều nở nụ cười, cũng hiểu được
Lưu Liễu nói đúng, Lâm Miểu nguyên bộ túi du lịch LV bọn họ cảm thấy là
chê cười, hơn nữa túi xách của Lâm Miểu căn bản là không phải là cái
nhãn hiệu lớn gì, quần áo bọn họ cũng không biết. Những ngày này các cô
gái bình thường lục đục với nhau khó được mọi người nhất trí phiết suy
nghĩ nhìn xem Lâm Miểu cái này ***** chết.

Lâm Miểu cùng các đồng nghiệp ngồi cùng một chỗ ăn cơm, mọi người còn nói vừa cười. Ngày mai lại có một chương trình hội nghị vô cùng trọng
yếu, ngày mai Lâm Miểu công tác rất nhiều. Bao Thiết Sơn đang theo Lâm
Miểu công đạo chú ý hạng mục công việc, Lâm Miểu từng cái gật đầu ghi
nhớ. Điện thoại vang lên, Lâm Miểu xem xét, phải không biết . Nghi ngờ
đứng dậy tiếp: “Nhĩ hảo, ai vậy?”

Một hồi truyền đến tiếng cười cởi mở. Nguyên lai là Bộ Tên: “Lâm Miểu, ở đâu?”

“Ở quán ăn, ngày mai có hội nghị trọng yếu.”

Rốt cuộc Bộ Yên vẫn là tuổi trẻ có thể gỡ, nàng không có che dấu thất vọng của mình: “A, như vậy a, tôi còn muốn bảo chị đi ra chơi. Hạo
không đếm xỉa tới tôi, vừa tan học, tôi thật nhàm chán.” Lâm Miểu ở nơi
Chu Vĩnh Hạo hiện tại không cho Bộ Yên đi ra cho hấp thụ quá nhiều ánh
sáng, Bộ Yên nàng được an bài đi trường chính quy học, chính là vì đem
nàng chế tạo thành học viện phái , làm nhạt hình tượng bình dân nàng.
Bởi vì Bộ Yên ban đầu tích luỹ đã hoàn thành một bước lên trời, hiện tại muốn giấu tài, hoàn thành chuyển hình. Lâm Miểu nghĩ, xem ra Vĩnh Hạo
đối Bộ Yên rất để tâm.

“Nếu không cô tới chỗ này của tôi? Chúng ta trong này tuy nhiên so ra kém Vĩnh Hạo , nhưng hảo đến cũng là cấp 5 sao. Cô cho mọi người chúng
ta tại phòng khiêu vũ hát hai bài, giải trí, giải trí chúng ta? Cô yên
tâm, chúng ta đều là người chính phủ thị, không có một người ngoài. Uy , tại sao không nói chuyện?”

“Không nói, tôi chính là tìm chìa khóa xe .”

Lâm Miểu: “. . . . . .”

Bộ Yên lúc tiến vào, tất cả mọi người tập thể cắt điện, sau đó những
nữ hài kia bắt đầu thét lên: “Bộ Yên! Bộ Yên!” Bộ Yên không có chút nào
không kiên nhẫn, mặt mỉm cười, đi lại trầm ổn đi đến dưới nhất bên cạnh
Lâm Miểu. Lâm Miểu lãnh đạm nhìn xem Bộ Yên, cô bé này có trí khôn, nàng sẽ thuận lợi thật lâu.

Bộ Yên ngồi bên người chính là Cam Trữ, hắn đâm thoáng cái Lệ Dương, Lệ Dương kêu to, hắn lầm bầm nói: “Lâm Miểu, nói cho tôi biết đây không phải là thật. . . . . .”

Bộ Yên đối Cam Trữ mỉm cười: “Nhĩ hảo.” Cam Trữ trực tiếp làm trạng
thái té xỉu một cái. Tất cả mọi người nở nụ cười. Những nữ hài kia nhìn
thấy Bộ Yên lại là bằng hữu Lâm Miểu, các nàng tạm thời buông thành kiến đối Lâm Miểu, toàn bộ vây quanh Bộ Yên muốn kí tên.

Lâm Miểu cố ý giới thiệu Bộ Yên cho Bao Thiết Sơn nhận thức: “Bộ Yên, đây là lãnh đạo của tôi Bao Thiết Sơn chủ nhân, ông ấy đối với tôi rất
chiếu cố, tôi rất tôn kính ông ấy.” Sau đó cúi xuống thanh âm: ” Người
tương đối chính trực hiền lành.” Tuy nhiên Lâm Miểu hạ thấp thanh âm,
nhưng đồng sự ngồi cùng bàn cũng nghe được rồi, Lệ Dương nhìn xem Bộ
Yên, cười híp mắt nói: “Lâm Miểu, cô vỗ mông ngựa cũng thật giỏi” Tất cả mọi người vui vẻ.

Lâm Miểu nói cho mọi người: “Chủ nhiệm, đêm nay mời Bộ Yên ca hát cho chúng ta tại phòng khiêu vũ, theo chúng ta liên hoan được không?”

Bao Thiết Sơn gật gật đầu, đứng lên: “Tới, giơ chén rượu lên, cảm tạ
Bộ Yên tiểu thư quang lâm!” Lâm Miểu cũng mang theo Bộ Yên nhận thức
Nguyễn Thế Trung ( Bắc Trữ thị ủy bí thư ), thị trưởng Lương Chí Quốc
(ba ba Lương Hồng ) còn có Thạch Trọng Thu và Đàm Hoằng Vũ.

Hai người ngồi vào góc nói chuyện, ăn. Bộ Yên thu liễm tiếu dung,
chán nản nói: “Buổi sáng hôm nay Lý Nguyên Chỉ gọi điện thoại cho Hạo,
Hạo không nên tiếp. Lý Nguyên Chỉ này như thay đổi một người, tôi hiện
tại lo lắng hơn.” Lâm Miểu biết rõ ý tứ Bộ Yên, cô là sợ hãi cho Chu
Vĩnh Hạo cùng Giang Tu Nhân nhất thời khơe dũng, chuyện của nam nhân
chúng ta là trông nom không được. Tôi biết rõ cô lo lắng Vĩnh Hạo, lại
không dám nói. Từ nay về sau cũng ngàn vạn đừng duy trì loại việc ngốc
này, nam nhân không thích nữ nhân khoa tay múa chân . Đây là nghịch ý
với hắn, biết không?” Bộ Yên gật gật đầu.

Rốt cuộc là người tuổi trẻ, rất nhanh lại cao hứng , cô xem đến áo
khoác ngoài của Lâm Miểu, kinh hỉ nói: “Tôi cũng vậy định rồi bộ y phục
này, chính là còn chưa có lại ! Cô có vẻ cùng Giang ca đều là mặc quần
áo hiệu CD này.”

Những nữ hài kia nghe được, đều đình chỉ ồn ào, lặng yên nghe hai người nói chuyện.

“Tôi cùng cửa hàng trưởng tiểu Ái cửa hàng Kỳ Hạm ở Thủ Đô còn có cửa hàng trưởng Bắc Trữ chúng ta đều là bằng hữu, các nàng lại vừa lúc
người Benin, lại là hai tỷ muội. Tôi là VIP nữ tân CD duy nhất tại tỉnh
Nghiễm Nam có ảnh chụp tư liệu. Có y phục thích hợp với tôi cửa hàng Kỳ
Hạm liền phát đến cho tôi ở Bắc Trữ . Cô không thấy nam trang , càng đẹp mắt, tôi hôm nay cho Giang Tu Nhân mặc.” Những nữ hài kia càng trầm
mặc. Biểu lộ của Lưu Liễu so với khóc còn khó coi hơn.

Bộ Yên làm nũng dán vào Lâm Miểu: “Tôi bất kể, tóm lại chị phải chịu
trách nhiệm giới thiệu Tiểu Ái cho tôi biết. Có được hay không vậy?” Lúc này Bộ Yên tựa như một tiểu hài tử nhà bên. Lâm Miểu nhìn Bộ Yên, kỳ
thật cô cũng rất không dễ dàng , tuổi còn trẻ vẫn là tại nơi này một
mình lưu lạc, cũng may được Chu Vĩnh Hạo coi trọng, mới có thể được sống chân thật một ít. Nhưng nếu nói bạn hổ như làm bạn với vua, Vĩnh Hạo
cũng không phải tốt muốn cùng như vậy.

“Hảo, hảo. Cô chừng nào thì sinh nhật, tôi tặng một bộ túi du lịch LV a. LV chính là làm cái này mà lập nghiệp, túi du lịch của bọn họ đặc
biệt dùng tốt, đối quần áo không có thương hại. Kết cấu thập phần hợp
lý, đối với cô loại này thường xuyên muốn thiên nam địa bắc bay khách mà nói, rất là thích hợp .”

Bộ Yên hào khí nói: “Đi! Tôi đây tặng chị một cái xắc tay AMS kỷ
niệm, tôi đi đã tham gia hoạt động của bọn họ, lão tổng bọn họ đối với
tôi ấn tượng cũng không tệ lắm. Bộ Yên nhìn thoáng qua túi xách tay của
Lâm Miểu, Giang ca đối với chị là lời nói thật, cái AMS này không sản
xuất nữa đều có thể giúp chị tìm được. So với một cỗ xe con còn mắc.”

Lâm Miểu nở nụ cười: “Tôi trong nhà chính là mở BB, Lâm Hâm tặng,
chúng ta là song bào thai. Lời này của cô, sớm có người ta nói qua.”

Những nữ hài kia đem cay nghiệt đối Lâm Miểu chuyển dời đến trên
người Lưu Liễu: “Cắm vào cái lông gà thực coi mình là Phượng Hoàng rồi?” Lâm Miểu trong lòng cảm thán những nữ hài vô tình này. Các nàng chưa
từng nghĩ tới những vật này của Lưu Liễu từ đâu mà đến, chỉ chế ngạo
nàng gà mờ. Lâm Miểu nghĩ, hiện tại đã là niên đại vật chất chí thượng
rồi, vì truy cầu hưởng thụ vật chất, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Bộ Yên cùng các đồng nghiệp Lâm Miểu chơi đùa rất vui vẻ, tất cả lãnh đạo đều đi phòng khiêu vũ nhỏ. Mọi người ca hát, khiêu vũ, mang theo
những người lãnh đạo cùng một chỗ làm trò chơi. Đều nói năm nay đề cử sẽ là vui vẻ nhất .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui