Dùng Hết Đời Để Yêu

Nhìn thấy Giang Tu Nhân ngồi dạng đại lão gia, cười toe toét cả
miệng, Lâm Miểu dùng bàn chải đánh răng chạy bằng điện đánh răng cho
hắn. Lâm Trí cùng Hoàng Dĩnh tại chỗ chết đứng, làm cho tập thể người
Giang gia cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, coi như Lâm Miểu nô dịch cũng
có phần của bọn họ. Lâm Hâm cũng cố ý từ Mĩ quốc gấp trở về vấn an Giang Tu Nhân, hắn vỗ vỗ Lâm Miểu: “Đi ra ngoài đừng nói quen biết ta.”

Làm bác sĩ tuyên bố đồng chí Giang Tu Nhân bởi vì chăm sóc chu đáo,
khôi phục đặc biệt rất tốt có thể dỡ bỏ thạch cao thì Giang Tu Nhân bi
phẫn nói: “Bác sĩ, ông không thể qua loa để cho tôi bỏ thạch cao ra, tôi còn muốn mang theo.” Quý Nhiên đi lên liền cho nhi tử một cái quả đấm:
“Mày không đau lòng vợ, tao còn đau lòng con dâu.”

Nhưng Lâm Miểu vẫn là lo lắng, cứng ngắc lôi kéo Giang Tu Nhân cử
động tự nhiên đến hai bệnh viện lớn đều làm kiểm tra mới tính yên tâm.
Lâm Miểu nhìn thấy xương trong tấm ảnh khôi phục tình trạng vô cùng hoàn mỹ, cũng rất cao hứng, cô cho những bác sĩ cùng hộ sĩ kia chiếu cố
Giang Tu Nhân mỗi người đều đưa một phần hậu lễ, tất cả đều vui vẻ.

“Nữ nhân kia thế nào?” Đây là sau khi sự tình phát sinh đến nay, hai người lần đầu tiên nói tới Lý Nguyên Chỉ.

Giang Tu Nhân thoải mái nằm ở trên bụng Lâm Miểu, hưởng thụ mát xa
của Lâm Miểu, hắn không thèm để ý chút nào nói: “Không biết, Lục Phong
kêu người đem cô ta xách đi. Ở chỗ này của anh, hết thảy đều phải căn cứ pháp luật mà làm việc. Ca ca của cô ta tự sát, cho nên cô ta muốn giết
chết người yêu của anh để cho anh cùng cô ta đồng dạng thống khổ dùng
cái này để báo thù anh cho Vĩnh Hạo cái băng từ kia.”

Lâm Miểu ôm hắn, an tâm nói: “Cám ơn anh lại một lần đã cứu em. Thời
điểm em vọt tới bên cạnh xe của anh, đã nghĩ, nếu như anh chết, em liền
lập tức lấy ra súng của anh tự sát, tuyệt không một mình ở cái thế giới
này chịu khổ. Ở một khắc kia em đột nhiên hiểu được, không có anh, em
không cách nào sống một mình ở thế giới này.”

Lâm Miểu nhìn Giang Tu Nhân, vuốt ve cái khuôn mặt tuấn tú của chồng: “Người chết không thể sống lại, đã có người hủy chính mình, tính tuần
hoàn mà trả thù nhưng thật ra là vô nghĩa, hơn nữa, bọn họ đã vì việc
này bỏ ra một cái giá lớn. Đời người chính là như vậy, không có vĩnh
hằng, tùy thời gặp phải nguy hiểm, cũng là chúng ta nhất định phải có đủ tố chất sinh tồn, đời người chính là một quá trình vô thường luân
chuyển, chúng ta chỉ có thể cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, dùng
thích ứng lên trời khiêu chiến đối với dũng khí sinh tồn của chúng ta.”
Lâm Miểu rất bình tĩnh nói.

Giang Tu Nhân gật gật đầu: “Cho nên anh cũng không có làm khó Lý
Nguyên Chỉ, hết thảy đều chiếu điều lệ làm việc.” Hắn tin tưởng Lâm Miểu như hắn tin tưởng chính mình. Giang Tu Nhân vuốt ve lưng trắng của tiểu thê tử, vẫn là tại trong khoảng thời gian này bị thương, nên ‘ tính
phúc ’ hưởng thụ, hắn là lần thứ nhất cũng không kéo xuống, đương nhiên, cái vị kia vất vả không còn là ‘ hắn ’, mà là ‘ cô ’. Hơn nữa bởi vì
bồi bổ quá nhiều, lại không có chỗ khác phát tiết tinh lực dư thừa, đành phải đều phát tiết trên giường.

Lâm Miểu khó chịu: “Ông xã. . . . . .”

“Làm gì vậy?”

” Ông xã. . . . . .”

“Đến!”

” Ông xã. . . . . .”

“Ừ.” Lâm Miểu lần nữa trầm mặc làm cho Giang Tu Nhân nở nụ cười: “Bà
xã, em là muốn hỏi anh ngày đó vội vã tìm em làm gì phải không?”

Lâm Miểu nâng lên nửa cái thân thể, trừng mắt người chồng ‘ biến thái ’ này: “Anh lại biết rõ? !”

“Đương nhiên! Anh là ai! Anh là Giang Tu Nhân! Chồng hợp pháp của Lâm Miểu !” Dừng một chút, Giang Tu Nhân tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện tại
anh không muốn nói rồi, sau này nói cho em biết.”

Lâm Miểu ôm sát hắn: “Ừ, không quan hệ. Anh nói cái gì tức là cái đó, em không tính toán cùng anh. Anh lại cứu em một lần.”

Giang Tu Nhân vuốt ve tóc Lâm Miểu: “Đứa ngốc. Đứa ngốc nhỏ của anh. . . . . .”

Nhìn thấy hai người lại chán ngấy cùng một chỗ, đừng nói là người
Giang gia, chính là người Lâm gia cũng đã tuyệt vọng. Lâm Miểu thậm chí
tại trên bàn cơm đối Quý Nhiên nói: “Mẹ mẹ, con không muốn đi làm.”

Bọn người Quý Nhiên giật mình: “Tại sao vậy?”

“Con muốn mỗi ngày cùng a Nhân đi làm, nếu không con cũng đi cục công an vậy?”

Giang gia bọn người, Lâm gia bọn người: “. . . . . .”

Giang Tu Nhân vẻ mặt mình cũng run rẩy: “Đừng nha, bà xã, cục công an của anh chỗ làm việc quá nhỏ, cung không nổi em cái tôn đại Phật này.
Anh sang năm còn muốn giữ chức vụ vĩ đại cục công an cả nước.”

Tiểu Hổ gắp cho mình một con cua lớn: “Thím, làm bạn học ta thôi. Dù
sao thím đều học qua rồi, mỗi ngày trốn học giả dạng háo sắc tuyệt sẽ
không có người nói thím.”

Mọi người đều cười, tất cả đều khích lệ tiểu Hổ làm được là hình tượng sinh động như thế.

Gió thu Phương Bắc lại đến, nhưng mà tỉnh NghiễmNamvẫn vô cùng nóng
bức, mặt trời coi như đọng ở nóc nhà. Lâm Miểu tránh ở trong văn phòng
hưởng thụ điều hòa miễn phí, buồn ngủ. Điện thoại vang lên, cô hữu khí
vô lực: “Uy , tìm em làm gì vậy?”

Giang Tu Nhân cười khẽ: “Em liền mệt mỏi như vậy nha?”

“Thời tiết quá nóng, điều hòa thổi trúng mọi người muốn suy sụp.”
Thanh âm lười biếng của Lâm Miểu truyền đến, Giang Tu Nhân cảm giác lỗ
tai mình một hồi như nhũn ra.

“Anh ngày mai phải đi Hồ Châu, em muốn đi với anh không?”

“Không muốn, trời quá nóng rồi, Hồ Châu theo vĩ độ chúng ta không sai biệt lắm, cũng là rất nóng, em không đi.”

“Vừa rồi anh cùng Lục Phong nói chuyện điện thoại, vợ hắn còn mời em đi nhà Lục gia.”

“Không đi, không có hứng thú.”

Giang Tu Nhân biết rõ Lâm Miểu đối Lục gia nhiệt tình hữu hảo cùng
quá phận cũng không thập phần thích, Lâm Miểu chưa bao giờ cảm thấy Lục
gia làm cho cô thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).

Cô chẳng qua là cảm thấy mình làm một chuyện rất nhỏ, cũng không nhất định phải cùng Lục gia có cái liên lụy gì quá lớn. Lâm Miểu chỉ làm
chính mình.

Buổi tối, hai người đến hội sở, nhìn thấy Triệu Ccương mang theo
Chung Thấm so với mèo còn láu lỉnh đã ở đó. Cốc Ân ngồi ở cách đó không
xa Triệu Cương, liên tiếp nhìn về phía Triệu cương. Giang Tu Nhân cùng
Lâm Miểu há hốc miệng, cái Triệu Cương này thực làm được. Lại nhìn thấy
Cù Hà đã ở đó, chỉ có điều Cù Hà cùng hai bạn gái cùng một chỗ, thỉnh
thoảng , tổng hội truyền đến tiếng cười cởi mở của ba người.

Nhìn thấy Lâm Miểu, Cù Hà bay tới, nhiệt tình mà giữ chặt Lâm Miểu:
“Lâm Miểu, đã lâu không gặp? Cô khỏe không?” Nhìn thấy Cù Hà mặt mày hớn hở, Lâm Miểu cũng vì cô ấy mà cao hứng, rốt cục tái thế làm người . Có
lẽ đau xót vẫn còn , nhưng người trưởng thành không cần đem đau xót bày
tỏ. Lâm Miểu cảm thấy Cù Hà lúc này, tư thế vô cùng tốt.

“Như thế nào, không sợ sao?” Lâm Miểu cố bĩu môi hướng Triệu Cương, giễu giễu nói.

Cù Hà đánh nhẹ Lâm Miểu một cái: “Nói cái gì đó? Vốn hôm nay chính là Cương Tử hẹn tôi tới, hai người này là bạn cùng phòng ở đại học của
tôi, đặt biệt đến Bắc Trữ gặp tôi, mọi người liền cùng một chỗ .” Bộ
dạng Cù Hà thoải mái làm cho Lâm Miểu nghĩ rằng cô đang nói chuyện của
người khác.

“Dù cho trong nội tâm mềm yếu như bông vải, cũng muốn bứt lên da hổ
đứng thẳng thân thể, chỉ có như thế mới là cơ hội. Làm tốt lắm Cù Hà,
tôi cũng vậy vì cô cao hứng.” Lâm Miểu khẽ nói.

“Lâm Miểu, cô cùng tôi yên tâm, sau ngày đó cô theo tôi nói, tôi nhìn thấu rất nhiều. Hắn là kim chủ, còn tôi là cơm bầu gánh, tôi cảm kích
hắn, cho nên tôi cần tôn kính.” Lâm Liểu nhìn hai mắt Cù Hà sáng rõ, cô
ấy bây giờ tuy còn đang trong cuộc, nhưng rõ ràng đã là quần chúng hơn
nữa, cô ấy thu hồi tất cả lợi khí (vũ khí sắc bén) trên người, bình thản mà bình tĩnh.

Lâm Miểu bát quái hỏi: “Vị nào ?” Lâm Miểu nhìn thoáng qua Cốc Ân. Cù Hà nháy, nháy con mắt: “Cô đây muốn hỏi cô ấy, bất quá nhìn cô khó được bát quái một hồi, tôi liền thỏa mãn cô. Có lẽ cô ấy bị buộc qua đầu, dù sao cô ấy hiện tại vẫn ở tại trong túc xá, chính là lái xe. Nguyên lai
mỗi ngày cũng không có việc gì đến trước mặt của tôi thỉnh giáo, bảo tôi tiền bối, chuyện này mọi người không thấy được.”

Cốc Ân nhìn Cù Hà, liều mạng ngăn chận lửa giận trong lồng ngực.
Triệu Cương cũng không có bởi vì dung nhan cô ấy xuất chúng còn đối với
cô ấy xem trọng vài phần, cô ấy như gần như xa cùng thủ đoạn đối đãi nam nhân tại trước mặt Triệu Cương một chút tác dụng cũng không. Hiện tại
cho dù cô ấy muốn buông tư thái tới nghênh hợp Triệu Cương đều không
biện pháp che lấp, cô nghĩ mình là đã làm đầu, cái giá bày ra quá lớn,
thế cho nên không cách nào xuống đài.

Nhìn xem Cù Hà mỗi ngày trơn nhẵn bóng loáng, cô chính là không nói,
người người đều nhìn ra được cô ấy được Cương Tử nuôi có bao nhiêu quen
thuộc, hơn nữa Cương Tử còn đem đệ đệ Cù Hà là Cù Quang tới đài truyền
hình tỉnh tốt nhất làm chủ nhiệm bộ quảng cáo. Nghe nói Cù Hà lại mua
một biệt thự để cho cha mẹ cùng đệ đệ ở. Dùng tiền lương của Cù Hà sợ là 5 đời đều không kiếm được để thanh toán khoản tiền phòng này.

Giang Tu Nhân bỏ lại Lâm Miểu cùng bọn người Lưu Đông Phương ngồi
cùng một chỗ, chứng kiến Lâm Miểu cùng Cù Hà quen thuộc như thế, Giang
Tu Nhân kia phát ra chút nụ cười đều cười nói: “A Nhân, vợ cậu nghiễm
nhiên trở thành chuyên gia vấn đề nữ nhân.” Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào nói: “Chính là lúc trời tối Cù Hà uống rượu say, Lâm Miểu giúp cô ấy lái xe, như thế mà thôi.”

Lâm Miểu chứng kiến rất rõ ràng hai phe lớn, một người là dùng Giang
Tu Nhân làm chủ, một người là dùng Triệu Cương cầm đầu . Hơn nữa luôn có vị trí tương đối cố định.

Chung Thấm cũng không nghĩ đến Lâm Miểu cùng Cù Hà là quen thuộc như
thế, nhìn xem hai người cười cười nói nói, trong lòng của cô thập phần
không phải tư vị. Lâm Miểu quan hệ với người luôn tốt như vậy, làm cho
cô không biết theo ai. Cô hy vọng có thể trở thành người như Lâm Miểu
vậy, khả năng giúp đỡ Triệu Cương, có lẽ còn có thể đi tiến tâm Triệu
Cương.

Tuy nói cô hiện tại không làm khó rồi, nhưng Triệu Cương làm một
việc, từng sự kiện cô đều nhìn ở trong mắt, kể cả đoạn thời gian trước
Triệu Cương mua cho Cù Hà một biệt thự chuyện này cô cũng biết. Cô cùng
Triệu Cương tuy đã đính hôn, nhưng Triệu Cương một lần cũng không chạm
qua cô, hôn môi cũng chưa từng có, nhiều nhất là hôn hôn cái trán cô.
Điều này làm cho trong nội tâm cô phát khổ một hồi.

Lâm Miểu ngồi ở bên cạnh Giang Tu Nhân, chứng kiến những người kia
toàn thể đều thay đổi bạn gái. Mạc Phi cùng Thành Thành cũng tới, hai
người đang đấu rượu. Nhìn thấy Lâm Miểu, Thành Thành vội vàng báo cáo:
“Thân ái, hôm nay Mạc công tử bị mình giết được không còn mảnh giáp.”
Lâm Miểu đi qua, sờ sờ tóc Thành Thành, tựa như trêu chọc một con cẩu
nhỏ: “Ngoan rồi, tiếp tục cố gắng! Làm cho hắn đêm nay không lên được
giường của cậu.”

Mọi người đều cười.

Giang Tu Nhân đem thê tử kéo đến bên cạnh mình, Lưu Đông Phương cười
nói: “Thật đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, hiện tại
miệng Lâm Miểu cũng quá ba hoa rồi, vẫn là a Nhân chúng ta có thủ đoạn.”

Nữ hài ngồi ở bên người Lưu Đông Phương đối Lâm Miểu cười ngọt ngào:
“Lâm tỷ tỷ, nhĩ hảo, em gọi là Triệu Duy Nhất, biểu muội Đông Phương
ca.” Lâm Miểu cùng Thành Thành rõ ràng bị một tiếng ‘ tỷ tỷ ’ của Triệu Duy Nhất lôi đến.

Lâm Miểu hoảng sợ hỏi: “Cô , cô , cô gọi tôi là cái gì?”

Giang Tu Nhân cười ha ha: “Bà xã, trấn tĩnh một chút, Duy Nhất mới 17 tuổi, vừa tới Bắc Trữ lên đại học.”

Lâm Miểu thì thào nhỏ nhẹ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở bãi cát. Thành Thành, hiện tại hai chúng ta ‘ song trước ’ rồi .”

Thành Thành: “. . . . . .”

Mọi người cười to.

Lâm Miểu sợ hãi đi đến bên người Triệu Cương ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui