Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm


Chỉ thấy hắn ho khụ thêm vài cái, lập tức máu tươi từ trong miệng trào ra.

Bên này nàng thấy một màn như vậy, liền khuỵu gối xuống đỡ lấy thân thể nhợt nhạt như xác chết của Trác Từ Liêm.

Đồng thời, nàng trong chiếc hài dưới chân rút ra thanh kiếm nhỏ được điêu khắc tinh xảo đẹp mắt, nhưng vô cùng sắc bén, cầm ngược chiều cổ tay tạo động tác phòng thủ hướng đến tên bán quỷ đang đứng đằng xa.
Mọi thứ bây giờ đang dần không trong kế sách của nàng, Vạn Nguyệt Tâm một tay đỡ Trác Từ Liêm, một tay cầm thanh kiếm.

Há phải để mạng ở đây hay sao?
Tên bán quỷ lá phong bước chậm rãi từng bước tới phía hai người.

Trên người hắn tỏa ra mùi tử khí bao quanh, khiến cho nàng lần nữa choáng váng.

Thật nặng, rốt cục tên đó phải giết đến bao nhiêu người mới có thể tích trữ đám tử khí như vậy?
Trong lòng nàng bây giờ do dự suy nghĩ, nếu như đánh rắn động cỏ cùng tên này đối đầu, không chừng Tạ Thành Gia kia đang ở đâu đó sẽ phát giác ra nàng làm loạn, hắn nhất định sẽ tới đây ngay lập tức.

Khi đó địch lại thêm địch, nhưng nếu không nhanh chóng ra ngoài, vết thương của Trác Từ Liêm sẽ chuyển biến xấu, hơn nữa có thể sẽ mất mạng.
Vạn Nguyệt Tâm liếc xuống nam nhân dưới đất, lại nhìn lên kẻ địch trước mặt.

Không, một khi nàng còn tồn tại, ít nhất cũng phải bảo đảm cho bằng hữu của nàng được toàn mạng mà trốn thoát.

Vạn Nguyệt Tâm trong đầu suy nghĩ, với sức của nàng để đấu lại tên bán quỷ này xem ra không dễ dàng, phải tốn thời gian, nhưng nhất định nàng phải bảo vệ Trác Từ Liêm.

Nàng quay sang hắn, điểm ấn huyệt cho máu độc ngưng tụ, tránh để chúng xâm nhập vào tim.


Sau đó nàng lấy trong y phục ra trâm cài tóc mà cha đã tặng, đem nhét vào dây thắt y phục của hắn.
Rồi nàng quay sang tên bán quỷ kia, đứng lên, nhìn chằm chằm vào gã, không bỏ sót bất cứ động tác nào.
Muốn lựa thời cơ để triệu hồi linh kiếm đưa Trác Từ Liêm bay về Y Tề trước, nàng phải đánh lạc hướng tên này.

Thân thể nàng mạnh mẽ dùng tốc độ nhanh như gió vụt tới phía hắn, chỉ thấy hắn nhấc chân, bóng dáng liền biến mất không chút động tĩnh.
Keng..

keng..
Trong không trung trời xanh mây trắng, tiếng động va chạm của kim loại vang lên chói tai khiến cho kẻ nghe người nhìn kinh ngạc.

Đó là tiếng kiếm chém tiêu, tiêu va kiếm tạo thành, nhưng thoạt nhìn qua ai nấy đều không phát giác ra danh tính của hai vị bậc cao thủ này.

Chỉ thấy chuyển động nhanh nhẹn vút bên này lại vút bên kia, thỉnh thoảng lại khiến cho rung cây động gió.
Vạn Nguyệt Tâm chân đạp đất bay thẳng về phía hắn, trong tay cầm thanh bảo kiếm phòng thân nhỏ bằng gang tay của nàng phi tới trước mặt tên bán quỷ kia.

Trong nháy mắt tên đó né tránh rất điêu luyện, ngược lại dùng tiêu phong đem da mặt nàng hướng tới muốn rạch một đường dọc thẳng xuống.

Bên này nàng liếc thấy, liền nhíu mày né sang một bên.

Tên kia cũng không hề đơn giản, hắn nhanh chóng phóng ra thêm vài lá phong sắc bén hướng về phía nàng.

Vạn Nguyệt Tâm trong chốc lát thân thủ nhanh nhẹn dùng bảo kiếm đối đầu.

Mà tên kia chớp lấy cơ hội tiếp cận ra phía sau lưng nhỏ của nàng, hai ngón tay kẹp lá phong sắc như dao đem nàng chuyển vào thế bị động.

Hắn đưa nó cứa vào cổ nàng, một đường rạch nhẹ hoàn hảo nằm trên cái cổ trắng nõn nà của Vạn Nguyệt Tâm dần lộ ra vết máu đỏ tươi.

Nhưng nàng nào đâu có để bản thân rơi vào bất động? Tay phải nàng rút trong tay y phục ra cây kim, hướng tới huyệt đạo ở đùi của hắn đâm thẳng xuống không thương tiếc.

Chân phải hắn chợt bất động, không thể di chuyển được nữa, hắn trong lòng đổ mồ hôi lạnh kinh ngạc, trước giờ hắn chưa gặp địch thủ nào như vậy.

Thật thú vị, xem ra hắn không cần nương tay nữa rồi.
Bên này Vạn Nguyệt Tâm dễ dàng thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Liền lạnh lẽo nhìn.

Có thể cùng nàng đấu tới mức này, tên bán quỷ kia cũng không phải kẻ tầm thường.
Nhưng vì sao hắn lại đem ánh mắt rung động đó nhìn nàng? Bất giác nàng rùng mình.
Bỗng nhiên trong suy nghĩ nàng nhớ đến Trác Từ Liêm.


Với tình trạng của hắn bây giờ thì không thể kéo dài trận đấu thêm một khắc nào nữa, phải phân thắng bại thật nhanh, mới có thể có thì giờ đưa Trác Từ Liêm về Y Tề để chữa trị.

Nàng lập tức nhanh chóng vào thế phòng thủ hướng về phía bán quỷ bay lên.
Trong chốc lát nhìn thấy tốc độ di chuyển của hắn ngày càng nhanh.

Nàng nhận ra điểm khác lạ, tên này muốn tung hết sức? Nghĩ đến đây, Vạn Nguyệt Tâm quyết định dùng tới Thức Cửu để đối đầu với hắn, nàng từ không trung di chuyển chậm lại, thân thể cùng y phục màu xanh lam tựa như bầu trời đẹp đẽ đáp xuống đứng trước cây Nhã An Đậu Đỏ.

Nàng nhắm mắt, hai tay đặt chéo trước ngực, trong thâm tâm định hình chiêu thức sắp tung ra.
Tiềm thức nàng mài dũa tâm trí, cảm nhận từng hơi thở từng chuyển động của kẻ địch.

Chờ đợi cơ hội xuất chiêu.
Bên này tên bán quỷ cảm nhận được nàng không di chuyển, hành động chậm chạp lại nửa phần.

Hắn liền tức giận, nữ nhân kia đây chính là coi thường hắn? Nàng ta nghĩ rằng đứng yên có thể đánh bại hắn? Trong nháy mắt hắn từ không trung mũi chân lấy chiếc lá rơi làm lực đẩy, lập tức phóng thẳng về phía nàng.
Nữ nhân, ngươi phải cảm thấy may mắn vì được ta giết chết bằng một đòn hết sức của ta.
Tưởng chừng như mọi thứ đang ngừng lại, Vạn Nguyệt Tâm đứng yên không hề động đậy, hai tay nàng vẫn vắt chéo ra trước ngực.
Nữ tử chán sống, để xem ngươi thoát chết bằng cách nào.
Hắn trong tay cầm lá phong tiêu sắc bén thẳng tắp lao tới nàng, linh lực có được từ hàng loạt tử khí truyền vào.

Chỉ thấy trên tay hắn bây giờ không phải là cái lá phong bé nhỏ kia nữa, mà chính là thanh đao đã nhuốm máu tươi của biết bao nhiêu sinh mệnh.
Mùi tử khí trên thân thể của hắn bao bọc lấy thanh đao, ngay lập tức thanh đao đó xuất hiện linh hồn bị giết chết, gào thét điên loạn ở bên trong.

Hắn nhếch mép, một khi nàng ta hưởng trọn nhát chém này, thì lúc đo coi như cơ thể nàng ta sẽ tách làm đôi, linh hồn mãi mãi bị chôn vùi bên trong thanh đao này không được siêu thoát.
Tên bán quỷ theo tốc độ nhanh đến chóng mặt tiến gần hơn chỗ nàng.
Gần hơn..
Gần hơn nữa..
Cho đến khi chỉ còn cách Vạn Nguyệt Tâm hai sải tay.

Hắn ta vung thanh đao lên không trung.


Cười như kẻ điên cuồng.
Chết đi, nữ nhân.
Nhưng..
Trong khoảnh khắc chiếc đao sắp sửa một nhát chém ngang người nàng.

Vạn Nguyệt Tâm mở mắt, hai tay đang vắt chéo bung tỏa ra, hàng ngàn hàng vạn cánh hoa sen hướng tứ phía bay khắp nơi.

Tất nhiên đây không phải là cánh sen nhỏ bình thường, nó cứng cáp, sắc bén, đặc biệt là rất dễ chết người.
"Thức Cửu 4: Sen Tử." Vạn Nguyệt Tâm mở miệng, ánh mắt nàng lạnh lẽo liếc về phía bóng dáng kinh ngạc đứng hình tột độ không kịp phản ứng của tên bán quỷ kia.
Hắn ta tưởng chừng như đã có thể giết chết được nàng.

Nào đâu, kẻ bị giết chính là hắn, cánh sen của nàng ta lao tới như mưa tên trút xuống thân thể hắn, đâm xuyên qua người hắn, khiến cho máu ứa ra như mưa.

Khuôn mặt, cổ họng, vai, ngực, bụng, tứ chi.

Đâu đâu cánh sen nhỏ đều xuyên qua không chỉ một lần.
Ngay lập tức hắn ngã xuống trên nền đất lạnh lẽo với vũng máu lan tỏa khắp cơ thể.

Vạn Nguyệt Tâm tiến lại gần hắn.

Nàng với khuôn mặt không cảm xúc đứng nhìn xuống hắn từ độ cao nhất định: "Kẻ phải chết, là ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận