Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm


"Nói.

Thứ này từ đâu ra?"
Cánh tay to lớn của Vạn Mộ Ngôn hằn lên chằng chịt vết gân xanh, hắn giờ đây thực sự đã tức giận.

Trong tay hắn đang cầm chiếc trâm cài của ái nữ, đây chính là quà sinh thần năm tám tuổi tự tay hắn làm cho nàng, hắn biết nàng yêu thích chiếc trâm cài này như mạng, luôn luôn giữ gìn thật cẩn thận.

Không nghĩ rằng ngày hôm nay nó lại ở trong tay của tiểu nữ Ngọc Niên Y, điều này khiến cho hắn đã suy đoán được có chuyện chẳng lành xảy ra.
Khốn kiếp, ngay từ đầu hắn đáng ra không nên để tên mù kia vào tay nàng!
Vạn Mộ Ngôn tâm trí nổi lửa bùng bùng, gân xanh lộ rõ trên trán, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thẳng vào tâm can của Thương Đồng, tay càng ngày càng bóp cái cổ mỏng manh kia lực mạnh thêm một chút, hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của nàng, lực tay kia biểu thị rằng hắn đang trong trạng thái mất kiên nhẫn đến cực độ.
"Các chủ! Các chủ! Cầu khẩn người hãy bình tĩnh, tiểu nữ này còn nhỏ tuổi, xin người hãy khai ân, nhẹ tay tha cho nàng!" Các vị bô lão đứng bên rìa nhìn thấy một trận dọa người như vậy ban đầu không ai dám tiến lên, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Thương Đồng sắp bị đại tổ tông kia bóp chết, liền liều mạng xô đẩy nhau nói.
"Các ngươi cũng muốn chết cùng nàng?" Giọng nói âm trầm lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên, khiến cho ai nấy đều mang dáng vẻ sợ hãi tột độ, đám bô lão ban nãy to gan lớn mật được một chút bây giờ liền co cẳng ngậm miệng đứng yên một góc không dám lên tiếng.


Thấy không còn có tiếng lắm mồm xung quanh nữa, Vạn Mộ Ngôn lại liếc về phía nữ nhân nhỏ bé trên tay, ánh mắt hắn sắc lẹm hằn lên tia máu, rồi lực tay hắn nới lỏng ra.

Chỉ thấy Thương Đồng như được chết đi sống lại, nàng ngồi bệt xuống mặt đấy chối sống chối chết hít không khí, mồ hôi cùng nước mắt nàng không ngừng rơi.

Thật đáng sợ, chỉ cần chậm một khắc thôi nàng ta liền trở thành cái xác chết rồi.
Vạn Mộ Ngôn cao lớn nhìn xuống, hắn lạnh lẽo lên tiếng: "Cho ngươi chút thời gian để thở, mau nói!"
Thương Đồng trong nháy mắt nghe xong câu chữ từ trên cao xuống liền ngay lập tức đứng lên, nàng ta cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó kìm chế sự run rẩy trong lòng nhắm mắt nói: "Tiểu..

tiểu nữ ban nãy đưa Trác sư tôn đến chỗ của An sư tôn thì thấy chiếc trâm cài này nằm ở trên thắt lưng của Trác sư tôn! Tiểu nữ nhận ra là của Vạn sư tôn liền chạy tới báo tin cho các chủ!" Thương Đồng trong trạng thái sợ hãi nói.
Nghe tới đây, Vạn Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi không nói gì, hắn trực tiếp bước qua Thương Đồng, tay không tự chủ được mà nắm chặt thành quyền.

Trong đầu hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, sau đó trong lòng nguyền rủa vài tiếng liền biến mất trong không trung.
Chỉ thấy sau khi hắn rời đi, đám bô lão mới dám thở mạnh một hơi, bao nhiêu năm rồi đại tổ tông kia mới tức giận đến mức này.

Thật muốn dọa cho bọn họ sợ chết khiếp!
Thương Đồng sau khi từ cung của các chủ về lại Ngọc Niên Y liền ngồi xuống ghế, nàng ta lo lắng cho sư tôn nhà nàng liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Nàng có linh cảm không hề tốt một chút nào.

Sư tôn, người nhất định không được có chuyện gì!
Dưới nhân gian, từ lúc triệu hồi Vạn Trì đưa Trác Từ Liêm về lại Y Tề thì nỗi lo lắng của Vạn Nguyệt Tâm đã được vơi đi một chút.

Bây giờ là đến lượt nàng đối mặt với kẻ trước mắt.
Trước mặt nàng là một bóng đen cao lớn đục ngầu, nó đứng hơn nàng hẳn ba cái đầu nhưng lại không hề có mặt mũi mắt mà chỉ có tai, thân dưới của nó giống như đang liên kết với mặt đất và không thể nhìn thấy chân.


Vạn Nguyệt Tâm nhíu mày cảnh giác càn quét một lượt bóng đen kia, sinh vật kì lạ này không phải quỷ cũng không phải người, không phải yêu cũng không phải thú, nhưng bản thể lại rất giống linh hồn.

Nàng nhìn tiếp đến đôi tay dài như quái vật của bóng đen kia liền có cảm giác ớn lạnh đến rợn người, mùi tử khí quá nồng, sinh vật này đã giết bao nhiêu sinh mạng vậy?
"Ma, bắt người!" Bỗng nhiên bên trong đầu bóng đen kia vang lên tiếng nói điên dại, là Tạ Thành Gia! Chủ nhân của nó ban nãy ra lệnh cho nó đi nghe ngóng nguyên nhân của Vạn Nguyệt Tâm, nhưng không nghĩ rằng nàng ta lại đang sắp chạy khỏi đây, nên gã liền đổi ý, nam nhân kia trốn được thì cũng không sao chỉ là gã muốn nữ nhân thì phải ở lại.
Chỉ thấy tiếng rít chói tai muốn khủng bố của bóng đen kia trỗi dậy, Vạn Nguyệt Tâm cảnh giác cực độ nhìn sinh vật đen đục ngầu khổng lồ to lớn trước mắt, đây là thứ gì vậy?
Đột nhiên cánh tay dài ngoằng kia chợt vút về phía nàng, Vạn Nguyệt Tâm nhanh nhẹn né tránh nhảy lên không trung, nàng từ trong người phi ra mấy cây kim độc nhưng đều không có tác dụng, cây kim nào kim nấy xuyên hẳn qua thân thể bóng đen đó rồi cắm xuống đất.

Vạn Nguyệt Tâm trong lòng không ngừng suy đoán, ở dạng linh hồn như thế này thì chỉ có cách giết bản thể của nó thì may ra mới có thể tiêu diệt thứ sinh vật này!
Trong dòng mải mê suy nghĩ, Vạn Nguyệt Tâm cùng tốc độ né tránh của nàng đang ngày càng gia tăng, không được, nếu cứ để tình trạng như này kéo dài sợ rằng chính nàng cũng sẽ bị cạn kiệt sức lực.

Bây giờ phải làm sao?
Bóng đen kia hai cánh tay nãy giờ chơi trò mèo vờn chuột với Vạn Nguyệt Tâm dường như đang rất sốt ruột, tiếng rít của nó lại lần nữa vang lên, sau đó tốc độ cánh tay tăng thêm gấp mấy lần khiến cho Vạn Nguyệt Tâm bắt đầu thở gấp, thật hỏng bét!
Nàng nhanh chóng dốc hết sức quay đầu về phía sau hướng ban nãy Vạn Trì đưa Trác Từ Liêm về để chạy.

Nhưng có vẻ như sức của nàng đã tiêu hao sắp hết nên tốc độ bay nhảy cũng chậm lại, mà bóng đen kia đằng sau cũng không phải kẻ ngu, nó nhanh chóng đuổi theo nàng và vươn hai cánh tay dài như bạch tuộc để bắt lấy nàng.


Trong khoảnh khắc tốc độ hai bên đang dần đạt bằng nhau, Vạn Nguyệt Tâm đột ngột biến mất, không phải nàng biến mất thật mà là nàng nhanh chóng dùng sức bật lên thật cao để hòa lẫn vào cành cây xum xuê trong rừng.

Vậy mới có hi vọng đánh lạc hướng sinh vật khổng lồ kia.
"Phù.." Vạn Nguyệt Tâm thở gấp ngồi trên cành cây to lớn, sức lực của nàng đã bị tiêu hao quá lớn rồi!
Không biết cái bóng đen kia đã đi về hướng nào rồi, ban nãy nàng đột ngột biến mất như thế cũng không thấy có động tĩnh lớn gì từ nó.

Vạn Nguyệt Tâm ló mắt ra nhìn về phía trước, đâu rồi? Trong lòng nàng bây giờ hơi hoảng loạn, không nhìn thấy nó đâu nữa.

Hay là nó đã đi về phía bên kia? Vạn Nguyệt Tâm từ từ chuyển tầm mắt xuống dưới mà không để ý từ đằng sau có cánh tay dài ngoằng đen đục ngầu đang lơ lửng trên không trung.
Dường như cảm giác được điều gì đó bất ổn, Vạn Nguyệt Tâm liền quay đầu lại ngay tức khắc.
Bụp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận