Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm


Nguyệt Tâm nhìn y, cái tên này cũng hay đấy chứ.

Huân Lăng Sở, vậy đi, nàng sẽ gọi y bằng một cái tên đơn giản ngắn gọn hơn.

Bởi vì con người nàng vốn như vậy, lúc nào cần sẽ dùng, không cần sẽ để đấy.

Mà thứ dài dòng phức tạp quá nàng cũng không ưa thích, thứ nàng thích là một loại cảm giác yên bình đơn giản, cùng sự thanh tao nhã nhặn nhẹ nhàng.
"Sở."
Lăng Sở giật mình một cái, lần đầu tiên trong đời có người gọi y là như thế, mặc dù không thể nhìn thấy dung mạo của vị cao quý kia.

Nhưng tai của hắn nghe rất nhạy, âm thanh trong trẻo của nàng từ khoảnh khắc đầu tiên y nghe đã nhớ.

Là âm thanh hay nhất trong lòng hắn, cũng là âm thanh dịu dàng nhất đối với hắn kể từ lúc sinh ra.
"Sao? Ngươi không thích à?"
Thấy một hồi im lặng của y, nàng cúi xuống nhìn.

Không vui vì mới lần đầu gặp liền gọi một cách thân mật như vậy sao?
"Nếu không thích ta sẽ không gọi nữa."
Âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng thổi qua bên tai hắn.

Nàng cũng không muốn khiến y phải quá khó chịu.

Lăng Sở nghe thấy vậy giật mình một cái, có phải người không vui không? Người sẽ đánh y sao? Người sẽ ghét y sao?
"Ta..

ta.."
"Hả? Sao vậy?"
Nguyệt Tâm quay ra vui vẻ nhìn, nhưng dáng vẻ của y chỉ một mực cúi gằm mặt.

Một bên tay nắm lấy tay nàng đang run rẩy, một bên tay kia đang nắm chặt lấy vạt y phục.

Giống như đứa trẻ này đang sợ hãi thứ gì đó, hả? Giọng điệu ban nãy của nàng đáng sợ lắm sao? Nguyệt Tâm ngồi xuống trước mặt y, một tay xoa đầu nhẹ nhàng.
"Ngươi làm sao thế? Cứ nói đi, ở đây với ta, không ai có thể làm hại ngươi."
Lăng Sở từ từ buông lỏng suy nghĩ, vậy có phải hắn sẽ không bị đánh phải không? Người sẽ không ghét bỏ y chứ?
"Ta..

ta rất thích."
Nguyệt Tâm nghe xong điêu đứng một lát, rồi lại mỉm cười.

Tiểu hài tử này cũng quá cẩn trọng rồi đi? Không biết ban nãy y đang suy nghĩ thứ gì, liền có bộ dạng như vậy?
Hai người một lớn một nhỏ về lại Ngọc Niên Y, Thương Đồng đã ở trước cửa ra vào từ bao giờ.


Nhìn thấy sư tôn của nàng cùng tiểu bảo bối kia bình an trở về, nàng mới thở nhẹ một cái.

Vẫn là Vạn sư tôn nhà nàng lợi hại, đã thu phục được các chủ không muốn phá loạn Y Tề.
"Sư tôn."
Tiểu nữ khả ái đáng yêu chạy loạn về phía nàng, Nguyệt Tâm ánh mắt dịu dàng một cái nhìn.

Nắm tay Lăng Sở tiến vào, kể từ bây giờ đây sẽ là nhà ở tạm thời của y.

Vì vậy nàng phải bắt y ăn uống thật tốt mới được.
Mặc dù Lăng Sở đi theo nàng không nhìn thấy gì, nhưng mùi hương của trà sen từ từ xốc lên mũi hắn.

Xung quanh yên tĩnh lại mang cho y cảm giác thanh tịnh lạ thường, y là đang ở đâu? Bất giác y lắc đầu sang bên này lại lắc đầu sang bên kia, tay vẫn không buông nàng ra.
Thấy bộ dạng ngây ngốc này của hắn, Nguyệt Tâm phì cười, tiểu tử này đáng yêu như vậy, hẳn là chỉ mới mười tuổi đi? Nàng không ngừng suy đoán.
"Sở, tính sinh thần của ngươi là bao nhiêu cái xuân rồi?"
Nàng bất giác hỏi một câu, nhìn gầy guộc nhỏ bé như thế này, thì chắc phán đoán của nàng đúng rồi chứ?
"Ta mười lăm cái xuân."
"Hả?"
Nguyệt Tâm đang định giơ chén trà lên liền khựng lại, cái gì mười lăm? Trong bộ dạng ốm yếu như này mà mười lăm cái xuân? Nguyệt Tâm nhíu mày, nếu thật sự mười lăm cái xuân thì tiểu tử này đã phải thật sự cố gắng để tồn tại.

Bằng không thân thể của y tại sao lại gầy nhỏ ốm yếu quá mức như thế? Nàng đau lòng nghĩ, không biết suốt mười lăm năm qua hắn đã phải trải qua những gì, thật muốn biết.
"Cái đó.."
"Sao vậy?"
Nguyệt Tâm hạ chén trà xuống, có vẻ như y đang có điều muốn nói với nàng.

Mà lại sợ nàng thì phải.

Thương Đồng đứng bên cạnh ngạc nhiên, tiểu bảo bối này đang sợ sư tôn nhà nàng sao? Lần đầu tiên thấy a..
"Ta..

ta có thể biết tên người không?"
"Tên ta?"
Lăng Sở bỏ tay đang nắm lấy nàng ra đặt lên đùi, lại cúi gằm mặt xuống.

Liệu y hỏi như vậy người có mắng y không?
"Vạn Nguyệt Tâm."
Lăng Sở ngước lên, âm thanh trong trẻo của nàng nói rõ mồn một trong tai hắn.

Thời khắc nghe thấy tên nàng, y đã từ lúc nào âm thầm ghi nhớ.

Một cái tên mà hắn vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì nàng là người đầu tiên đối xử dịu dàng với hắn.


Nói đoạn hai người ngồi uống trà ăn bánh, nàng thoải mái đọc sách không ngừng nghỉ.

Bên cạnh nàng là vẫn còn một tủ sách đơn giản xếp gọn gàng một chỗ.

Bất giác nàng nhìn thấy Lăng Sở đang ngồi một mình buồn chán, nếu y không đọc được thì y nghe được mà.

Sao nàng không đọc sách cho y nghe nhỉ? Ừ, một dụng ý không tồi.
"Sở, ngươi có cuốn sách nào đặc biệt yêu thích không?"
"Không..

Không có."
"Vậy ngươi đã từng đọc cuốn sách nào?"
"Ta..

ta không biết chữ."
Nghe đến đây, ánh mắt nàng trùng xuống, vẻ xinh đẹp tao nhã đã biến mất, thay vào đó một vẻ u sầu buồn bã.

Y không được dạy chữ, là cha mẹ y không dạy sao? Hay là..

họ đến đứa con của mình còn không thèm để mắt một cái.
Nguyệt Tâm nhìn Lăng Sở, bất giác nàng nắm tay của y.

Đứa trẻ này khiến nàng thật đau lòng, nếu nàng không nhầm thì y đã phải thận trọng khi nói chuyện với nàng.

Là do ngoại cảnh tác động từ nhỏ sao? Hay vì sống ngày ngày trong cảm giác nơm nớp lo sợ nên quen rồi? Nàng nhìn y một hồi.

Cuối cùng vẫn quyết định hỏi.
"Sở, có thể bây giờ ngươi vẫn còn chưa thân thích với ta, nhưng có thể cho ta biết những gì ngươi từng trải qua không?"
Y khựng lại một lúc, giống như là đang chạm vào vết thương quá khứ của y.

Nàng biết ngay mà, đáng lẽ ra nàng không nên hỏi, vấn đề này nhất định phải từ từ, không thể một chốc một hồi được.
"Nếu ngươi không muốn nói liền không nói, ta không ép buộc."
Ánh mắt nàng lại nhìn sâu hơn dáng vẻ ấy.

Bỏ đi, bây giờ nàng có muốn biết thế nào đi nữa cũng phải chịu thôi.

Nhìn y như vậy càng khiến nàng đau lòng.
"Ta..


ta từ nhỏ sinh ra đã không cha không mẹ.

Nghe Đại sư thúc nói rằng, cha mẹ ta đang ở một nơi nào đó đầu đường xó chợ tìm ta.

Mà lúc đó ta đang ở nhà của Nhị sư thúc, thúc ấy bảo ta cả đời đều phải hầu hạ cho nhà thúc.

Bởi vì thúc đã mua ta với rất nhiều vàng bạc.

Người nói xem, có phải cha mẹ không cần ta nữa không? Nếu cần thì tại sao khi ta cố gắng trốn ra ngoài đầu đường xó chợ khắp nơi đều không tìm thấy họ?"
Thân thể Lăng Sở run rẩy, đôi mắt không thể mở kia đã ngấn đầy lệ.

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, khiến cho Nguyệt Tâm xót xa, thật không ngờ ngay cả người ruột thịt đều không tìm thấy, hại đứa trẻ này một mình sống khổ cực từng ấy năm.
Nàng ôm lấy y, một hồi để y khóc thật to.

Hẳn là y đã phải chịu đựng rất nhiều, nàng cũng vậy.

Mẹ của nàng đã qua đời, mà lúc chôn cất mẹ, nàng chỉ nhớ rằng cha nàng ôm chặt nàng mà khóc.

Đó là lần đầu tiên nàng thấy cha khóc rất nhiều.

Vì thế việc cha nàng yêu chiều nàng như sinh mạng nàng có thể hiểu.

Năm đó mẹ bị người mà mẹ bảo hộ tổn thương, sinh ra tâm bệnh mà chết.

Lúc đó cha nàng đã không thể cứu mẹ.

Bây giờ người sợ hãi có kẻ lại gần nàng sẽ làm tổn hại tới nàng, vì người chỉ còn mỗi một mình nàng là ruột thịt.

Nên cảm giác không thể gặp lại người thân nàng hiểu rõ nhất.

Ánh mắt bi thương đồng cảm xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Lăng Sở khóc một hồi liền mệt mỏi, nàng để y gối đầu lên đùi của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên khuôn mặt của y.
Gió thu se lạnh bắt đầu thổi, dưới tòa lầu cung giữa hồ sen một người ngồi đọc sách, lại một đứa trẻ nằm ngủ.

Nguyệt Tâm an ổn cẩn thận để không làm y thức giấc.

Nàng muốn y có thể thoải mái coi nơi này là nhà, dù chỉ là tạm thời.

Bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc của y, ngắm nhìn gương mặt của y.

Dải băng trắng kia bị nước mắt làm ướt đã khô rồi.

Y cựa quậy, nàng mỉm cười một cái, tiểu hài tử dáng vẻ đi ngủ cũng thật đáng yêu.
"Ưm.."
"Dậy rồi?"
Lăng Sở mơ hồ tỉnh giấc, chợt nghe thấy giọng nàng.


Y giật mình ngồi dậy, thật hỏng bét, ban nãy y khóc một trận rất lâu, lại còn ôm người.

Liệu người có cảm thấy khó chịu hay ghét bỏ y không?
"Thật..

Thật xin lỗi, ta.."
"Ngươi hà cớ gì phải xin lỗi chứ? Lại đây, ta đọc sách cho ngươi nghe."
Nguyệt Tâm phì cười, y cẩn trọng quá mức như vậy cũng không tốt.

Nàng muốn y dần dần mở lòng hơn một chút với nàng, nàng không muốn đứa trẻ này phải ngày ngày sợ người ta ghét bỏ như thế.
"Vâng.." Lăng Sở cúi đầu do dự lại gần nàng, y cảm giác mùi hương trên người nàng thật dễ chịu, là mùi hoa sen sao?
"Ta đọc cho ngươi quyển sách của 'Linh Cầm Hoa Chi Cốt' viết về cuộc tình sư đồ đầy bi tráng, ngươi có thích nghe thể loại này không?"
"Người đọc ta đều nghe."
Y gật đầu nói một cái, nàng cảm giác giống như đang có thêm một tiểu đệ đệ vậy.

Nói đoạn dáng vẻ nghe ngóng chăm chú của Y làm nàng hài lòng, không nghĩ y thế mà lại nghiêm túc nghe đến say mê.

Mà nàng chỉ tùy tiện chọn một quyển sách trong tủ, lúc đầu còn sợ rằng y không thích nghe liền phản đối.

Nhưng ngược lại y hình như yêu thích nó đến như vậy.

Bộ dạng nghe đọc sách của y làm nàng bất giác mỉm cười, tiểu nam nhi là lần đầu nghe đọc sách sao?
Sau một hồi đọc sách xong thì ngoài trời đã chập chờn tối, hai người cùng đi dùng bữa cơm đạm bạc đơn giản, sau đó nàng dẫn y tới phòng tắm.

Chỉ sợ y không thấy gì sẽ không biết đi như thế nào.

Nên nàng đành phải tự mình chuẩn bị nước cùng tắm cho y.

Mà Lăng Sở cảm nhận thấy điều gì đó, liền ngại ngùng xấu hổ né tránh.

Hắn nói với nàng để tự hắn tắm, cho dù hắn bị mù, cũng không đến nỗi phải khiến người tốn công như vậy.
Nguyệt Tâm phì cười, cũng vô cùng hợp lí, người ta đã là một thiếu niên mười năm, nàng cũng không nên quá mạo phạm khiến y khó xử.

Nàng liền đồng ý rồi cũng đi ra ngoài.

Lăng Sở ở bên trong phòng ngâm nước tắm, y suy nghĩ về cả ngày hôm nay, thật có nhiều chuyện xảy ra với y.

Từ trước tới giờ người đối tốt với hắn đều là muốn đạp hắn xuống đất để leo cao, còn người không tốt với hắn đều là ghét bỏ.

Y không được ai dạy chữ, ngày ngày sống trong lỗi sợ hãi làm sai việc gì rồi sẽ bị Nhị thúc cầm roi đánh.

Nhưng ở đây, người ấy lại không ghét bỏ y, người ấy đối xử dịu dàng với y, còn cho y ăn, cho y mặc, cho y tắm.

Lăng Sở lại cúi đầu nghĩ, không biết..

Người ấy có dáng vẻ như thế nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận