Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm


Vạn Nguyệt Tâm nghe Thương Đồng nói xong.

Liền vội vội vàng vàng cùng nàng ta đi xuống chân núi, tới nơi mà cả hai bị đám người kia vây khốn, nàng một thân y phục màu lam mạnh mẽ gây sự chú ý.

Khắp dân làng đều bàn tán xung quanh, vị nữ nhân xinh đẹp này là ai? Dung mạo cùng khí chất thanh tao trên người nàng thật khiến người khác phải điêu đứng mất nửa ngày.

Mà trong đám người đó dường như ban nãy nghe thấy tiếng cô nương bên cạnh gọi nàng là sư tôn.

Nếu như vậy thì đây là người của Y Tề? Nhưng bọn họ chính là chưa từng nghe ở Y Tề có một vị tuyệt thế giai nhân khí phách nhã nhặn ngoài Vạn ái nữ kia.

Vậy rốt cục vị đẹp đẽ này là? Trong lòng bọn họ không ngừng suy đoán.
Mà Nguyệt Tâm bây giờ không còn một chút để ý tới mọi thứ xung quanh, nàng nhanh chóng lần theo dấu vết ở nơi y giao đấu cùng đám người đó.

Mắt xinh đẹp của nàng liếc xuống dưới vùng đất bị ẩm ướt, đây là độc sương.

Vậy là đứa trẻ nhà nàng đã bất cẩn hít vào thứ này.

Cũng may là không chết người, chỉ gây tê liệt tứ chi.

Sau đó Thương Đồng đằng sau hỏi thăm một chút, liền biết được hướng đi của đám người đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì đó.

Vạn Nguyệt Tâm không quản nhiều chuyện khác, liền bằng tốc độ nhanh nhất bay lên trên không trung.

Nàng vừa đạp vừa nhảy, dáng vẻ thanh tao cùng y phục màu lam của nàng lướt nhanh như gió, đệ tử của nàng bây giờ không biết sống chết như thế nào.

Mắt của y không thể nhìn được, cho dù có đôi tai cường đại đã qua mài dũa tập luyện ngày đêm.


Nhưng vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, con người có khuyết điểm ưu điểm.

Nếu như có kẻ mạnh hơn y, chỉ sợ rằng y sẽ không chống đỡ nổi.

Vạn Nguyệt Tâm lòng như lửa đốt nhíu mày, chưa bao giờ nàng phải rơi vào trạng thái mất bình tĩnh như thế.
Một hồi hai người lần theo dấu vết của đám người đó để lại trên đường đi, nói nàng không gì không biết không gì không thể cũng không phải là quá.

Bởi vì Vạn Nguyệt Tâm chỉ cần nhìn một cái liền biết được nơi mà chúng tới, không cần mất quá nhiều thì giờ.

Đứng trước hang động lạnh lẽo, hắc khí phía bên trong hang tỏa ra khiến Thương Đồng rùng mình một cái, mùi máu tanh bốc ra khiến nàng ta lao đao cảm giác muốn nôn mửa, Vạn Nguyệt Tâm mặt lạnh nhìn sâu vào bên trong.

Đám người đó dám ném đứa trẻ của nàng vào nơi này? Đây là Không Đạo mà đến cả cha nàng cũng chỉ có thể chống cự được ba căn giờ.

Vậy mà..

Vạn Nguyệt Tâm cắn răng cắt chỉ, tay nắm thành quyền, thật đáng chết.
Nói đoạn nàng định một bước nhảy vào bên trong muốn tìm kiếm y một phen thì Thương Đồng nhanh chóng ngăn cản.

Vẻ mặt nàng ta sợ hãi nhìn nàng.
"Sư tôn, sư tôn, người định làm gì?"
"Muội nghĩ xem ta còn thứ gì để làm sao?" Vạn Nguyệt Tâm cười khổ nói, song nàng quay lại, ánh mắt trầm xuống.

Cái kia là?
Sát bên cửa hang là một vật gì đó bị dính máu đang lóe sáng.

Nguyệt Tâm mở to mắt, chữ 'Sở' có đính thêm ngọc cẩm thạch đập vào mắt nàng.

Là vòng tay của y, vậy kia là..


vũng máu của y? Nàng đứng sững một hồi, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ trầm xuống u ám, tim nàng đập mạnh, vẻ kinh ngạc ẩn hiện trong mắt của nàng.

Thương Đồng thấy sư tôn không còn di chuyển, liền nhìn về hướng nàng đang nhìn.

Bất chợt nàng ta giật mình, hai tay hoảng hốt bụm miệng lại, nước mắt tuôn trào ra.

Nàng ta ngồi bệt xuống dưới đất, đó chẳng phải là vòng tay của Lăng Sở đệ đệ sao? Vậy tức là..

tức là..
Bỗng nhiên Vạn Nguyệt Tâm lắc đầu, nàng không tin cái chuyện nàng đang nghĩ sẽ xảy ra với y.

Chỉ với một vũng máu dính vào vòng tay thì còn có thể chứng minh được cái gì? Huống chi Không Đạo này nàng còn cảm nhận được rất nhiều tử khí của người chết ở bên trong.

Lỡ đâu đó không phải là máu của y, mà y đã trốn thoát được rồi thì sao? Cái vòng tay đó là y vô tình làm rơi thì sao? Nàng bình tĩnh trấn an lại bản thân, liền một khắc lấy được vòng tay đang nằm dưới đất kia bỏ vào túi.

Sau đó, hai người nhanh chóng trở về Y Tề, chỉ cần còn chưa có gì xác nhận là y chưa chết, chắc chắn nàng còn hi vọng.
Trở về Y Tề Niên, Vạn Nguyệt Tâm trong lòng lẫn lộn đi tới cung chủ của cha.

Nói đoạn cha nàng đang một mặt ngáp ngắn ngáp dài nghe đám người bô lão kia lải nhải bên tai thì thấy nàng, hắn bỗng nhảy dựng lên, ái nữ hôm nay đến tìm hắn.

Hắn liền một cước đá bay bọn họ ra bên ngoài, đang chuẩn bị bộ dạng con gái nô của hắn nhào về phía nàng thắm thiết âu yếm con gái.

Thì trong mắt thấy khuôn mặt không đúng của nàng, hắn liền nhanh chóng tiến về phía nàng, cầm hai vai của nàng.
"Tâm Nhi?" Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng như thế này của nàng, trước giờ nàng một thân y phục mạnh mẽ.


Không bao giờ phải lo nghĩ điều gì, mà bây giờ khuôn mặt nàng không còn vẻ nhẹ nhàng thanh tao nhã nhặn nữa, mà đôi mắt nàng giống như đang khẩn trương cực độ, nàng nhíu mày nhìn hắn.

Vạn Mộ Ngôn biết đã có chuyện gì đó xảy ra, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
"Cha, Tâm Nhi muốn xuống nhân gian tìm người." Giọng nói nặng nề nhưng dứt khoát của nàng khiến hắn bất ngờ.

Hắn cảm giác bây giờ nếu như không đồng ý thì nàng vẫn sẽ làm theo ý mình.

Là vì tên đồ đệ kia sao?
"Không được, xuống đó nguy hiểm, ta không an tâm." Vạn Mộ Ngôn nhíu mày một cái, hắn còn nhớ năm năm trước kẻ phản bội Y Tề đã lâm vào con đường tu luyện bất chính, giết người tế máu cho ma quỷ, liền đổi lại bằng sức mạnh sánh ngang hắn.

Nếu ái nữ đi xuống đó ngộ nhỡ gặp phải hắn thì sao? Nàng tuy rất mạnh, rất có năng lực, nhưng không phải đối thủ của hắn.
"Cha." Giọng nói kiên định của nàng vang lên đánh tan suy nghĩ của hắn, thời khắc này trong lòng nàng chỉ có một điều..

tìm đồ đệ của nàng về.
"Tâm Nhi, ta sẽ phái người tìm y, con đừng như vậy, ta rất không an tâm." Đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng là vì hắn không muốn nàng gặp bất trắc gì.
"Cha, đồ đệ của con, con muốn tự mình quản, xin cha giao toàn bộ cho Tâm Nhi.

Nếu không, Tâm Nhi cả đời sẽ hối hận." Ánh mắt van xin đau lòng của nàng nhìn hắn, Vạn Mộ Ngôn do dự, ái nữ nhà hắn lại có bộ mặt như thế này, nàng chưa hề không nghe lời hắn.

Hắn nhắm mắt, tên tiểu tử đó coi như là may mắn lắm mới được nữ nhi của hắn nhận làm đệ tử bế quan, y nên biết ơn đi, nếu không khi trở về hắn sẽ một cước cho y cuốn xéo ra khỏi Y Tề.
"Được rồi, nhưng phải có người đi cùng con, ta sẽ phái Trác sư tôn." Hắn thở dài một cái, đúng là hắn không cách nào an tâm giữ ái nữ ở nơi an toàn nhất được.
"Vâng thưa cha." Vạn Nguyệt Tâm cúi xuống, cũng tốt, có thêm Trác Từ Liêm đi cùng nàng, thì hai người có thể dễ dàng tra ra tung tích của y rồi.
Một khắc sau hai người liền nhìn thấy bóng dáng buồn ngủ của Trác Từ Liêm đi vào cung chủ, bộ dạng lôi thôi của hắn biểu thị ban nãy tên này lại đi tu luyện rồi.

Vạn Mộ Ngôn nhìn, trong Y Tề ngoài ái nữ nhà hắn ra thì tên này là có năng lực nhất, lại còn là tên cuồng tu luyện nhất.

Hắn thở dài trong lòng, vẫn chính là không an tâm để nữ nhi xuống dưới kia.

Nói đoạn Vạn Nguyệt Tâm thấy sắc mặt của cha không tốt, nhưng nàng không còn cách nào khác, trong lòng nàng bây giờ một hồi như lửa đốt.

Nàng cảm giác nếu không nhanh một chút tìm thấy y, thì vĩnh viễn y sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nguyệt Tâm khẩn trương hành lễ cùng Trác Từ Liêm rời khỏi Y Tề, đứng trên ngự kiếm phi hành xuống nhân gian.


Đi qua một hàng dài giang sơn núi rừng, cuối cùng hai người đáp xuống một lữ quán.

Nàng nhìn tên họ Trác kia một cái, ai nghĩ rằng nửa đường tên này bị thiếu ngủ vì ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, dọa nàng một phen hốt hoảng, cứ nghĩ hắn sẽ từ trên ngự kiếm lao thẳng xuống từ độ cao vạn trượng.

Nguyệt Tâm thở dài đỡ hắn vào bên trong, tuy nàng rất muốn ngay bây giờ trực tiếp đi tới Không Đạo, nhưng hắn cũng cần phải nghỉ ngơi, nàng không thể quá ép buộc người khác được.
"Đại thẩm, chúng ta là lữ khách từ xa tới đây, bây giờ thẩm có chỗ nào nghỉ ngơi không? Bằng hữu của ta có chút cảm thấy không khỏe." Nàng nhẹ nhàng nhìn chủ quán là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị, khuôn mặt hiền hòa đang vui vẻ đón hai người vào bên trong.
"Được chứ được chứ, cô nương xinh đẹp này, cô cứ đưa vị này đi hướng rẽ trái, hướng đó là phòng nghỉ cho khách quan, ta sẽ chuẩn bị ít cháo cho hai người." Bà ấy nở nụ cười hiền hậu chỉ đường cho hai người một cái, liền nhanh chóng đi vào trong bếp.
Nói đoạn nàng nhìn xung quanh bên trong lữ quán, không gian không quá rộng, nhưng lại đơn giản gọn gàng, hơn nữa nàng thích mùi hương của gỗ ở nơi này, Nguyệt Tâm đặt hắn xuống chiếc giường tre đơn sơ, rồi nàng lại ngồi một bên tranh thủ tĩnh tâm lại một lúc.

Nàng nhắm mắt, đứa trẻ nhà nàng trước giờ làm gì đều phải qua thính giác mới có thể.

Mà lúc đó ở trong Không Đạo nàng nghe thấy một chuỗi âm thanh gầm gừ ghê rợn, đủ để khiến thính giác của một người bình thường bị phế, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy, nàng lắc đầu, không được, y sẽ không dễ dàng như thế đâu.

Sở nhà nàng là mạnh mẽ nhất, hắn nhất định còn sống.
"Nguyệt Tâm?" Nghe thấy có người gọi tên, nàng quay sang, Trác Từ Liêm dậy rồi, tên này đúng là không biết chăm sóc bản thân, còn bị mắc chứng cuồng tu luyện.
"Ngươi muốn chết sớm à? Liền ngủ gật ở trên ngự kiếm?" Nàng liếc hắn một cái, lúc đó nàng không nhanh chóng đỡ hắn, thì sợ rằng hắn muốn tự mình đi cùng với tổ tiên rồi đi?
"Hahaha..

Ta chỉ là cảm thấy gió rất mát, liền buồn ngủ một chút, ai ngờ.." Trác Từ Liêm cười vô tội nhìn nàng, lại lấy tay gãi đầu, Vạn Nguyệt Tâm trong lòng cảm thấy tên này thật giống như trẻ con.
Bên ngoài vang lên tiếng xì xào, nàng cùng Trác Từ Liêm nhìn nhau rồi lại gần cánh cửa.

Chỉ thấy hai người giống như là đang đi ăn trộm sợ người ta phát hiện, mà bên ngoài là đại thẩm kia cùng một hộ vệ mặt nghiêm nghị đang nói chuyện với nhau,
"Ngài nói gì? Nhà vua cho san bằng nơi này ư?"
"Đúng vậy, nơi này bị nghi ngờ có sự xuất hiện của một đám người đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì, nên nhà vua cần bắt bọn chúng lại."
Nghe tới đây, Vạn Nguyệt Tâm nhớ lại, đúng như những gì Thương Đồng kể lại cho nàng về đám người đã ném Sở vào Không Đạo.

Nàng kích động xông ra khỏi phòng, làm cho hai người kia đang nói chuyện liền giật bắn mình.
RẦM..
"Ngươi biết bọn chúng?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận