Từ sau khi trượng phu qua đời ba năm, Trâu thị liền đem tâm tư cùng hy vọng đặt trên người nhi tử.
Hứa Trưng còn trẻ đã thông minh thiên tư hơn người, mười hai tuổi khảo trúng đồng sinh, năm nay đến kinh thành tham gia kỳ thi mùa thu.
Vì kì thi này, Trâu thị cố ý mang theo nhi nữ nhập kinh sớm, nhờ dì của hai đứa nhỏ giúp đỡ.
Trâu thị thái độ thập phần kiên định, hiển nhiên sẽ không dễ dàng sửa đổi.
Hứa Cẩn Du trong lòng trầm xuống,
Trâu thị yêu thương nàng nhưng trong lòng bà, Hứa Trưng vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Tiền đồ của huynh trưởng, càng là việc ưu tiên hàng đầu.
Chỉ là Hứa Cẩn Du không dễ dàng từ bỏ, tiếp tục khuyên:
“Sống nhờ ở trong phủ người khác, có rất nhiều thứ không tiện.
Đại ca ở hầu phủ, chưa chắc có thể tĩnh tâm đọc sách......”
“Tham gia kỳ thi mùa thu, không chỉ đơn giản là đóng cửa đọc sách.”
Hứa Trưng há mồm nói:
“Đại ca còn muốn viết chút văn bát cổ thỉnh danh nho đại sư chỉ điểm, cùng những người tham gia kỳ thi mùa thu giao lưu, nếu có thể hỏi thăm ra quan chủ khảo của kỳ thi mùa thu là ai, nghiền ngẫm gãi đúng chỗ ngứa của họ, mới có cơ hội đậu.”
Đến sống nhờ Uy Ninh Hầu phủ, ngoài cái này ra, quan trọng nhất là muốn mượn thế nhanh chóng hòa nhập với kinh thành.
Nhìn ánh mắt rạng rỡ huynh trưởng, Hứa Cẩn Du cứng họng không nói được.
Ý nghĩ của Hứa Trưng không sai.
Năm đó nhờ có Uy Ninh Hầu phủ, đối với khoa cử của huynh trưởng xác thật hữu ích.
Cũng bởi vậy, Hứa Trưng ở kỳ thi mùa thu đoạt giải nhất, năm sau lại ở kỳ thi mùa xuân tỏa sáng rực rỡ danh khắp kinh thành.
Chính là, huynh muội bọn họ cũng theo đó hãm sâu vào vũng bùn vô lực thoát khỏi......
“Mẹ biết con không muốn ở nhờ trong phủ người khác.”
Trâu thị giọng nói nhu hòa xuống, trong mắt hiện ra yêu thương:
“Bất quá, vì đại ca con, con tạm thời nhẫn nhịn một chút.
Nhiều nhất một năm, chúng ta liền dọn đi.”
Thời gian một năm, vừa đủ cho Hứa Trưng thi xong kỳ thi mùa thu cùng kỳ thi mùa xuân.
Hứa Trưng nhìn về phía Hứa Cẩn Du:
“Còn một hai canh giờ nữa mới hừng đông, đừng miên man suy nghĩ nữa, muội ngủ một lát đi.
Có đại ca ở đây, không ai dám khi dễ muội.”
Câu nói này nói thật kiên định thản nhiên, rất có khí phách.
Hứa Cẩn Du đầu mũi đau xót.
Sau khi phụ thân qua đời, huynh trưởng nhỏ tuổi sớm gánh trên vai trọng trách chăm lo cả nhà.
Huynh trưởng vội vàng muốn ở thi khoa cử trở nên nổi bật, muốn cho mẫu thân cùng nàng có một chỗ dựa tốt.
Nàng sao có thể nhẫn tâm cản trở?
Trâu thị cùng Hứa Trưng đi rồi, Hứa Cẩn Du vẫn ngồi một lúc lâu, ánh mắt dần dần kiên định.
Nếu đã vô lực tránh đi con đường này, nhất định phải đối mặt với ác mộng kiếp trước, nếu đây là ông trời an bài, nàng cũng không cần sợ hãi!