Dung Hoa Tựa Cẩn


Đầu mùa xuân tháng hai, cây cối đâm chồi, hoa nở khắp nơi.

Hơi lạnh của mùa xuân mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ xanh.

Biện Lương trải qua một mùa đông giá rét, tuyết tan đi, nét phong tình của mùa xuân cũng dần dần hiện ra.

Biện hà biên có không ít người đến đây du xuân, đạp thanh, thư sinh mặc nho sam đầu đội khăn vuông thanh tú rung đùi đắc ý ngâm thơ, những thế gia công tử quần áo tươi sáng vây quanh trò chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên cũng có thiếu nữ đương tuổi cập kê dùng quạt che mặt xấu hổ cười nhạt.

Cách đó không xa là một bến tàu, bến tàu người đến kẻ đi, nhóm bách tính rao bán đồ ăn linh tinh, người bán hàng rong cố gân cổ thét to, ở dưới ánh mặt trời lộ rõ vẻ phồn hoa.

Một chiếc thuyền chậm rãi đến gần, có một thiếu niên mặc nho sam màu xanh lá đứng ở đầu thuyền, tuổi ước chừng mười sáu, dáng người thon dài, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười cùng tán thưởng:

“Dưới chân thiên tử, quả nhiên không giống bình thường.”

Nơi này chỉ là bến tàu ở ngoại thành Biện Lương, vào nội thành không biết sẽ còn hoành tráng cỡ nào.

Thiếu niên mặc áo xanh chính là Hứa Trưng.


Hứa Trưng hứng thú bừng bừng nhìn một lát, quay lại khoang thuyền, cười hướng Trâu thị và Hứa Cẩn Du nói:

“Nương, Nhị muội, hai người cũng đừng ở trong khoang thuyền buồn bực.

Đã ngồi trên thuyền nửa tháng rồi, đi ra ngoài nhìn xem thành Biện Lương như thế nào cũng hay.”

Trâu thị cười nói:

“Con buồn thì cứ ở đấy ngắm cảnh, ta cùng Cẩn Nhi không nên ra ngoài thì hơn.”

Mặc dù dân tình đối với nữ tử không quá hà khắc, nhưng thiên kim tiểu thư bình thường sẽ không lộ diện trước mặt người khác.

Hứa Trưng cũng không miễn cưỡng Trâu thị, nhìn về phía Hứa Cẩn Du sắc mặt hơi tái hỏi:

“Muội muội, hiện tại đã khỏe hơn chưa?”

Đêm qua ầm ĩ đến canh ba mới ngủ, cũng không biết tâm tình muội muội đã hồi phục lại chưa.


Nghe được giọng nói đầy quan tâm của Hứa Trưng, Hứa Cẩn Du trong lòng ấm áp, nàng khẽ cười nhạt:

“Muội không có việc gì, đại ca không cần lo lắng đâu.”

Thật sự không có việc gì? Hứa Trưng ngưng thần đánh giá Hứa Cẩn Du.

Thiếu nữ mười bốn tuổi gương mặt trơn bóng như ngọc, hàng mi cong cong, cái mũi vểnh cao, đôi môi hồng nhuận, không có chỗ nào không đẹp.

Đẹp nhất vẫn là cặp mắt trầm tĩnh thanh triệt kia.

Lúc nào cũng hàm chứa ý cười, như gió xuân thổi qua mặt hồ, làm người ta kìm lòng không đậu tạo nên từng trận gợn sóng.

Trừ bỏ đôi mắt hơi hơi sưng đỏ, còn lại đều giống muội muội y.

Nhưng Hứa Trưng nhạy bén nhận thấy được nàng tựa hồ cùng trước kia có chút bất đồng.

Rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào? Hứa Trưng trong lòng suy nghĩ miên man, không tự chủ nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Hứa Cẩn Du nhấp môi cười khẽ, hai bên má có lúm đồng tiền như ẩn như hiện:

“Đại ca, trên mặt muội có dính cái gì sao? Huynh cứ nhìn chằm chằm vào muội là thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận