Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Chúc Triều Ca sờ sờ tìm kiếm ở đầu giường nơi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo inh ỏi, cô tiện tay tắt đi.
Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, không nhớ ra mình đang ngủ trong khách sạn.
Đến khi bả vai chạm phải lồng ngực ấm áp, thì mới bất ngờ giật mình.
Đúng rồi, Cô và Cố Ngôi ngủ chung trên một cái giường.
Chúc Triều Ca mơ hồ nhớ lại ký ức ngày hôm qua, cô ngơ ngác nhìn thiếu niên nằm ngay bên cạnh.
Cố Ngôi vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nhưng không biết anh đã lui đến mép giường từ bao giờ, chỉ cần xoay người nhẹ một cái thì chắc chắn sẽ ngã xuống.
Cô nhìn lại bản thân, áo ngực áo ngoài đều xộc xệch, hơn phân nửa bộ ngực đã lộ ra.
Quần thì không thấy đâu, chỉ còn mỗi cái quần lót bông in thỏ hoạt hình.
Đầu Chúc Triều Ca nổ oành một tiếng.
Cô xốc chăn lên, luống cuống trùm kín bản thân.
Chỉ để lộ ra vài sợi tóc bay tán loạn.
Vừa rồi……
Tuy rằng chỉ có một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng cô đã nhìn thấy được, đũng quần của Cố Ngôi cong lên hình vòng cung, nhìn thôi cũng khiến người khác hoảng sợ.
Thứ tình cảm mơ hồ, xa lạ nào đó giống như những sợi dây leo từ từ trườn lên quấn chặt lấy trái tim và khí quản của cô.
Cố Ngôi chưa từng ngủ, vậy nên anh đã chứng kiến toàn bộ phản ứng của Chúc Triều Ca.
Anh biết mình nên giải thích cái gì đó, nhưng suy cho cùng thì cũng không có gì để giải thích.
Anh vươn tay tới, nhưng không dám chạm vào lớp chăn kia đã vội thu tay về.
“…… Đừng sợ.”
Im lặng thật lâu, Cố Ngôi chỉ có thể nói ra một câu an ủi khô cằn như vậy.
"Đều tại anh không tốt."
Anh đi ra ngoài lấy một ly nước và bàn chải đánh răng mới cho Chúc Triều Ca.
Sau khi anh trở về cô đã mặc quần áo chỉnh tề, co ro ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài bấu chặt khăn trải giường trắng tinh.
Có lẽ để điều chỉnh cảm xúc, nên cô cũng đã gấp gọn chăn gối.
Đây vốn không phải việc khách thuê phòng phải làm.
Cố Ngôi cũng không gọi Chúc Triều Ca.
Anh nhìn thấy cô cúi đầu, bả vai căng cứng, hai chân khép chặt, cả người dùng lực nên không tránh khỏi bóp chặt ly nước trong tay.
Thật sự rất ngoan.
Vừa ngoan ngoãn, vừa sạch sẽ.
Cô không nên đến nơi cũ nát tồi tàn thế này mới phải.
Chưa kể trên người cô còn đang mặc bộ đồng phục màu trắng lam của trường.
Mà Cố Ngôi tự nhìn lại bản thân, tóc tai luộm thuộm, áo khoác cũ kỹ, chiếc quần jean vì giặt quá nhiều mà bị sờn.
Anh không cần nhìn gương, cũng biết bộ dạng của mình khó coi thế nào.
Theo lời người bố rác rưởi của anh thì, anh chính là phế vật, rác rưởi, kẻ tâm thần lòng dạ độc ác, trời sinh xấu xa.
Chúc Triều Ca có biết anh là một tên xấu xa không?
Cô không biết gì hết.
.........
Sau khi vệ sinh cá nhân xong Chúc Triều Ca nhanh chóng đến trường học.
Tối qua cô không về nhà, chỉ gọi điện thoại báo với mẹ, cô nói mình ở lại nhà bạn một đêm.
Thời điểm này di động là đồ vật rất quý, nhà Chúc Triều Ca cũng không dư dả gì.
Nhưng vì liên lệ thuận tiện hơn, bố Chúc cũng đầu tư cho con gái một cái điện thoại.
Bởi vì lo ngại tiền điện thoại, cho nên mỗi lần nói chuyện đều rất ngắn gọn.
Cho nên những câu hỏi và giải thích của hai mẹ con đều được lược bớt.
Cố Ngôi cầm cặp của Chúc Triều Ca, anh đưa cô đến cửa khách sạn.
Anh không đi ra ngoài cùng cô, tránh đem lại những phiền phức không đáng có cho cô.
Trước khi đi, Chúc Triều Ca nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu của Cố Ngôi.
Môi mỏng khẽ mấp máy vài cái, nhưng đến cuối vẫn không nói nên lời.
Ngược lại, Cố Ngôi đột nhiên mỉm cười, giọng nói của anh mang theo chút trêu chọc: "Cặp nặng như vậy, hèn gì em cao không nổi."
Chúc Triều Ca giật lại cặp sách ôm vào trong ngực, cô trừng mắt liếc anh một cái, quay người bỏ đi.
Cố Ngôi đứng ở cửa mỉm cười, sau đó lại nhanh chóng che đi đôi mắt khô khốc của mình.
Trường dạy nghề cách trường cấp ba số một của huyện rất xa.
Anh ở trong khách sạn uống một ly nước ấm, cũng không mua đồ ăn sáng để lót bụng.
Đi bộ về trường trong cơn gió thu lạnh lẽo.
Nếu nghỉ học không phép sẽ phải viết bản kiểm điểm, tệ hơn thì còn bị mắng.
Cố Ngôi bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn cả một giờ, lại phải tiếp tục bị phạt chạy quanh sân thể dục 20 vòng.
Anh cả người đầy mồ hôi đi về phòng ký túc xá.
Đây là thời điểm nghỉ trưa, phòng ngủ không có một ai.
Anh đi lại cầm chậu rửa mặt dưới gầm giường chuẩn bị tắm rửa.
Ngón tay chạm vào chai bia trong thùng nhựa, động tác dừng lại một chút rồi bất ngờ siết chặt chai bia.
Đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Ngôi ngồi trên giường.
Anh ta giật mình hỏi: "Anh Ngôi, về rồi sao? Bia mua lúc nào vậy, tốt quá đi anh mau chia cho anh em mỗi người một ngụm...."
Khóe miệng Cố Ngôi khẽ giật giật, ngón tay thon dài siết chặt chai bia, sau đó lại lắc mạnh nó lên.
Chất lỏng trong bình lắc lư, miệng bình xùi ra chút bọt trắng xóa.
"Không phải mua cho mấy cậu."
Anh vốn định đem nó về nhà, uống cùng với người đàn ông kia.
Anh đã tính kỹ để anh và ông ta cùng chết một lần..