Đừng Hỏi Sao Trời


Vất vả lắm mới học xong ba tiết, trong thời gian nghỉ giải lao cô lấy điện thoại ra.

Ngón tay ấn lên các nút, viết ra được một dòng chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại viết.

Khung chat hiện lên hai chữ "Cố Ngôi", đem lại cảm giác kỳ lạ.

Như hồi lại một cái gì đó.

Chúc Triều Ca gối đầu lên cánh tay suy nghĩ.

Cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc em, cảm ơn anh đã đến đây, cảm ơn ý tốt của anh nhưng em vẫn muốn tìm cơ hội nào đó trả lại tiền cho anh....!Cô ngồi suy nghĩ ra một đống lời nói, nhưng không có cái nào có thể sử dụng được.

Cô và anh căn bản không cần khách sáo mấy lời như vậy.

Nếu quá khách sáo thì chẳng khác nào dấu đầu lòi đuôi.

Có thể do lâu rồi chưa nói chuyện với nhau mà khi ở chung lại trong tình huống ngại ngùng như vậy.

Chúc Triều Ca cuối cùng đã ý thức được, Cố Ngôi bất tri bất giác mà trở thành người khác phái trong lòng cô.

Gương mặt anh rất đẹp, là kiểu đẹp lạnh lùng.


Bả vai rắn rỏi, cánh tay có cơ bắp.....!Ngón tay, ngón tay anh cũng dài, giống nam diễn viên trong TV, có điều hơi thô ráp một chút, còn có một vài vết chai.

Vóc dáng thì......!
Chúc Triều Ca tắt điện thoại.

Cố Ngôi bây giờ đã rất cao.

Hai người đứng đối diện, cô cũng chỉ mới đến ngực anh.

Đại khái chắc là cao cỡ 1 mét 8 mấy?
Khi anh nhìn cô đều phải cụp mắt.

Lông mi dài che đi đôi đồng tử màu nâu, đuôi mắt nhỏ hơi rủ xuống.

Bởi vì khúc xạ ánh sáng làm cho tròng mắt có một lớp ánh sáng.

Chúc Triều Ca thất thần suy nghĩ, đột nhiên bị người từ bên ngoài cửa sổ khều khều vài cái.

Cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh trắng trẻo đứng bên ngoài, cậu ta cầm mấy cây kẹo mút, tủm tỉm cười chào cô.

"Chúc Triều Ca, ăn kẹo mút không?"
Nam sinh có vẻ ngoài nho nhã, không phải đẹp trai, nhưng được cái là giọng nói dễ nghe.

Cậu ta chìa tay ra, cánh tay xuyên qua khe hở cửa sổ đưa kẹo mút cho Chúc Triều Ca.

Chúc Triều Ca không nhúc nhích.

Chỗ ngồi của cô là bên phía hành lang, vừa hay lại ngồi ngay chỗ có cửa sổ.

Mỗi lần người này đến đây đều luôn mang theo đồ ăn vặt cho cô, hơn nữa còn là loại cô thích ăn.

Trước đây Chúc Triều Ca luôn lầm tưởng đây là "thích" và "lấy lòng".

Cho đến ngày hôm qua, cậu ta và một nữ sinh cuối cấp công khai hẹn hò.

"Trần Tri Nhiên." Chúc Triều Ca gọi tên cậu ta: "Cậu đến đây làm gì?"
Trần Tri Nhiên có chút sửng sốt, cậu ta bật cười hỏi: "Không có việc thì không được đến tìm cậu sao?"
Thấy Chúc Triều Ca không nói tiếp, cậu ta trực tiếp buông tay, đủ loại kẹo mút rơi lên mặt bàn.

Cô mím môi hai bên lông mày nhăn lại chạm vào nhau.


Cô cảm thấy không vui.

Trần Tri Nhiên học lớp bên cạnh, thành tích học tập không tệ, biết chơi dương cầm, biết đánh bóng rổ, đối đãi với mọi người đều ôn hòa.

Cho nên vào trường chưa bao lâu đã được gắn danh hiệu giáo thảo.

Trong một lần tổ chức diễn văn nghệ, Chúc Triều Ca và mấy nữ sinh khách phụ trách vẽ trang trí bối cảnh, cho nên cũng có quen biết với người biểu diễn là cậu ta.

Quan hệ của hai người họ dần thân thiết hơn, cậu ta thường đi tìm cô.

Cũng cô nói chuyện phiếm hoặc là mang đồ ăn vặt đến cho cô.

Đang ở độ tuổi dễ rung động vì tình yêu, Chúc Triều Ca khó tránh khỏi những nhộn nhạo trong tim.

Bị những trò đùa cùng ánh mắt của cậu ta làm cho đỏ bừng.

Cô còn cho rằng giữa bọn họ có một thứ tình cảm ái muội nhưng chỉ là chưa công khai thôi.
Kết quả, hiện thực giống như một cái tát.

Thất tình vẫn là thất tình, ngày hôm qua Chúc Triều Ca đã thoát ra khỏi dáng vẻ chật vật của bản thân rồi, cho nên bây giờ đối mặt với cậu ta cảm xúc của cô rất ổn định.

"Tôi không cần mấy thứ này."
Cô cầm kẹo mút lên đưa cho nam sinh ngoài cửa sổ.

Trần Tri Nhiên cười cười, không quan tâm lời nói của cô: "Không thích kẹo mút sao? Vậy cậu thích cái gì, lần sau tôi đem sang cho cậu."
Chúc Triều Ca nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta: "Tôi không thích gì cả."
Trần Tri Nhiên cắm tay vào túi quần, cậu ta không nhận lại kẹo mút.


Một lát sau, bạn học xung quanh đều chú ý hành động của hai người họ.

Mà Chúc Triều Ca thì không thích bị người khác chú ý.

Cô thẳng thắn học theo cậu ta, thẳng tay ném kẹo mút ra ngoài.

Không ngờ kẹo que lại va vào khung cửa sổ rồi bay lên, que nhựa màu trắng giống như côn trùng quẹt qua má cậu ta.

Da Trần Tri Nhiên rất trắng.

Cọ qua lập tức đỏ lên, cho nên nhìn cực kỳ chói mắt.

Trái tim Trúc Triều Ca hơi nhói.

Cô nhìn cậu ta khom lưng nhặt kẹo, đôi môi ngập ngừng: "Tôi không có ý đó..."
"Bạn học Chúc của chúng ta không thích ăn kẹo mút." Trần Tri Nhiên cong mắt nói đùa, ánh mắt cậu ta vẫn ôn hòa như cũ: "Bạn học Chúc đã lớn rồi mà."
Cảm xúc kỳ lạ dần dần vờn quanh trái tim cô.

Cô mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trên bàn lại bất ngờ đổ chuông.

Màn hình sáng lên hai chữ "Cố Ngôi" rõ ràng.
__________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận