Mong chờ...mong chờ điều gì?
Chúc Triều Ca còn đang muốn hỏi rõ ràng, trùng hợp lại có một chiếc xe tải lớn chạy ngang qua vào lúc này.
Tiếng ầm ầm cà lên mặt đường át đi tiếng nói chuyện của cô.
Chờ xung quanh yên tĩnh trở lại thì cuộc trò chuyện đã bị ngắt kết nối.
Chúc Triều Ca cầm điện thoại trong tay chờ một lúc lâu, cũng không chờ được cuộc gọi mới.
Cô bước trên đường, lòng bàn chân cảm nhận được sự run rẩy.
Không phải là do chuyển động của xe tải gây ra mà là một loại cảm xúc âm ỉ khó mà phát hiện nó đến từ đâu.
Hôm nay cô về nhà muộn hơn mọi khi.
Chúc Triều Ca vội vàng ăn cơm sau đó về phòng ngủ trưa.
Thời gian này vẫn chưa được xem là bận bịu, nhưng tiết đầu buổi chiều là tiết thực hành vật lý.
Không nghỉ ngơi thật tốt thì không được.
Từ bé đến lớn cô vẫn luôn là học sinh nghiêm túc.
Từ tiểu học đến cấp hai giấy khen chất đầy hộc tủ, sau khi lên cấp ba vẫn luôn vinh dự được cầm cờ đi đầu.
Lúc yêu thầm Trần Tri Nhiên cô cũng chưa từng bị mất phong độ, vậy nên bây giờ muốn giữ khoảng cách với anh ta cũng không cảm thấy đau lòng gì.
Đến nỗi việc mất mặt vào ngày hôm qua là khóc thút thít trước mặt Cố Ngôi khi cùng anh ngắm sao băng trong khách sạn...Cũng là lần duy nhất mất khống chế trong mấy năm gần đây.
Chúc Triều Ca không nghĩ tới sự mất khống chế này kéo dài vào cả giấc mơ trưa nay của mình.
Khi nằm mơ người ta khó phân biệt được thật giả.
Cô chỉ biết bản thân mơ màng đi về phái khách sạn tối tăm, nửa tỉnh nửa mê mà dụi vào lồng ngực Cố Ngôi.
Anh liên tục tránh né, chân mày chau lại với nhau, anh giữ chặt tay cô.
Chúc Triều Ca không thích phản ứng của Cố Ngôi chút nào, cô dứt khoát đè lên người anh hung dữ cắn mạnh lên cằm người nằm dưới.
Cảnh trong mơ hơi phi lý, nhưng cảm xúc rất chân thật.
Chúc Triều Ca đắm chìm trong sự tủi thân và tức giận, cô ôm chặt Cố Ngôi không buông.
Cố Ngôi khàn giọng nói gì đó, rất nhanh đã lật người đè cô xuống, biểu cảm hung dữ và nham hiểm, giống như một loài động vật nào đó, gặm sườn cổ của cô.
Không đau lắm.
Anh cắn cô, cùng cô hôn môi, nụ hôn lưu luyến rơi từ cằm xuống cổ.
Đôi môi mỏng dán lên da cô, xương quai xanh và ngực hằn lên những vệt đỏ ướt át.
Lòng bàn tay thô ráp đặt lên vùng bụng phập phồng của cô, theo khe hở của vải dệt mỏng manh chậm rãi bò lên trên cho đến khi chạm tới khối mềm mại bên phải.
Triều Ca……
Cố Ngôi gọi tên cô.
Giọng nói hổn hển, có một chút sự hung ác xa lạ.
Hơi thở nóng bỏng phả lên ngực cô, hé mở dục vọng đang ngủ sâu.
Triều Ca……
Cả cơ thể Triều Ca giống như ngâm nước ấm.
Cố Ngôi véo nhẹ ngực cô, cách một lớp áo ngực ngậm lấy hai hạt đậu nhỏ đang nhô lên, ra sức cắn mút.
Anh nhìn cô, ánh nhìn nhàn nhạt của loài thú khi ngắm con mồi.
Lớp vải trước ngực nhanh chóng ướt thành hình hai vệt nước nhỏ.
Chúc Triều Ca không thoải mái.
Ngay lúc ý nghĩ xuất hiện trong đầu thì Cố Ngôi đã nhanh chóng đẩy áo ngực của cô lên.
Hai quả đào trắng hồng ngây ngô lập tức lộ ra, ở trong không khí mà run rẩy, đỉnh nhọn hồng hồng vẫn còn dính vệt nước trong suốt.
Chúc Triều Ca lấy tay che đi cặp anh đào đẹp đẽ.
Cố Ngôi ôm chặt lấy cô, tiếp tục hôn lên da thịt trơn bóng.
Đã từng là nơi mà Chúc Triều Ca không dám nhìn, vị trí giữa hai chân anh lúc này bất ngờ phồng lên.
Nó cách một lớp quần đè lên nơi riêng tư của cô, dùng lực đạo rất nhẹ mà đẩy, mà cọ, mà kích thích nơi đó.
Ưm..…
Chúc Triều Ca nghe thấy chính mình phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Bụng cô giống như trướng lên, cảm giác tê dại len lỏi đi xuống dọc theo xương hông.
Hai đùi mềm nhũn không có chút sức.
Cảm giác này giống như muốn tiểu, nhưng không hoàn toàn giống vậy.
Giống như thủy triều điên cuồng ập đến, lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn.
Muốn……
Muốn tới……
Một giây trước khi đạt cao trào Chúc Triều Ca bất ngờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Cô cả người đầy mồ hôi mà tỉnh dậy.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên.
Tiếng hô hấp rối loạn dần dần ổn định.
Lòng bàn tay của Chúc Triều Ca cũng toàn là mồ hôi.
Cô dừng lại trong chốc lát, rồi lại vào tay vào quần ngủ.
Ở giữa hai chân là một vũng ướt mem.
_______.