"Xin lỗi, tôi không thích con trai, cả đời này cũng không thể nào thích được".
Lúc Cố Ký Thanh nghe được câu này, vừa hay là lúc anh đang nhận điện thoại, một tay đẩy hành lý, dừng lại trước bến xe bus của trường.
Chạng vạng tối mùa đông Bắc Kinh mù mù mịt mịt, cành cây khô héo không còn sức sống ngang dọc vắt qua nóc bến xe trường, ánh sáng chiếu lên người nam sinh đang đứng nói chuyện bên kia cũng bị những cành cây đó che thành những vùng sáng loang lổ.
Nam sinh đó rất cao, tỉ lệ cơ thể cực kỳ chuẩn, chỉ tùy ý đứng một bên thì chiều cao một mét chín mươi kia cũng đủ mang tới áp lực mãnh liệt.
Xương mày mang theo tính công kích, mũi cao mày sâu, mắt hai mí bị ép thành một đường sắc nét kéo dài đến đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, mang đến dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
Đúng chuẩn ngoại hình hàng đầu của một top.
Giọng nói thì trầm ấm dễ nghe.
Chỉ tiếc là lời nói ra quá mức vô tình.
Cậu nam sinh nhỏ tỏ tình với hắn đã đỏ mắt, nhìn qua có chút đáng thương.
Cố Ký Thanh không có thói quen hóng hớt chuyện riêng tư của người khác, thế là anh chỉ vô tình liếc qua, lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục chờ chuyến xe bus đi về hướng Bắc của trường học.
Người bên kia điện thoại lo lắng hỏi: "Tiểu Cố, cậu định đổi ký túc xá thật sao? Vậy phải làm thế nào với Hạ Sưởng Chi bây giờ? Cậu ta mà về chắc chắn sẽ nổi cơn điên lên đó".
Lo lắng sốt ruột của đối phương lộ rõ ra trong từng câu nói.
Cố Ký Thanh chậm rãi nhẹ nhàng đáp lời: "Anh Lục, em nói rồi, em không có quan hệ gì với cậu ta cả".
"Sao lại không chứ?" Người nói chuyện cùng anh định chỉ trích mấy câu, lại không nỡ nói ra, chỉ có thể vội vàng khuyên nhủ: "Cả năm qua cậu ta đối xử tốt với cậu như thế nào, ký túc xá chúng ta đều biết.
Nếu không phải vì cậu, sao cậu ta lại chia tay bạn gái, sao cậu ta lại đột nhiên comeout? Coi như cậu không thích cậu ta thì ít nhất cũng nên cho người ta một cơ hội chứ?"
Ý của anh ta chính là, anh đã bẻ cong Hạ Sưởng Chi rồi thì anh phải chịu trách nhiệm.
Sau khi từ chối lời tỏ tình của Hạ Sưởng Chi, Cố Ký Thanh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần.
Anh không định tiếp tục giải thích một cách vô vị nữa, chỉ nhỏ giọng chậm rãi đáp lời: "Anh Lục, chuyện Hạ Sưởng Chi thích em là chuyện của cậu ta, cậu ta thích em không có nghĩa em cũng phải thích lại, cậu ta thích em không có nghĩa là em phải chịu trách nhiệm với chuyện đột nhiên 'thay đổi' xu hướng tính dục của cậu ta".
Giọng nói của anh được bao bọc bởi sự mềm mại và dịu dàng của người phương Nam, không thể nói là cay nghiệt, cũng không thể nói là lạnh lùng, mà lại nhẹ nhàng lộ ra một sự bạc bẽo.
Người bên kia đầu dây nóng nảy hơn hẳn: "Vậy chuyện cậu chuyển đi là thế nào? Hạ Sưởng Chi nên tìm cậu hay không nên tìm đến cậu nữa? Mà cậu có biết lần này cậu sẽ dọn vào cùng ký túc xá với ai không?"
Cố Ký Thanh không nói gì.
Anh chỉ biết lúc mình xin đổi chỗ ở, nhân viên trong trường nói cho anh biết, nơi này chỉ còn lại một phòng thiếu người, không thể chọn lựa, thế là anh cũng không hỏi nhiều thêm.
Dù sao thì anh cũng chắc chắn rằng mình muốn rời khỏi nơi ở cũ.
Người ở đầu dây bên kia lại không nghĩ giống anh, giọng điệu vội vã giống như đã tìm được lý do thuyết phục có hiệu quả: "Anh vừa cố ý đi hỏi thăm qua, người ở cùng ký túc xá với cậu là Chu Từ Bạch! Cậu thực sự muốn chuyển tới đó sao?"
Cố Ký Thanh vẫn im lặng như cũ.
Anh đã từng nghe nói đến cái tên này, nhưng không quen biết, cũng không hiểu nhiều về người ta nên khi người bên kia nhắc đến cái tên này, anh cũng không hiểu lý do tại sao lại thế.
Cũng may, đối phương nhanh chóng tự trả lời: "Chu Từ Bạch kỳ thị đồng tính! Kỳ thị thật đó! Nếu cậu chuyển sang khẳng định sẽ không thể sống yên một ngày nào, ở lại đi, dù sao thì Hạ Sưởng Chi cũng sẽ không bắt nạt cậu, có phải không?"
Khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào im lặng.
Cố Ký Thanh cúi đầu khẽ mỉm cười.
Hóa ra người ta đang đợi anh ở chỗ này.
Vậy thì cuộc nói chuyện này có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vừa lúc xe bus trường chậm rãi đi đến, anh dịu dàng cười nói với người kia: "Không sao đâu anh Lục, dù sao thì chuyện em giỏi nhất vẫn là bẻ cong đám thẳng nam, không thiếu gì một kẻ như Chu Từ Bạch, có phải không?"
Nói xong, người bên kia đầu dây rõ ràng đã nghẹn lời.
Cố Ký Thanh hài lòng cúp điện thoại.
Lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh vừa vặn đụng phải nam sinh vừa rồi.
Có lẽ là đối phương đã nghe thấy lời anh nói, hắn nhấc mí mắt lên, thoáng nhìn qua chỗ anh, hờ hững liếc nhìn rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, sau đó quay người nhanh chân đi về hướng sân bóng rổ.
Chỉ là thoáng nhìn qua một cái, cũng không thể che giấu được nỗi khinh thường và sự phản cảm.
Cứ như là lời nói của anh đã đắc tội với hắn.
Cố Ký Thanh không hiểu tại sao nhưng cũng không quá để ý, anh quay đi, nhìn về phía xe bus trường đã dừng lại trước mặt mình.
Cửa kính xe bus phản chiếu bóng dáng một người mặc áo phao lông vũ dài đến mắt cá chân, mũ lông dày nặng đè ở trên đầu, gần như không nhìn ra được gương mặt, chỉ để lộ một cái cằm trắng nõn nhòn nhọn xinh đẹp, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của hai ba nữ sinh về phía bên này.
Cố Ký Thanh kéo thấp vành mũ, xách theo hành lý trèo lên xe.
Từ trước tới nay anh luôn là kẻ ghét chuyện phiền phức.
Nếu như không phải ở lại phòng ký túc xá cũ có nhiều chuyện phiền phức thì cũng không đến nỗi giữa mùa đông rét mướt anh lại phí công phí sức đi đổi phòng ký túc thế này.
Cũng may vận may của anh không đến nỗi tệ, trùng hợp học kỳ này có một cậu bạn bên khoa Kiến Trúc ra nước ngoài, ký túc xá có một phòng thiếu người, đơn xin chuyển phòng nhanh chóng được phê duyệt, lúc này mới tránh được thêm nhiều chuyện phiền phức.
Còn chuyện bạn cùng phòng mới kỳ thị đồng tính...
Dù sao chờ khi học xong học kỳ một của năm hai cũng có thể xin trường cho ra ở ngoài, không đến hai tháng nữa, cố gắng tránh gây phiền phức cho người ta là tốt rồi.
Cố Ký Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý không được chào đón.
Nhưng những chuyện như anh dự đoán lại không hề xảy ra.
"Em chuyển sang nhanh quá nên cô chưa kịp thông báo cho bạn cùng phòng chuẩn bị, cuối tuần này bọn nó ra ngoài chơi hết rồi.
Nhưng mà đám tiểu tử trong phòng này cũng không tệ đâu, chờ bọn nó trở về, em làm quen với chúng nó một chút, chắc chắn là mọi chuyện đều ổn thôi".
Cô quản lý hình như đang có việc bận, chỉ dặn dò vài câu đã nhanh chân đi mất.
Còn lại mình Cố Ký Thanh đứng xem xét căn phòng ký túc xá mới không có một ai.
Điều kiện cơ sở vật chất của Thanh Đại tốt có tiếng, bố trí trong phòng ký túc xá trước và sau y hệt với nhau.
Một phòng có bốn người, giường trên bàn dưới, bên trái cửa vào là phòng tắm riêng biệt, đối diện cửa vào là ban công, ở giữa hai phòng ký túc xá còn có một phòng khách nho nhỏ.
Diện tích phòng không tính là nhỏ nhưng vẫn bị đủ loại quần áo, giày dép, đồ thể thao, quần lót, áo khoác, lót chuột nhét đầy.
Vị trí ổn nhất phòng có lẽ là cái giường ngủ ở bên trái phòng tắm kia, quần áo sách vở miễn cưỡng cũng được coi là thu dọn gọn gàng, trên bàn còn có cả bình xịt thể thao.
Cái giường còn trống kia vừa vặn ở bên cạnh chiếc giường ngủ này, gần ban công, trên đó chất đầy đồ linh tinh, nhìn qua có vẻ khó mà thu dọn sạch được.
Cố Ký Thanh bỏ hành lý xuống, đeo gang tay lên, chuẩn bị chuyển đồ ra trước.
Ai biết được anh chỉ vừa mới dịch chuyển một thùng mỳ tôm thì một loạt bảng màu đã dùng qua từ trên giá đua nhau ào xuống.
Áo phao trắng tinh cùng vùng da thịt lộ ra ngoài lập tức được muôn vàn màu sắc bắn lên, loang loang lổ lổ.
Thế mà dường như Cố Ký Thanh không có chút cảm giác gì, chỉ khom lưng nhặt một tờ giấy vẽ rơi xuống.
Bức tranh này chỉ vẽ một con mắt, giống như một cánh hoa sen, đuôi mắt dài nhỏ, điểm một nốt ruồi son, diễm lệ lại quyến rũ.
Sinh viên khoa Kiến Trúc có nhiều người biết hội họa, xem ra câu nói này chẳng sai, chỉ là nét vẽ vô hồn, giống như trong lòng của người vẽ cũng không thể nào miêu tả được hình dáng cụ thể, thế nên thần thái có chút mơ hồ.
Không thể coi là một tác phẩm xuất sắc.
Cố Ký Thanh tiện tay để nó lại chỗ cũ, thu dọn qua giường của mình, sau đó anh cởi áo khoác, treo lên sau cửa, đi vào phòng tắm.
Mà một khắc khi cánh cửa phòng tắm đóng lại này, điện thoại di động trong túi áo khoác của anh hiện ra một tin nhắn mới.
[Hạ Kiều: Ôi mẹ nó chứ! Cố Cố! Thế mà có người lại đang đồn đại rằng mày muốn bẻ cong Chu Từ Bạch đó?!]
"Đù má! Chu Từ Bạch! Thế mà có đứa đồn đại rằng Cố Ký Thanh đang muốn bẻ cong mày kìa?!"
Chu Từ Bạch xong việc ở sân bóng rổ quay trở về, mới đi đến tầng dưới của ký túc xá, Lộ Bình đã gọi điện thoại tới, còn kèm theo một tấm ảnh chụp màn hình chữ đen nền trắng.
[Tuyệt vời! Tin tức gây sốc nhất thế kỷ đến rồi đây! Hôm nay tớ đứng ở bến xe bus khu nam, chính tai nghe được Cố Ký Thanh nói muốn bẻ cong Chu Từ Bạch! Còn làm trò nói ngay trước mặt Chu Từ Bạch luôn! Mẹ ơi, kích thích quá đi thôi!!!]
Bến xe bus khu Nam?
Chu Từ Bạch nhớ tới chuyện gì đó, lông mày nhíu lại.
Lộ Bình bên kia điện thoại đã sợ đến mức nói năng lộn xộn: "Lão Tứ, làm sao bây giờ!!! Chẳng lẽ chờ khi tao và Trần Kỷ từ Aranya về thì mày đã cong vòng rồi sao?!"
Mày nói nhảm cái gì vậy.
Lông mày Chu Từ Bạch càng nhíu càng sâu: "Mày biết thừa chuyện của tao rồi còn gì".
"Nhưng lần này không có giống!" Giọng nói của Lộ Bình cao thêm tám độ: "Lần này là Cố Ký Thanh đó! Sát thủ thẳng nam Cố Ký Thanh!"
Chu Từ Bạch vẫn thờ ơ như cũ.
Lộ Bình nóng nảy nói: "Mày chắc là biết Hạ Sưởng Chi của khoa Toán nhỉ? Thành viên đội bóng rổ trường ấy?"
"Biết, sao thế?"
Chu Từ Bạch tiện tay mở cửa ra.
Lộ Bình vội vàng nói: "Đó chính là một ví dụ sống sờ sờ! Lúc đầu anh ta cũng có bạn gái đó, sắp đính hôn đến nơi rồi, cuối cùng ở ký túc xá với Cố Ký Thanh hơn một năm thì bị bẻ cong! Hiện giờ tay cũng đã chia, comeout cũng đã triển, khoảng thời gian trước tỏ tình với Cố Ký Thanh trước mặt bao nhiêu người lại còn bị từ chối! Mày nói xem anh ta có thảm không?"
Lộ Bình lòng nóng như lửa đốt, thiêu sắp cháy rụi, chỉ sợ không thể khiến Chu Từ Bạch coi trọng chuyện này.
Chu Từ Bạch vẫn cứ lạnh nhạt: "Không thảm lắm".
Lộ Bình: "?! Thế mà còn không thảm sao?!"
"Là một người có bạn gái lại không biết kiềm chế tình cảm của chính mình, đây là tự làm tự chịu".
Chu Từ Bạch trước giờ luôn coi thường đám đàn ông con trai cặn bã không chung thủy với tình cảm của chính mình.
Lộ Bình lại không nhịn được, giải thích hộ Hạ Sưởng Chi: "Không nói như thế được, tình cảm là chuyện bản thân không thể nào khống chế, mà còn gặp phải một người như Cố Ký Thanh, ở chung một phòng ký túc xá, mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chỉ cần trêu chọc thêm vài lần, không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường!"
"Người có bạn gái rồi còn có thể bị bẻ cong, nhìn thế nào cũng không giống chuyện bình thường".
Chu Từ Bạch không hề bị cậu ta thuyết phục.
Lộ Bình quả thật sắp bị cái tư duy thẳng nam của hắn làm nóng nảy chết người: "Mày đừng có không tin! Cái bữa tiệc tối đón tân sinh viên ấy, mày có việc không tới được, Cố Ký Thanh lên sân khấu biểu diễn một lần.
Ôi đúng là đẹp như tiên trên trời, một thẳng nam như tao nhìn qua trái tim còn đập bình bịch.
Hạ Sưởng Chi có bạn gái rồi mà còn trúng chiêu của người ta, một xử nam ngây thơ thuần khiết như mày mà không đề phòng tai họa, có khi bị anh ta ăn sạch lúc nào không hay!"
Lộ Bình trực tiếp bắn ra một đoạn rap.
Nét mặt Chu Từ Bạch vẫn thản nhiên như cũ.
Hôm nay hắn bị một cậu sinh viên năm nhất không quen không biết chặn đường tỏ tình, sau đó lại chính tai nghe được có người nói muốn bẻ cong hắn, hiện giờ lại bị Lộ Bình lôi kéo nói mãi chẳng xong, tâm tình khó tránh khỏi có chút không vui.
Mà hắn không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng lại cực kỳ phản cảm với bất cứ tiếp xúc nào đối với những người cùng giới, thậm chí chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, hắn sẽ không thể khống chế được sự ghê tởm.
Cho nên hắn cảm thấy lo lắng của Lộ Bình chỉ là dư thừa.
Lại nói thêm, một người đàn ông giống như tiên trên trời thì cũng giống được đến mức nào cơ chứ.
Chu Từ Bạch nhớ lại người mà mình đã liếc mắt nhìn qua ở bến xe bus trong trường, tuy rằng không trông thấy mặt của đối phương, nhưng hắn vẫn có ấn tượng.
Dáng người gầy gò mảnh khảnh, làn da trắng hơn bình thường một chút, ngón tay thon dài đẹp mắt hơn bình thường một chút, chiếc cằm nhòn nhọn xinh đẹp hơn bình thường một chút, giọng nói chậm rãi dịu dàng, không có chỗ nào đặc biệt, không đến mức quá đà như Lộ Bình miêu tả.
Hắn dừng chân trước phòng ký túc xá, lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, giọng điệu lạnh nhạt mất kiên nhẫn: "Yên tâm đi, tao thẳng tắp, có bẻ cũng không cong nổi, cũng không cảm thấy anh ta..."
...!đẹp mắt chút nào.
Lời nói của Chu Từ Bạch còn chưa thốt xong, đã tắc nghẽn lại trong cổ họng.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng bị mở ra, chiếc áo phao dài trắng tinh quen mắt treo sau cánh cửa loạt xoạt rớt xuống đất.
Đúng lúc này cửa phòng tắm cũng bị đẩy mở, chàng trai trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh từ bên trong đi ra, trên người chỉ khoác hờ một cái áo sơ mi, mang theo hơi nước, áo hơi dính vào da thịt, xương quai xanh nhô cao làm cho phần hõm xuống càng thêm rõ ràng.
Bên dưới vạt áo trống rỗng, phần eo bị giấu kín trong đó, hai chân thon dài trần trụi không có chút mỡ thừa, nhưng mắt cá chân quá gầy lại làm cho người đó nhìn qua có phần gầy yếu vô cùng.
Dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể hoàn toàn khống chế, sau đó lưu lại trên da thịt tái nhợt yếu ớt kia những vệt đỏ khó tan.
Đối phương ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đối mắt với hắn, giọt nước từ tóc nhỏ xuống trán, tụ lại ở hàng mi, thấm ướt mặt mày, trượt qua nốt chu sa bên khóe mắt, đẹp tựa như một ánh trăng mỏng manh lạnh lùng.
Tất cả mọi chi tiết trùng lặp hoàn hảo với hình ảnh sâu trong ký ức của Chu Từ Bạch.
Đầu óc hắn bỗng nhiên va phải đá ngầm, neo lại trong thoáng chốc, chỉ còn lại sóng biển cuồn cuộn trong lồng ngực, gió xoáy thét gào, từng tiếng lại từng tiếng trống ầm ập đổ dồn tới.
Cho đến tận khi Lộ Bình bên kia điện thoại gào lên: "Mày đâu rồi", Chu Từ Bạch mới hoàn hồn.
Sau đó hắn ý thức được mình vừa suy nghĩ thứ gì, tất cả xưởng pháo ở Bắc Kinh như đột ngột nổ tung trong đầu hắn, điên cuồng đùng đoàng, cuối cùng chỉ để lại một khoảng không ồn ào trống rỗng.
Hắn theo bản năng 'Rầm' một tiếng đóng sập cửa lại, sau đó nắm thật chặt tay cầm cánh cửa, cảm nhận được nhịp tim của mình điên cuồng đập loạn cùng vành tai nóng bừng bừng.
Quả nhiên, cũng không đẹp đẽ là bao..