Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Chia sẻ nhịp tim giữa từng hơi thở.

]
*
Trong một căn phòng trọ tối tăm, trên bàn chất đầy vỏ hộp thức ăn nhanh và chai lọ rỗng, người nằm trên giường rúc vào ổ chăn, tóc dài đến cổ thoạt trông vừa lôi thôi vừa lộn xộn.
Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột ngột reo lên, người trong chăn giật bắn mình.

Sau khi thấy rõ tên người gọi đến, cậu ta do dự vài giây mới im lặng nhấc máy.
"Lưu Như." Giọng đối phương đã được xử lý biến âm, không nghe rõ là nam hay nữ.
Lưu Như không trả lời, tiếp tục chờ đối phương nói tiếp.
"Lưu Như, tôi biết là cậu.

Tôi chính là người đã tiết lộ thông tin về Khương Dao cho cậu đây." Đối phương dừng một chút, "Không ngờ cậu lại vô dụng như thế, có chút việc nhỏ mà cũng làm không xong."
"Rốt cuộc mày là ai?" Lưu Như đè giọng, gần như là rít lên.
"Cậu không cần biết tôi là ai, bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa." Trong ống nghe vọng ra tiếng lật giấy tờ, "Nếu lần này cậu làm tốt, chúng ta hợp tác thành công thì tôi có thể đảm bảo an toàn cho cậu, sẽ để cậu ra nước ngoài sống an nhàn sung sướng cả đời."
"Dựa vào đâu mà tao phải nghe lời mày? Tao và Khương Dao không thù không oán, Quan Lãng còn có ân với tao, mày đừng mơ..."
"Hừ..." Đối phương bật cười châm chọc, "Không thù không oán? Thế cậu phải đi trốn làm gì? Lưu Như, cậu tự nhìn lại mình xem, bây giờ ngoài tôi ra còn ai chịu giúp cậu nữa?"
Lưu Như đỏ mặt nghẹn họng không nói nên lời, cậu ta đúng là bị ma quỷ mê hoặc, đi sai một bước kéo thành sai một đường.

Vốn chỉ muốn dạy dỗ Khương Dao một trận, không ngờ sự việc không thành, người nhà họ Quan còn phái người điều tra, nếu cậu ta bất cẩn thêm một chút thì giờ này đã bị lôi đi đâu không rõ rồi.
Cậu ta không muốn trốn chui trốn nhủi thêm một ngày nào nữa, mỗi ngày đều hối hận không thôi.
"Thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Cơ hội đang bày ra ngay trước mắt, có thể đổi đời hay không phụ thuộc hết vào quyết định của cậu." Đối phương hướng dẫn từng bước.

"Rốt cuộc mày muốn tao làm gì? Làm sao tao biết mày có giữ lời thật không?" Lưu Như gần như nghiến câu này qua kẽ răng.
Đối phương lại nói thêm vài câu, cậu ta lẳng lặng nghe, ánh đèn xe chớp lóe ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cậu ta một cái bóng tranh tối tranh sáng.
Sáng sớm hôm sau Quan Lãng tỉnh dậy trước.

Hắn rửa mặt xong, rút di động để chế độ im lặng suốt một đêm ra mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ.
Vừa bấm vào danh sách thì điện thoại của Sầm Du đã đánh tới.
"Giỏi lắm Quan Lãng, cả đêm cũng không tiếp điện thoại, em làm gì Khương Dao rồi?"
"Chị quen biết Khương Dao từ bao giờ?"
"Nói nhảm, ngày hôm qua là chị mang cậu ấy đi sự kiện chứ ai, cậu ấy không nói gì à?"
Quan Lãng nhớ lại tình hình tối hôm qua một chút, lúc ấy đúng là Khương Dao muốn giải thích...!Chỉ là hắn giận đến nóng đầu nên hoàn toàn không cho người ta cơ hội nói chuyện.
Hóa ra là Sầm Du dẫn Khương Dao đi...
"Gã còn lại là ai?" Quan Lãng càng để ý vấn đề này hơn.
"Em nói Tịnh Dịch à? Bạn chị, là nhà thiết kế thời trang."
"Quần áo trên người Khương Dao là chị mua?"
"Đúng vậy, dáng người Tiểu Khương tốt như thế, không ăn mặc đẹp thì lãng phí lắm."
Sau đó Sầm Du còn nói thêm gì đó khiến sắc mặt Quan Lãng trở nên vặn vẹo.
"Em có sở thích kỳ quặc gì đâu..."
Quan Lãng giải thích nửa ngày mà Sầm Du vẫn không tin, còn dặn đi dặn lại hắn không được bắt nạt Khương Dao.
Hắn nhìn Khương Dao vẫn nằm ngủ say trên giường, toàn thân đầy dấu vết mờ ám.

Thường ngày anh không có thói quen ngủ nướng, xem ra đêm qua thật sự quá kiệt sức...
Đột nhiên hắn cảm thấy hơi chột dạ.


Nói hắn bắt nạt người ta...!hình như cũng không sai đâu...
Nhưng nửa đêm hôm qua hắn vẫn rất biết điều gọi điện thoại cho bác sĩ Phương cẩn thận dò hỏi, sau đó thừa dịp Khương Dao ngủ say mà bôi thuốc cho anh, nếu không hôm nay tỉnh dậy có lẽ sẽ không xuống giường nổi.
Cúp máy xong, Quan Lãng lại liên lạc với quản gia bên nhà cũ chuẩn bị bữa sáng đưa qua, còn đặc biệt dặn dò phải chuẩn bị thức ăn thanh đạm.
Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, chỉ nửa tiếng sau đã tự mình lái xe đến nơi.
Thời điểm Khương Dao tỉnh ngủ xuống lầu, suýt nữa anh đã cho rằng mình ngủ nhầm nhà.
Trên bàn cơm bày đầy món ăn, từ cháo, mì đến đủ loại điểm tâm nhẹ, cái gì cần có đều có.

Bên cạnh bàn xuất hiện một người đàn ông hơi lớn tuổi mặc âu phục đeo nơ cùng hai cô gái trẻ mặc sơ mi màu trắng.
Ba người nhìn thấy Khương Dao liền đồng loạt cung kính hô: "Chào buổi sáng, cậu Khương."
Khương Dao ngơ ngác đứng giữa cầu thang, không hiểu nổi tình huống trước mắt là như thế nào.
Quan Lãng đi tới kéo anh đến bên một chiếc ghế lót đệm dày, Khương Dao vừa thấy cái đệm lập tức trở nên mất tự nhiên, cảm giác như tất cả mọi người đều biết tối hôm qua bọn họ vừa làm gì vậy.
Quan Lãng chỉ vào người đàn ông: "Đây là chú Lương bên nhà cũ, xưa nay chú ấy luôn chịu trách nhiệm cơm nước cho ba và em."
Chú Lương mỉm cười nói: "Cậu Khương, cậu và cậu chủ kết hôn lâu như vậy mà tôi vẫn chưa được gặp mặt, rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội đến chào rồi."
Khương Dao vội đứng thẳng lưng: "Chào...!chào chú Lương! Chú khách sáo quá, phải để cháu chuẩn bị bữa sáng mới phải..."
"Cậu Khương đừng nên khách khí, là cậu chủ gọi tôi qua đây.

Vì không biết cậu thích ăn món gì nên tôi mạo muội chuẩn bị mỗi món một ít." Chú Lương gật đầu với Khương Dao, trong mắt đều là ý cưới, chiếc ghế dựa kia cũng do ông ta chuẩn bị.
"Thôi ăn nhanh đi, nếu không đồ ăn nguội mất." Quan Lãng ở bên cạnh kéo góc áo Khương Dao, sắc mặt hơi mất tự nhiên, "Tối hôm qua anh không ăn nhiều, lại còn tiêu hao thể lực..."
Khương Dao nghe vậy trong đầu lập tức hiện lên mấy hình ảnh không hài hòa.


Anh lặng lẽ kéo tay Quan Lãng, đỏ mặt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
Chờ Khương Dao vất vả khắc phục chướng ngại tâm lý xong, chú Lương rất thức thời dẫn người lui ra ngoài.

Quan Lãng cũng ngồi xuống hắng giọng: "Sầm Du...!Chị em đã kể em nghe rồi, chuyện hôm qua là hiểu lầm."
Kết hợp với biểu hiện của Quan Lãng khi nhìn thấy Lục Tịnh Dịch, trong đầu Khương Dao lóe lên ý nghĩ, bèn thử hỏi thẳng: "Em...!ghen tị sao?"
Sắc mặt Quan Lãng cứng đờ, lập tức phủ nhận: "Sao có thể, chúng ta đâu phải người yêu thật.

Em chỉ...!lo lắng anh bị mấy tên ra vẻ đạo mạo lừa đi thôi."
Khương Dao có hơi thất vọng, cúi đầu "À" một tiếng rồi yên lặng ăn cho xong bữa sáng.

Hương vị món ăn quả thực có thể sánh ngang nhà hàng sao Michelin, cảm giác đói bụng lập tức chiếm thế thượng phong.

Khương Dao ăn hết một chén mì hoành thánh, một vỉ bánh bao mini, một phần bán mứt táo và một cốc trà hạnh nhân.
Chờ hai người ăn xong hết, chú Lương lại dẫn người vào thu dọn bàn ghế.

Quan Lãng hỏi: "Lát nữa anh muốn xem phim gì để em đặt rạp chiếu?"
"Em không cần đi làm à?" Tuy hôm nay thứ bảy, nhưng Khương Dao biết công việc của Quan Lãng rất bận, thường xuyên ở nhà làm việc suốt cả cuối tuần.
"Không đi.

Thứ hai anh đi làm rồi, hai ngày này em sẽ chơi với anh."
Khương Dao ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Quan Lãng sáng lấp lánh làm hắn mất tự nhiên ho nhẹ mấy tiếng: "Anh mà không chọn phim là em chọn bừa đấy nhé."
Thời điểm hai người cùng đi vào rạp chiếu phim, Khương Dao mới nhận ra tình cảnh không quá giống trong tưởng tượng...
Cái gọi là "đặt rạp chiếu phim" của Quan Lãng nghĩa là trực tiếp bao luôn một rạp chiếu, khách hàng chỉ có hai người bọn họ.

Quan Lãng ôm eo anh đứng trước cửa phòng chiếu phim, thoải mái nói: "Thích ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó, em đã kêu bọn họ chiếu hết một lượt mấy bộ phim đang nổi gần đây rồi."
Khương Dao: "...!Ừ."

Cũng may nhân viên rạp chiếu phim rất biết điều, chuẩn bị chu đáo cho hai vị khách VIP cả một toa xe đồ ăn đồ uống, có bắp rang, trà sữa, soda, kem vân vân...!Quan Lãng vốn định kêu bọn họ đẩy cái xe đi lại thấy Khương Dao bừng bừng hứng thú cầm lên hai phần bắp rang và trà sữa, còn xếp đồ ngay ngắn lên khe lõm trên tay vịn.

Dáng vẻ hưng phấn đó làm Quan Lãng cảm thấy anh rất đáng yêu.
Thế nhưng lúc Khương Dao ngồi xuống ghế vẫn phải nhíu mày, may mắn chiếc ghế họ ngồi là sô pha cho tình nhân, đệm ghế cũng đủ mềm mại.

Tố chất thân thể Khương Dao xưa nay lại tốt nên qua vài phút đầu không thích ứng, cuối cùng anh vẫn ngồi lên vững vàng.
Bộ phim bắt đầu trình chiếu, bốn phía tắt đèn tối thui.

Bàn tay Quan Lãng đặt trên đùi đột nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Khương Dao vẫn ra vẻ chăm chú xem màn hình mà không dám nhìn hắn, đầu ngón tay ấm áp đụng phải lòng bàn tay sinh ra xúc cảm tê dại như có điện truyền qua.
Quan Lãng quay đầu về chỗ cũ, mở rộng tay nắm lấy tay Khương Dao.
Đây là một bộ phim trinh thám hồi hộp, vậy mà không khí căng thẳng trong phim hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ.

Lòng bàn tay Khương Dao thô ráp mang theo vài vết chai cọ lên làn da trơn nhẵn của Quan Lãng.

Hắn lại dùng đầu ngón tay chà xát nhẹ lên vết chai trên tay anh, thấy Khương Dao hơi thu tay một chút, Quan Lãng dứt khoát mở luôn năm ngón từ từ khảm vào khe hở ngón tay anh, thẳng đến khi mười ngón tay đan vào nhau không còn khe hở.
Bộ phim chiếu được một nửa, Khương Dao nghiêng đầu qua muốn thảo luận cốt truyện với hắn.

Đầu hai người dựa sát vào nhau, Quan Lãng nhìn ngắm đôi môi gần trong gang tấc, cơ bản không nghe rõ anh nói những gì đã nghiêng mặt hôn lên.
Trong miệng Khương Dao có mùi bắp rang và vị ngọt của trà sữa.
Trên màn hình, bộ phim đã đến đoạn cao trào, các tình tiết bí ẩn lần lượt được giải quyết và sự thật sắp lộ diện.
Bên ngoài màn hình, hai người đang hôn nhau say đắm, triền miên truy đuổi đầu lưỡi của nhau, cùng chia sẻ nhịp tim giữa từng hơi thở.

Lời tác giả:
Lưu Như chính là cậu thanh niên được Quan Lãng cứu ở chương 1, sau chuyển nghề làm hotboy mạng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận