Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Em có thể giống anh ta được sao?! ]
*
Chiếc bàn không lớn tức khắc trở nên chật chội, Khương Dao còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Từ Thiên Thành đã ra vẻ quen thuộc đon đả chào hỏi Sầm Du.
Biết được Sầm Du là chị gái Quan Lãng, cả ba liền được Từ Thiên Thành nhiệt tình kéo vào phòng riêng, hai bàn chập một cùng nhau dùng bữa.
"Mọi người đừng khách khí, chị gái Quan Lãng chính là chị gái chúng tôi, bạn của em dâu...của anh Khương cũng là bạn bạn chúng tôi.

Không khí ngoài đại sảnh không tốt, còn có người hút thuốc nữa.

Phòng này dù sao chỉ có hai người ngồi, không có ai khác, chi bằng cứ ăn uống cùng nhau cho thêm phần náo nhiệt."
Giờ phút này Từ Thiên Thành cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì đã đặt phòng riêng từ trước, chẳng phải phát huy công dụng đúng lúc lắm sao? Anh ta để Tống Chẩm ngồi nói chuyện với mọi người, mình thì giả vờ đi WC lặng lẽ gọi điện thoại.
Từ Thiên Thành thề trên gay-dar hai mươi sáu năm chưa bao giờ chạy sai của mình rằng, cái người thanh niên đang ngồi nói cười vui vẻ với Khương Dao ngoài kia tuyệt đối không phải là trai thẳng.
Quan Lãng không tiếp điện thoại, Từ Thiên Thành đành phải gửi tin nhắn.
[ Cậu đang ở đây đấy? ]
[ Có tiệc xã giao.

Chuyện gì? ]
[ Anh với Tống Chẩm đi ăn cơm thì gặp anh Khương.


]
[ Ờ.

]
[ Anh ấy đi cùng một anh trai trẻ đấy.

] Từ Thiên Thành cố ý không nhắc tên Sầm Du.
Phía đối diện không nói năng gì nữa.

Từ Thiên Thành cầm di động xoay xoay vài vòng, vừa định rời WC thì điện thoại của Quan Lãng đã đánh tới.
Ở trong phòng ăn, Sầm Du order món xong liền túm ngay lấy Tống Chẩm trông lạ mắt hỏi đông hỏi tây.

Trò chuyện một hồi cô mới phát hiện cái cậu bạn học này của Quan Lãng cũng khá thú vị, rõ ràng hai bên bằng tuổi nhau nhưng đối phương ăn nói không chê vào đâu được, vừa không khiến người khác cảm thấy chiếu lệ vừa không quá giả tạo.
"Sau khi cả bọn cùng mở công ty có chút ít thành tựu, em trai tôi cứ thế ném lại cho hai người quản lý luôn à?"
"Quan Lãng chỉ không tham gia nhiều vào hoạt động quản lý thôi, mọi quyết sách quan trọng chúng tôi vẫn phải bàn bạc cùng nhau."
"Mới cầm tiền đầu tư, chắc bây giờ ai cũng bận như chó ấy nhỉ." Sầm Du rút ra một điếu thuốc lá dài ngậm vào miệng, đoạn quay sang Tống Chẩm, "Bạn nhỏ, giúp một chút đi."
Tống Chẩm yên lặng nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, vài giây sau mới nhấc bật lửa trên bàn châm thuốc cho cô.

Hôm nay Sầm Du mặc một bộ sườn xám cách tân màu xám khói, kết hợp với vóc dáng ngạo nghễ và làn da trắng sứ khiến khí chất lạnh lùng thêm mấy phần.

Thế nhưng chỉ cần cô mỉm cười, khóe mắt nhướn lên sẽ mang theo nét quyến rũ động lòng người.
Giống như hiện tại, dường như cô vừa nghĩ đến chuyện gì thú vị nên nheo mắt nhả ra một vòng khói, ghé vào gần Tống Chẩm hạ giọng hỏi: "Em trai tôi kết hôn rồi, hai người còn bận rộn như vậy thì lấy đâu thời gian tìm đối tượng?"
Hương bạc hà mát lạnh tỏa ra, Tống Chẩm quay đầu nhìn thẳng vào mắt Sầm Du, bỗng dưng hơi cong khóe miệng: "Chắc chị Sầm Du quên mất rồi, Quan Lãng nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi, ở đây không có ai là "bạn nhỏ" hết."
Ý cười trên mặt Sầm Du càng sâu, còn muốn tiếp tục nói thì cửa phòng đã bị đẩy ra, cả giọng lẫn người Từ Thiên Thành cùng nhau tiến vào: "Gọi món xong hết rồi à? Mọi người mau ăn đi thôi, tôi đã đặt chỗ tăng hai luôn rồi, chúng ta đi KTV Thịnh Thế chúc mừng một trận nhé!"
Khương Dao và Lục Tịnh Dịch đang nói chuyện hăng say đồng thời ngẩng đầu, Khương Dao lập tức nói: "Không cần, cơm nước xong tôi phải về nhà..."
"Anh Khương đừng khách sáo thế.

Hôm nay là ngày Thiên Tinh nhận được khoản đầu tư lớn thứ hai, tôi và Tiểu Tống vốn định đi ăn mừng, nhãi ranh Quan Lãng không có mặt, anh đi thay nó cũng được." Từ Thiên Thành vỗ vỗ vai Khương Dao, lại quay sang cười với Sầm Du cực kỳ xán lạn, "Chị Sầm Du cũng đi cùng cho vui! Chúng tôi là bạn đại học nhiều năm của Quan Lãng nhưng chỉ mới nghe qua tên chị, không ngờ chị còn xinh đẹp hơn tưởng tượng!"
Khương Dao vừa nghe đến nguyên nhân thì không từ chối nữa, anh biết Quan Lãng để tâm đến Thiên Tinh nhiều đến mức nào.
Sầm Du hứng thú nhìn qua một lượt cả Từ Thiên Thành và Tống Chẩm mới nói: "Được, cũng lâu rồi tôi không hát."
"Mọi người đi đi nhé, tí nữa tôi xin phép về trước." Lục Tịnh Dịch vốn chỉ muốn mời Khương Dao ăn cơm nên đương nhiên không định tham gia mấy hoạt động ngoài lề, nhưng rồi vẫn không chịu nổi câu nài "càng nhiều người càng náo nhiệt" của Từ Thiên Thành, thế là cuối cùng cũng cùng mọi người đi KTV.
KTV là sân nhà của Sầm Du và Từ Thiên Thành, hai người hết hát đối lại đến đơn ca, Từ Thiên Thành còn thường xuyên túm Tống Chẩm vào phụ họa, không khí trong phòng nhờ thế mà không đến mức quá nhàm chán.
Lúc Từ Thiên Thành mời Khương Dao lên hát, anh liên tục xua tay: "Không được, tôi thật sự không biết hát..." Không phải anh khiêm tốn, trước kia mỗi lần cùng đồng nghiệp đi KTV anh toàn ngồi một góc uống bia nghe mọi người hát thôi.
"Hát đại một bài là được, anh thấy ở đây có ai chuyên nghiệp đâu..." Năng lực lôi kéo của Từ Thiên Thành luôn là vô địch, Khương Dao suýt nữa bị anh ta kéo lên hát thật.


Lục Tịnh Dịch ngồi bên cạnh nhìn không nổi bèn chủ động nhận lấy micro: "Để tôi hát cho."
Từ Thiên Thành nheo mắt nhìn Lục Tịnh Dịch vài giây, anh ta cũng nhìn lại không chút yếu thế làm đối phương phải bật cười: "Được, hay là chúng ta cùng song ca một bài đi?"
Lục Tịnh Dịch đáp: "Tùy ý."
Từ Thiên Thành nghĩ thầm, gã họ Lục này dám có ý đồ bất chính với anh Khương, hôm nay phải tiêu diệt uy phong của cậu ta mới được: "Thế tôi chọn đại nhé, cậu không được từ chối đâu."
Nói rồi anh ta xoay người bấm nút, chọn ngay bài hát song ca xếp top 1.
Thời điểm nhạc dạo bài《 Marry me today 》vang lên, mọi người có mặt trong phòng đều nổi một lớp da gà, ngay cả sắc mặt hai "ca sĩ" cũng cứng đờ tại chỗ.
Sầm Du rất hào hứng khi thấy người gặp họa: "Bài này được đấy, ai hát giọng nữ đây?"
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ cung kính nói với người đứng ngoài: "Thưa anh, tới phòng 215 rồi, mời anh vào ạ."
Quan Lãng mặc áo sơ mi đen và quần tây từ từ tiến vào.
"Xin lỗi, tôi tới trễ." Quan Lãng vờ vịt chào hỏi mọi người, ánh mắt quét một vòng.

Hắn trông thấy Sầm Du ngồi đó thì hơi bất ngờ, ánh mắt dừng trên người Lục Tịnh Dịch mấy giây rồi nhấc chân đi về phía Khương Dao.
"Tiểu Lãng? Sao em cũng tới đây?" Sầm Du cũng đi đến ngồi xuống cạnh Khương Dao để tiện nói chuyện với em trai.
"Tiệc xã giao mới kết thúc, còn ít thời gian nên qua chơi thôi."
"Chắc là Tiểu Từ kể với em hả? Cậu ta còn chưa nói với bọn chị là..."
"Chị Sầm Du, lúc tôi hỏi Quan Lãng còn đang bận nên không nói chắc là có tới hay không, đương nhiên không thể thông báo trước với các chị rồi." Từ Thiên Thành giải thích bâng quơ mấy câu để kéo đề tài.

Sự thật đương nhiên là bọn họ đã sắp xếp trước, không có Quan Lãng tham mưu, làm sau anh ta có thể kéo Khương Dao đến đây được?
Anh ta vốn còn chưa rõ dụng ý của Quan Lãng, nhưng lúc này nhác thấy sắc mặt không quá tốt của Lục Tịnh Dịch, cùng với biểu hiện của Quan Lãng vừa xuất hiện đã dán chặt ánh mắt lên người Khương Dao...
Từ Thiên Thành không ngờ Quan Lãng còn biết chơi cả trò tâm cơ thế này.

Khương Dao ngửi được mùi trên người Quan Lãng, lập tức quan tâm hỏi: "Em uống rượu à? Dạ dày có thoải mái không?"
Thấy hai người kia cứ to nhỏ mãi, bài hát sắp chạy mất một nửa rồi, Sầm Du bèn giật lấy micro từ tay Từ Thiên Thành: "Được rồi Tịnh Dịch, để tôi hát với cậu!"
Lục Tịnh Dịch thức thời mượn đường xuống núi, cùng Sầm Du hát nốt nửa bài còn lại.
Quan Lãng cởi hai khuy áo trên cùng, dán vào tai Khương Dao nói: "Em đã bảo rồi mà, em không thích nhìn thấy anh đi với anh ta."
Khương Dao nghiêm túc giải thích: "Lần trước anh đã nhận lời giúp cậu ấy, không thể nói mà không giữ lời."
"Anh cứ phải khăng khăng đối đầu với em mới chịu được à." Một tay Quan Lãng quàng vai Khương Dao, ngữ khí hơi không vui.
"Cái đó không phải đối đầu, chuyện anh đã nhận thì nhất định phải làm, đối với em cũng vậy thôi."
"Đối với em cũng vậy?" Không biết Quan Lãng nghĩ đi đâu, càng cân nhắc càng thấy hụt hẫng, "Em có thể giống anh ta được sao?!"
"Em...!Đương nhiên em không giống cậu ấy rồi..." Khương Dao ăn nói vụng về, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, "Anh với cậu ấy không có...!Với em thì..."
Tuy ánh sáng trong phòng khá tù mù nhưng Quan Lãng vẫn nhìn thấy mười ngón tay Khương Dao căng thẳng xoắn vào nhau, hắn đoán nhất định anh lại đỏ mặt rồi.
Hắn bóp bóp tay Khương Dao, không nhanh không chậm hỏi: "Với em thì sao?"
—————————
Lời tác giả:
Ha ha, ngọt lắm đúng không.
Còn thất thần làm gì, mau ngồi xuống liếm đường đi, viên cuối cùng đấy.

Chương sau là bắt đầu bước vào mode tồi vl rồi.

Marry Me Today -《今天你要嫁给我》Bài hát của Đào Triết và Thái Y Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận