Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Hình như ngoài yên tâm ra còn có thứ gì khác nữa.

]
*
Ông Nhậm là nhà đầu tư triển vọng nhất trong vòng góp vốn series C của Tư Diệu.

Quan Lãng và nhóm cộng sự nòng cốt của Tư Diệu thực hiện năm cuộc rohow nhưng tổng cộng chỉ kéo được ba nhà đầu tư có hứng thú quan tâm, mà bọn họ cơ bản đều xem xét động thái của ông Nhậm.

Nếu lần này ông ta rút vốn thì nỗ lực của cả team trong nửa năm nay xem như uổng phí, vòng góp vốn series C sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.
Trên đường chạy đến Thiên Tinh, Quan Lãng tranh thủ ngồi trên xe gọi điện thoại cho thư ký hội đồng quản trị.

Đối phương nói có người đã mách lẻo với sếp Nhậm vụ phốt gần đây của Thiên Tinh, còn thêm mắm dặm muối nói Quan Lãng không biết làm việc.

Ông Nhậm cho rằng đến công ty khởi nghiệp của chính mình mà Quan Lãng còn không xử lý tốt khủng hoảng truyền thông, vậy thì ông ta hoàn toàn có quyền nghi ngờ năng lực của hắn.
Việc này không thể giải quyết trong một sớm một chiều, trước hết Quan Lãng nói thư ký hội đồng quản trị đi liên hệ với các nhà đầu tư khác, mình thì tranh thủ đi Thiên Tinh giải quyết vấn đề cấp bách.
Vừa tới nơi, hắn đã cùng Từ Thiên Thành, Tống Chẩm mở mấy cuộc họp liên tiếp suốt đêm, bên này hoàn thiện phương án ứng phó dư luận cùng công ty quan hệ công chúng mới thuê, bên kia xây dựng kế hoạch thanh toán bồi thường với bộ phận tài vụ, đồng thời còn cùng bộ phận pháp vụ làm rõ trách nhiệm của cả hai bên Thiên Tinh và nhà đầu tư.

Tuy sếp Vương sẽ không thật sự thu hồi khoản tiền đã đầu tư, nhưng thân là người sáng lập, lần này không xử lý tốt dư luận đúng là lỗi của bọn họ, đối với danh dự của cả ba người về sau cũng là một vết nhơ khó tẩy.

Sau khi thương lượng xong, cả ba quyết định chiều hôm sau trực tiếp bay đi thành phố C gặp mặt sếp Vương, một mặt là trấn an, mặt khác là để hứa hẹn.
Ba thanh niên mặt mày xám xịt bước ra khỏi công ty khi trời vừa hửng sáng, mỗi người tự về nhà mình sắp xếp hành lý để 2 giờ chiều kịp ra sân bay.
Quan Lãng về đến nhà đã là 11 giờ trưa, hắn ném oạch vali xuống sàn nhà rồi đặt mông ngồi xuống sô pha, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy.
Trước kia thời mới khởi nghiệp, có những lần bọn họ không ngủ hai ba đêm liền chỉ để viết ra một đoạn code ưng ý.

Mỗi lần update phiên bản mới cũng toàn ở công ty suốt đêm canh số liệu, nhìn nó tăng lên từng chút đã đủ vui suốt ngày.
Nhưng lần này thì không giống, mấy dự án hạng mục trong tay hắn đầu gặp vấn đề, hắn thấy rất khó chịu, cũng cảm giác mình cực kỳ thất bại.
Quan Lãng ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong nhà trống không, đến máy sưởi cũng tắt ngúm.

Khương Dao đã đi làm từ sớm, dưới bếp lạnh tanh, sô pha lạnh lẽo, không khí cũng lạnh căm căm.
Nếu Khương Dao có ở nhà, nhất định anh sẽ hỏi hắn có mệt không, có đói bụng không, sau đó xuống bếp nấu gì đó cho hắn ăn, kéo hắn đi tắm rửa thay quần áo, còn giúp hắn sắp xếp hành lý ổn thỏa.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng mở khóa, Quan Lãng lập tức đứng dậy khỏi sô pha quay đầu xem thử.
"Chào cậu chủ." Là dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa.
Lúc này Quan Lãng mới nhớ ra, gần đây vì cả hai người đều bận việc nên chú Lương ở nhà cũ đã tạm thời cho người đến đây hỗ trợ quét tước vệ sinh.
Hắn thất vọng ngồi phịch xuống, giờ phút này ý nghĩ trong lòng cực kỳ rõ ràng.

Hắn muốn Khương Dao ở nhà.
Tuy hắn không thích cũng không rung động trước Khương Dao, nhưng hắn hy vọng anh có thể luôn ở bên cạnh hắn.

Khương Dao quá giỏi chăm sóc người khác, mặc kệ hắn mệt mỏi đến thế nào, chỉ cần về nhà ngồi một lát là anh có thể khiến hắn thư thái dễ chịu, riêng điểm này đã đủ khiến người ta yên tâm.
Hình như ngoài yên tâm ra còn có thứ gì đó khác nữa.

Ví dụ như cứ cách ba tháng Khương Dao sẽ lẳng lặng đổi cho hắn một chồng quần lót sạch mới tinh, ví dụ như hắn bắt đầu để ý xem Khương Dao thích gì, không thích gì, thỉnh thoảng đi công tác trở về còn mua cho anh vài món đồ thú vị.

Mỗi lần nhận được quà Khương Dao đều rất vui vẻ, khiến hắn cũng thấy vui lây.
Đây là loại cảm giác mà hơn hai mươi năm nay Quan Lãng chưa bao giờ có.

Thậm chí hắn dám chắc chắn, nếu sự nghiệp của hắn gặp phải trắc trở có lẽ sẽ bị nhiều người xúm vào cười nhạo, nhưng trong đám người đó nhất định không bao giờ có mặt Khương Dao.

Dường như anh có lòng bao dung và kiên nhẫn vô hạn, Khương Dao cũng đối xử với những người khác như vậy sao? Liệu anh có thể chỉ đối xử tốt với một mình hắn thôi được không?
Nếu Khương Dao không đi làm thì tốt quá, nếu anh chỉ tử tế với một mình hắn thôi thì tốt quá, hắn cũng sẽ đối xử tốt với Khương Dao.

Đúng rồi...!Hôm trước Khương Dao nói anh mới thi đậu, còn muốn mời hắn ăn cơm thì phải?
Nghĩ vậy, hắn liền lấy di động ra nhắn tin cho Khương Dao: [ Chiều nay em phải đi thành phố C công tác, trở về sẽ đi ăn cơm với anh.

]
Tắt máy xong, Quan Lãng nhờ dì giúp việc mang hết vali quần áo bẩn của hắn đi giặt, hắn thì lê tấm thân mệt mỏi lên tầng hai nhét đầy một vali quần áo khác rồi lại phi ra ngoài.
Thật ra sếp Vương không phải người không thể nói lý, chỉ là đúng lúc một dự án khác mà ông ta đầu tư cũng gặp thất bại nên mới sốt ruột, thành ra dỗi lây sang bọn họ.

Ba người cùng tới thành phố C xem như đã đủ thành ý, tâm trạng sếp Vương cũng tốt hơn rất nhiều, buổi tối còn dẫn cả bọn đi nightclub xịn nhất thành phố chơi một trận.
Thành phố C không lớn, sếp Vương ở đây xem như thổ địa, cũng là khách quen của câu lạc bộ, quản lý vừa thấy bóng ông ta đã đon đả nở nụ cười cực kỳ xán lạn.
Tuy đám người Quan Lãng không quá thích những chỗ như thế này, nhưng vì công ty và cũng vì duy trì quan hệ, bề ngoài vẫn phải ra vẻ phối hợp với sếp Vương.

Ngoại trừ uống rượu ca hát chơi trò chơi linh tinh, sếp Vương còn tự chọn ra bốn em "tay vịn", để các em ân cần rót rượu cười nói giúp vui, không khí trong phòng vì thế mà vô cùng náo nhiệt.
Quan Lãng đã hai ngày liền không ngủ, cơm tối cũng chưa ăn được mấy miếng, lúc này còn uống rượu nên dạ dày khó chịu đến phát điên.

Sau khi nói với sếp Vương một tiếng, hắn đứng dậy ra khỏi phòng tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.
Nhân viên phục vụ chỉ cho hắn ban công trên tầng hai, Quan Lãng đi ra ban công dựa vào lan can hóng gió một chút.

Hắn nhìn bầu trời đêm và đường sá của thành phố xa lạ, không hiểu vì sao lại nhớ đến Khương Dao.
Hắn mở album chứa bức ảnh hôm qua mới lưu, chăm chú ngắm mặt Khương Dao hết một lúc lâu lại bấm mở giao diện WeChat, lúc này mới phát hiện tin nhắn anh vừa gửi cho hắn từ hai tiếng trước.

[ Lên máy bay lúc mấy giờ? Mọi chuyện có thuận lợi không? Bao giờ em về? ]
Bởi vì tin nhắn chưa đọc mỗi ngày của hắn quá nhiều, đủ các loại group và cá nhân liên lạc làm việc, nên nếu không chú ý đúng là không thể thấy được tin nhắn của Khương Dao.
Quan Lãng váng đầu suy nghĩ vài giây, thuận tay ghim khung chat của Khương Dao lên đầu tiên, sau đó trả lời một câu không liên quan.
[ Lần sau anh đừng chụp ảnh với người ta nữa, trông đen quá.

]
Gửi xong hắn lại cảm thấy không dễ chịu, rõ ràng chỉ muốn nói là, anh ở ngoài trông đẹp hơn trên ảnh một chút.
Đang cân nhắc có nên thu hồi tin nhắn hay không thì bên cạnh hắn đã vang lên giọng nói.
"Quan...!Lãng?"
Quan Lãng buông ngón tay quay đầu, nương ánh sáng điện thoại tù mù trông thấy một gương mặt hơi quen.
Tuy đã tốt nghiệp đại học được mấy năm nhưng gương mặt đó vẫn cực kỳ anh tuấn, dáng vẻ hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian.
Quan Lãng vất vả lắm mới moi móc được tên người nọ ra khỏi trí nhớ.
"Nghiêm...!Nghiêm Lập Bân?"
——————————
Lời tác giả:
Update nè! Mau nói yêu tui đi!
Nghiêm Lập Bân là nhân vật được Từ Thiên Thành nhắc tới ở chương 9, đàn anh cùng trường Quan Lãng, từng theo đuổi hắn nhưng cuối cùng hai người vẫn không hẹn hò.
Quan Lãng sẽ không ngoại tình đâu, dưới ngòi bút của tôi nhân vật mãi mãi không thể làm ra những chuyện như ngoại tình được!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận