Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Tư thế giống như sắp hôn.

]
*
Đầu tắt mặt tối bao nhiêu năm, đã lâu lắm rồi Khương Dao chưa hề thử tĩnh tâm cho bản thân một kỳ nghỉ phép.

Lúc này nhân cơ hội vừa nghỉ việc lẫn ly hôn xong, anh mới bất ngờ thực hiện được giấc mơ ấp ủ thời còn học đại học —— "Xách ba lô lên và đi du lịch".
Cuộc sống trong núi rất nhẹ nhàng thư thái, Khương Dao set điện thoại về chế độ máy bay, chỉ để lại một công dụng duy nhất là chụp ảnh.
Mỗi ngày anh thức dậy theo tiếng chuông, đi ngủ theo nhịp trống, trời đẹp thì lên núi tản bộ, còn bình thường vẫn cùng các tăng nhân trong chùa đọc kinh ngày hai buổi, sau đó lao động dọn dẹp.

Nhờ quen thân với các sư phụ, anh còn được phép trồng nhiều loại cây hoa cây cảnh trong vườn rau và vườn cây ăn quả.
Sau vài ngày sinh hoạt điều độ, quả nhiên Khương Dao không còn mất ngủ nữa, lao động rèn luyện thường xuyên cũng khiến tinh thần anh cải thiện rất nhiều.
Hôm nay là chủ nhật, khách dâng hương ra vào tấp nập nên Khương Dao ở yên trong phòng không ra ngoài.

Sau khi mở mạng điện thoại báo bình an cho cha mẹ, anh bèn tiện tay lướt WeChat một vòng.
Ngoại trừ vài đồng nghiệp quan hệ thân thiết và người thầy từng hướng dẫn hỏi thăm tình hình gần đây, còn có một người liên hệ nằm ngoài dự đoán, chính là cô nhân viên thiết kế vật liệu vừa vào nhận việc từng đi theo Khương Dao một thời gian — Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn: [ Thầy Khương, em mới nghỉ phép mấy ngày không đi làm, sao anh đã xin nghỉ rồi (khóc.jpg) ]
Tin nhắn này gửi tới sau ngày anh thôi việc.
Tiểu Mẫn: [ Thầy Khương, anh có khỏe không? Anh chuyển sang làm ở đâu thế? ]
Tiểu Mẫn: [ Thầy Khương, em cũng nghỉ việc đây! Thầy Vương chỉ đạo kiểu gì ý nghe không hiểu, còn không bằng một phần mười anh nữa! Em không chịu đựng nổi cái công ty này thêm ngày nào nữa đâu! ]
Tiểu Mẫn: [ Thầy Khương, anh làm việc ở đâu thế ạ? Sao anh không trả lời tin nhắn...!Nếu anh đã tìm được chỗ mới, cần chân chạy việc pha trà thì nhớ phải kêu em đấy! Em chỉ muốn đi theo làm với anh thôi! ]
Những tin sau cứ cách đều đặn một hai ngày lại gửi đến một lần, Khương Dao nhớ rõ cô bé này lúc trước đi theo anh làm việc rất nghiêm túc, luôn có thói quen quay chụp lại từng thao tác hướng dẫn của anh về nghiên cứu thêm.


Không ngờ chuyện đã qua rồi mà cô bé vẫn tin tưởng anh, còn muốn theo anh nhảy việc.
Sự công nhận và tin tưởng này rất đáng quý, cũng khiến Khương Dao cảm thấy ấm áp.

Anh chủ động trả lời lại: [ Tôi vẫn chưa tìm việc mới, nếu có công việc thích hợp sẽ đề cử ngay cho cô.

]
Anh ngẫm nghĩ lại bổ sung: [ Cảm ơn.

]
Khóe môi Khương Dao cong cong, chọn ra mấy tấm ảnh chuồn chuồn bươm bướm, hoa hoa cỏ cỏ trong điện thoại đăng lên vòng bạn bè.
Ảnh chưa đăng được bao lâu, Quan Lãng đã nhận được điện thoại của Từ Thiên Thành.
"Thằng ranh Quan Lãng giỏi lắm, hai người đang tiêu dao ở đâu đấy?"
"Tiêu dao gì kia?"
"Khỏi giả vờ! Anh thấy anh Khương đăng ảnh rồi nhớ! Cậu không biết đâu, hình như Tống Chẩm cũng đang hẹn hò với cô nào ý, cả ngày không thấy bóng dáng, ném hết sự vụ công ty lại cho anh, thật là..."
"Khương Dao đăng cái gì?" Quan Lãng ném tài liệu trong tay xuống, tựa đầu vào lưng ghế sô pha.
"Không phải chứ? Hai đứa không đi với nhau à? Thế không biết anh Khương đang đi du lịch ở đâu mà trông có vẻ yên bình lắm..."
"Em không đi cùng." Quan Lãng theo phản xạ che giấu chuyện ly hôn với Khương Dao, hoặc nên nói là hắn vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật này.
Hắn nghe Từ Thiên Thành lải nhải thêm mấy phút rồi cúp điện thoại, mở vòng bạn bè lên quả nhiên thấy có ảnh mới đúng như lời anh ta nói, trong đó có một tấm ảnh Khương Dao ngồi trên chiếc ghế trúc bên bờ ruộng, mũ rơm úp lên che kín mặt.
Quan Lãng phóng to ảnh lên, Khương Dao trong ảnh mặc một chiếc áo thun xám ngắn tay và quần vải thoải mái, ánh mặt trời xán lạn rải lên cánh tay màu mật, tôn trọn đường cong cơ bắp săn chắc.
Không biết bức ảnh này là ai chụp cho Khương Dao? Anh sẽ thể hiện thái độ không phòng bị như vậy trước người nào? Quan Lãng không nhịn được bắt đầu miên man suy nghĩ.
Ngoại trừ tấm ảnh trên, mấy tấm khác đều là ảnh chụp hoa cỏ cảnh trí, cảm giác rất thoải mái an yên.

Chẳng lẽ Khương Dao đã có tình mới rồi? Lại còn sống rất vui vẻ nữa chứ.

Trong nháy mắt này Quan Lãng thấy mình như một thằng ngốc.
Từ ngày Khương Dao đòi ly hôn, hắn chưa từng được ngủ ngon một đêm nào, mỗi tối về đến nhà luôn cực kỳ mệt, nhưng nằm trên giường trằn trọc cả buổi cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Những lúc như thế hắn vô cùng nhung nhớ thân thể rắn chắc ấm sực của Khương Dao, cơ thể anh như mang theo bùa chú gì đó, chỉ cần ôm vào là có thể ngủ thẳng một giấc đến tận hừng đông.
Cho dù hắn thử đổi sang bộ chăn đệm không còn mùi Khương Dao nữa vẫn không cải thiện thêm một chút nào.

Đã vài lần hắn suýt lôi bộ ga giường chưa giặt trong tủ ra trải lại, đến lúc bình tĩnh hồi thần mới cảm thấy bản thân đúng là bệnh hoạn.

Vết phỏng thuốc lá trên mu bàn tay cũng mãi mà không lành, cứ vừa kết vảy là bị hắn gãi xước, muội đen cứ thế tích tụ khiến miệng vết thương trở nên xấu xí.
Mấy ngày nay hắn chỉ ngủ mỗi ngày khoảng ba tiếng, lại còn phải căng thẳng đầu óc xử lý đủ loại vấn đề khó khăn.

Dòng vốn mạo hiểm của Tư Diệu lâm vào bế tắc, khoản tài chính hắn liều mạng đi uống rượu xã giao mấy lần vẫn không thấm tháp vào đâu.
Tình cảm không thông sự nghiệp không thuận, Quan Lãng có cảm giác cực kỳ thất bại.
Loại tâm sự này không biết phải tìm ai để nói, cũng không biết đi đâu giải quyết, hắn nghĩ cả đời mình chưa có lúc nào mờ mịt bối rối như lúc này.

Hắn chỉ chia tay một đối tượng kết hôn không có tình cảm, cũng không hợp ý mà thôi, tại sao trái tim hắn lại buồn bã đến thế?
Khương Dao đã thoải mái buông bỏ, hắn còn tự ngược đãi mình như thế làm gì?
Quan Lãng xoa bóp phần giữa mày, đang chuẩn bị nhờ thư ký Lâm pha thêm một ly cà phê thì di động chợt vang lên, là cuộc gọi của Nghiêm Lập Bân.
"Quan Lãng, tôi chuẩn bị xong rồi, bao giờ xuất phát cũng được."

Lúc này Quan Lãng mới nhớ ra, hôm nay mình có hẹn cùng Nghiêm Lập Bân đi sang thành phố kế bên gặp một người rất quan trọng.
Lần trước lúc gặp nhau ở thành phố C, Nghiêm Lập Bân có nhắc đến một dự án nằm trong khu vực mới phát triển do chính phủ mời thầu, Quan Lãng cũng khá để tâm.

Về sau hắn đấu thầu thất bại trước Tranh Ý lại nhanh chóng liên hệ với Nghiêm Lập Bân để đưa dự án vào chương trình nghị sự.
Dự án mới có liên quan đến lĩnh vực công nghệ cao, điều kiện của Quan Chúng ban đầu chưa đủ tư cách tham gia, nhưng nhờ được Nghiêm Lập Bân hỗ trợ chuẩn bị tài liệu cần thiết nên cuối cùng vẫn vượt qua được vòng xét duyệt.
Chỉ là vào lúc đang chuẩn bị phương án đấu thầu, Nghiêm Lập Bân nghe tin người đề xuất dự án ban đầu đã xin từ chức khỏi cơ quan chính phủ, tự ra ngoài mở công ty riêng.

Anh ta tận dụng quan hệ và nguồn lực có trong tay để giật dây bắc cầu, kết nối các doanh nghiệp công nghệ cao và chính phủ làm ăn với nhau.

Nếu được người này chỉ điểm trợ giúp, khả năng tập đoàn Quan Chúng nhận được dự án sẽ cao hơn rất nhiều.
Nghiêm Lập Bân rất vất vả mới hẹn gặp được người tên "thầy Trần" này, đối phương cũng là người cẩn thận nên đề nghị hẹn gặp bọn họ ở thành phố bên cạnh.
"Tôi qua đón anh ngay."
"Được."
Gần đây Quan Lãng bi Khương Dao làm rối loạn tinh thần suýt nữa thì quên luôn cuộc hẹn quan trọng.

Hắn cúp máy rồi xem đồng hồ, lúc này đã là 2 giờ chiều, liền vội vã nhấc điện thoại nội bộ kêu thư ký Lâm cho tài xế chờ dưới lầu, sau đó lập tức rời khỏi văn phòng.
Quan Lãng đặt bàn tiệc trong một câu lạc bộ có dịch vụ bảo mật cá nhân cực cao ở thành phố kế bên, thầy Trần là một người đàn ông trên dưới ba mươi, vóc dáng hơi thô, cung cách nói chuyện rất hào sảng.
Trong bữa tiệc, Quan Lãng tỏ ra đủ thành ý, hai bên thẳng thắn bàn điều kiện rồi chốt luôn con số phần trăm ăn chia.

Phía thầy Trần nể Quan Chúng là tập đoàn lớn nên đưa ra rất nhiều kiến nghị hữu ích, cũng hứa hẹn sau này có dự án tốt nào sẽ tiếp tục giới thiệu cho Quan Lãng.
Kết thúc bữa cơm cả khách lẫn chủ đều hài lòng, ba người uống không ít rượu, đang do dự không biết có nên đi tăng hai không thì thầy Trần phải đứng dậy nhận một cuộc điện thoại.

Đầu bên kia có lẽ là bạn đời thầy Trần gọi tới, đối phương quan tâm hỏi anh ta đã uống bao nhiêu, dặn dò phải nghỉ ngơi sớm, trong lúc hai người nói chuyện còn mơ hồ nghe được giọng sữa bi bô của một cô bé gái.
Thầy Trần dùng sắc mặt ôn hòa nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của vợ, cuối cùng còn dịu giọng dỗ dành "Ừ ba biết rồi, cục cưng nhớ ngủ sớm, ngày mai còn phải đi học."
Cúp máy xong, thầy Trần từ bỏ ý định đi tăng hai, ba người bèn trở về khách sạn đã đặt phòng trước.
Khách sạn là do Quan Lãng nhờ thư ký Lâm đặt hồi chiều, lúc ấy đặt gấp nên chỉ còn hai phòng trống, một phòng để thầy Trần ở, phòng còn lại đương nhiên Quan Lãng và Nghiêm Lập Bân phải ở chung.

Nghiêm Lập Bân vào phòng tắm rửa trước, Quan Lãng ngồi chờ trên ghế sô pha gian ngoài, đầu óc bị cồn làm choáng váng nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
Hắn theo bản năng lấy di động, mở album ra xem lại bức ảnh mới lưu về hồi chiều.

Hắn ngắm nghía từng tấc thân thể Khương Dao, càng ngắm càng cảm thấy khó chịu.
Trong bữa cơm lúc nãy hắn không hề khắc chế nốc hết ly này đến ly khác, quả thật không muốn mình tỉnh táo để nhớ đến Khương Dao nữa.

Hiện giờ đầu hắn đau như búa bổ, ngón tay hắn quẹt quẹt mấy cái, cuối cùng quẹt đến bức ảnh Khương Dao chụp cùng các đồng nghiệp, bèn ngơ ngẩn ngắm nhìn thật lâu.
Hắn cởi áo khoác, tháo cà vạt, đứng dậy mở cửa phòng ngủ mệt mỏi nằm xoài xuống giường.
Đương lúc mơ màng thì có người đến gần sờ lên trán hắn, còn gọi hắn dậy đi tắm.

Quan Lãng lập tức hoảng hốt tưởng mình đang ở nhà, mỗi lần hắn chưa tắm đã nằm lên giường, Khương Dao luôn cũng luôn kêu hắn như vậy.
Quan Lãng mở mắt ra, cố gắng nhìn kỹ gương mặt anh tuấn phía trước thêm một lát mới nhận ra người này hình như là Nghiêm Lập Bân.
Làn da Nghiêm Lập Bân rất trắng, tướng mạo xuất sắc lại không có tính công kích, hoàn toàn khác hẳn Khương Dao, cũng là người theo đuổi duy nhất mà hắn không từ chối trong hơn hai mươi năm nay.
Hắn tự nói với bản thân, diện mạo thế này mới gọi là thuận mắt chứ, không phải sao?
Lúc này Nghiêm Lập Bân đang cúi người nắm hai vai hắn, Quan Lãng chậm chạp chớp chớp mắt, trong lòng sinh ra một tia xúc động kỳ quặc.

Cơn xúc động này chi phối lý trí hắn, làm thân thể lập tức hành động theo.

Hắn túm cánh tay Nghiêm Lập Bân trở mình đè luôn người ta xuống dưới thân.
Quan Lãng cúi đầu như muốn xác nhận chuyện gì, khoảng cách giữa hai người vì thế cũng càng lúc càng gần hơn.
Nghiêm Lập Bân nhìn tư thế Quan Lãng giống như sắp hôn mình, nhất thời khiếp sợ đến mức quên phản kháng, không biết mình nên phản ứng thế nào.
Anh ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đoạn dùng vẻ mặt phức tạp lên tiếng.
"Quan Lãng, bộ cậu muốn nối lại quan hệ năm năm trước sao?"
————————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận