Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Cuối cùng hung hăng đâm vào ngực Quan Lãng.

]
*
Trung tuần tháng sáu, Lục Tịnh Dịch gọi Khương Dao ở lại sau giờ làm một lát để bàn bạc về dự định của mình.
"Khương Dao, tôi định tổ chức một tiệc rượu nho nhỏ."
"Tiệc rượu?"
"Ừ, chúng ta đã tích lũy được một tệp khách hàng ổn định, giờ là thời điểm tốt để chính thức ra mắt thương hiệu.

Tôi sẽ gửi lời mời cho mấy người bạn cũ làm bên truyền thông và các khách hàng thân thiết cùng tham gia."
"Ừ, những chuyện đó cậu cứ quyết định là được." Khương Dao không có ý kiến.
Lục Tịnh Dịch nhìn chăm chú vào Khương Dao, thả chậm ngữ điệu: "Anh còn nhớ chiếc ghim cài áo tôi tặng lần trước không?"
Khương Dao gật đầu.
"Ngày hôm đó nhớ cài theo, tôi sẽ chính thức tuyên bố thân phận anh trong bữa tiệc." Trong lời Lục Tịnh Dịch mang theo chờ mong, ánh mắt hòa lẫn chút cảm xúc phức tạp.
"Tôi...!thân phận?"
"Anh là người cộng sự của thương hiệu mà." Lục Tịnh Dịch cười vỗ vai Khương Dao.
"Không cần không cần, tôi...!không để ý đến những thứ đó đâu." Khương Dao thật sự không mấy quan tâm đến hư danh, anh chỉ cần một nơi để được yên tâm làm việc mình thích đã rất thỏa mãn rồi.
Lục Tịnh Dịch lắc đầu: "Tôi biết anh vốn không thích mấy sự kiện náo nhiệt, nhưng dù sao cũng phải có người ra mặt giữ thể diện cùng tôi chứ, xem như anh nể mặt tôi đi?"
Khương Dao bị Lục Tịnh Dịch chọc cười, đành phải gật đầu đồng ý.
Lục Tịnh Dịch đột nhiên ghé lại gần, màu da thiên sẫm của Khương Dao che giấu đi khá nhiều phần dung mạo thật, thế nên ai nhìn vào lần đầu đều có cảm giác gương mặt này rất tầm thường.

Riêng Lục Tịnh Dịch lại thấy may mắn, bởi vì chỉ cần tiếp xúc thân thiết với anh chắc chắn sẽ bị tính cách dễ chịu và nhân phẩm tốt đẹp này thu hút sự chú ý.


Ngũ quan Khương Dao có lẽ không đủ tinh tế nhưng nét mặt thì cực kỳ sinh động, mỗi lần cười lên trông rất chân thành.

Anh ta được ngắm suốt từ ngày này qua ngày nọ, bất giác đã...!thích từ lúc nào không biết.
Lục Tịnh Dịch vươn ngón cái xoa xoa lên trán Khương Dao làm anh hơi lùi về sau, hỏi: "Gì vậy?"
"Chỗ này bị dính màu vẽ." Lục Tịnh Dịch chắp tay sau lưng nắn vuốt đầu ngón tay, nhìn Khương Dao rút một tờ khăn giấy ướt soi gương lau xong mới tiếp tục nói, "Tổ chức tối thứ bảy nhé, để mai kia tôi nhờ Tiểu Mẫn đi tìm địa điểm."
"Đúng rồi, nhắc đến khách hàng thân thiết, chỗ Quan Lãng...!theo lý thuyết vẫn nên mời, nhưng phải cân nhắc đến anh trước.

Nếu anh thấy không thoải mái thì chúng ta không mời cũng được."
Khương Dao là người công tư phân minh, tuy anh không quá muốn đối phó với mấy hành vi kỳ quặc của Quan Lãng, nhưng nói thế nào hắn vẫn là khách hàng lớn.

Việc nào ra việc đó, mặc kệ hắn có tới hay không, thư mời nhất định vẫn phải phát đúng ngày giờ.
"Không sao, cậu cứ mời đi."
Lục Tịnh Dịch bèn biên thư giấy gửi chuyển phát nhanh đến văn phòng Quan Lãng, đáng tiếc đúng dịp ấy hắn đang đi công tác ở tỉnh ngoài nên cứ thế bỏ lỡ.

Thời điểm Quan Lãng đọc được tin tức về tiệc rượu của Lu do thư ký Lâm chuyển phát thì đã là sáng ngày chủ nhật.
Tuy tiệc rượu lần này có quy mô không lớn nhưng thủ tục tuyên bố thì không thiếu thứ gì.

Bản thảo mà thư ký Lâm chuyển cho hắn chính là một thông cáo báo chí viết rất lớp lang đầy đủ.

Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại một quán bar có không gian khá riêng tư, trong thông cáo báo chí kia dùng đến hơn một ngàn chữ để phóng đại bầu không khí sôi nổi ở hiện trường.


Ngoài ra còn có phần tóm tắt bài phát biểu của Lục Tịnh Dịch và rất nhiều file ảnh chụp, trong đó có vài tấm ảnh chụp Khương Dao và Lục Tịnh Dịch đứng sóng vai nhau trên sân khấu.
Ba tấm ảnh chụp lấy góc lần lượt từ gần đến xa, cuối cùng zoom vào đặc tả món trang sức được đeo trên cổ áo vest của cả hai — một cặp ghim cài áo tinh xảo giống nhau như đúc, khiến hai người thoạt nhìn như một cặp tình nhân, cực kỳ xứng đôi.
Quan Lãng nắm chặt di động, thở dốc dồn dập.
Trong bản thảo còn tri kỷ đính kèm đường link dẫn đến buổi phát sóng trực tiếp tại hiện trường, Quan Lãng cũng bấm vào xem chiếu lại.

Lục Tịnh Dịch trong clip mặc bộ suit đen trang trọng đứng trên sân khấu phát biểu, phần viền áo thiết kế hơi giống tuxedo, ve áo cài một chiếc ghim cài tinh xảo.

Toàn thân rất giống một thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo, nhưng tự thân lại mang theo khiếu hài hước rất độc đáo.
"Ban đầu khi tạo ra thương hiệu này, thật lòng tôi không hề có chút tính toán gì cả, nhưng lại thủ sẵn cả trăm hậu quả có thể xảy ra nếu khởi nghiệp thất bại, thậm chí còn soạn xong cả lời tự an ủi sau khi đóng cửa luôn."
"Sự thật chứng minh tôi rất may mắn, bởi vì tôi đã gặp được một vị quý nhân." Nói đến đây, anh ta hướng ánh mắt vào một vị trí dưới sân khấu, "Trước khi bắt đầu kinh doanh, người này đã cho tôi rất nhiều lời khuyên hữu dụng.

Tôi mời anh ấy gia nhập cửa hàng rất nhiều lần nhưng chưa lần nào anh ấy đáp ứng."
"Cuối cùng, sau khi tôi ngoan cố "lì lợm la liếm", rốt cuộc anh ấy cũng đồng ý tới giúp một tay.

Về sau mỗi một món quần áo của Lu đều do hai chúng tôi cùng nhau hoàn thành."
Mào đầu đủ rồi, Lục Tịnh Dịch mới vào ý chính: "Hôm nay tôi muốn giới thiệu chính thức với mọi người, vị quý nhân này cũng chính là cộng sự hiện tại của Lu —— Khương Dao."
Đèn đóm trong quán đột nhiên phụt tắt, sau đó một tia đèn chiếu xuống đúng vị trí, rọi sáng khuôn mặt người vừa được điểm tên.
Khương Dao chớp chớp mắt, thoạt nhìn như chưa kịp phản ứng.
Người ngồi bên cạnh anh vừa vỗ tay vừa trêu chọc: "Tiểu Lục, nếu không phải chúng tôi đoán được cậu đang nhắc tới thầy Khương thì có khi còn tưởng cậu vừa tỏ tình với ai đấy!"
Lục Tịnh Dịch cười mắng một tiếng, thấy Khương Dao vẫn ngơ ngác ngồi yên không nhúc nhích, anh ta liền bước xuống kéo tay anh dẫn lên sân khấu.
Anh ta thì thầm với Khương Dao vài câu rồi đưa micro cho anh.


Khương Dao tiếp nhận, cứng đờ suy nghĩ cả buổi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."
Nói xong, anh vội vàng trả lại micro cho Lục Tịnh Dịch trong tiếng vỗ tay vang dội của khách khứa xung quanh.
Lúc này có người lại hô lên: "Ủa, anh Lục, hai người đang đeo ghim cài áo giống nhau hả? Đừng nói là vật đính ước đấy nhé? Có bán không thế?"
Mọi người cười ồ lên làm Khương Dao xấu hổ vò vò vạt áo, Lục Tịnh Dịch thong dong trả lời: "Ghim cài áo này là vật kỷ niệm tôi thiết kế riêng cho Lu, tất cả các vị khách mời có mặt tại đây ngày hôm nay đều có thể nhận một cái tương tự ở quầy đặt trước cửa."
Ống kính cuối cùng đặc tả chiếc bàn nhận ghim cài áo ngay ngoài cửa.
Nói là tương tự nhưng vẫn có chút khác biệt.

Chiếc ghim cài áo của Lục Tịnh Dịch và Khương Dao đeo làm bằng vàng hồng, còn loại tặng cho khách hàng thân thiết chế tác từ bạch kim.

Tuy vật liệu sử dụng đắt tiền hơn, nhưng riêng Quan Lãng lại cảm thấy Lục Tịnh Dịch chắc chắn cố ý, bởi vì chỉ có đôi ghim cài áo của anh ta và Khương Dao mới là độc nhất vô nhị.
Quan Lãng lập tức đặt vé máy bay trở về thành phố T, vứt hết phần việc còn lại cho giám đốc kinh doanh rồi một người một ngựa chạy ra sân bay cho kịp chuyến.
Trên đường đi, hắn phát đi phát lại đoạn clip kia lên như muốn tự hành hạ, tai nghe một người đàn ông khác nói Khương Dao có bao nhiêu quan trọng với anh ta, mắt thấy Khương Dao được đối phương dẫn lên sân khấu, hưởng thụ mọi lời trầm trồ khen ngợi.
Lòng Tư Mã Chiêu rành rành ai cũng biết, chỉ có Khương Dao là không biết.
Sắc mặt Khương Dao lúc lên sân khấu tuy khá căng thẳng, nhưng lại không giấu nổi vẻ tự tin và xúc động.
Quan Lãng nhớ lại lần đầu tiên mình lên bục nhận phần thưởng ở trường, chính là lần đạt hạng nhất cuộc thi tin học thành phố năm cấp hai.

Tuy cha mẹ bận rộn công việc không thể đến dự, nhưng tới tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác tự hào hãnh diện của lúc đó.
Khương Dao vẫn luôn nỗ lực ở công việc mà mình am hiểu nhất, cho nên anh đang tỏa sáng.

Được người ta công nhận chắc chắn là rất hạnh phúc nhỉ?
Quan Lãng vất vả chờ đến lúc xuống được máy bay, vội vã chạy đến trước cửa nhà Khương Dao mới nhận ra mình chật vật đến mức nào.
Hắn rất bực bội, hắn bực bản thân không biết tốt xấu.
Hắn rất lo âu, loại lo âu này dù làm cách gì cũng không thuyên giảm.
Mỗi một câu một lời của Lục Tịnh Dịch đều như một cái tát đánh vào mặt Quan Lãng.
Khương Dao vì lý do gì mà từ chối, lại vì lý do gì nhận lời cộng tác với đối phương, tất cả đều có liên quan đến hắn.

Ngày đó sự nghiệp của Khương Dao chịu đả kích to lớn, anh từng xin hắn giúp đỡ.

Lúc ở trên sân thượng, Khương Dao khàn khàn nói có lẽ mình không thể lấy được chứng chỉ, hắn đã trả lời thế nào?
Điếu thuốc đỏ tươi kẹp trên ngón tay Khương Dao, nửa năm sau cuối cùng hung hăng đâm vào tim Quan Lãng.
Hiện giờ Khương Dao của hắn đã đứng bên một người đàn ông khác, tuyên cáo với mọi người về sự thành công và ưu tú của bản thân.
Tối hôm đó Khương Dao tan tầm về nhà đã là hơn 9 giờ, vì phải gấp rút hoàn thành một bản thiết kế để giao cho công xưởng nên cả bữa trưa và bữa chiều đều giải quyết trước máy tính.
Vừa ra khỏi thang máy anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, trước cửa hình như có người đứng chờ.
Cửa thang máy đóng làm hành lang tối sầm lại, Khương Dao cố ý nện bước thật mạnh để đèn cảm ứng sáng lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt là một người thanh niên cao gầy đang dựa vào mặt tường trắng tinh.
Trái tim treo cao của Khương Dao cuối cùng cũng hạ xuống, anh cất tiếng hỏi không quá chắc chắn: "Quan...!Quan Lãng?"
Quan Lãng không trả lời, nhưng Khương Dao đến gần nhìn kỹ mới thấy tinh thần hắn hình như rất kém, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn anh chằm chằm không có nửa phần khí thế.
"Quan Lãng? Cậu làm sao thế?" Trực giác Khương Dao cho rằng Quan Lãng gặp phải chuyện gì không tốt.

Anh suy tư một phen rồi hỏi thử, "Có phải ba bị..."
Quan Lãng nâng tay như muốn ôm, còn không đợi Khương Dao phản ứng hắn đã buông tay xuống, xoay người xách lên một cái túi đóng gói đẹp đẽ đặt dưới đất, phủi sạch bụi bẩn dưới đáy túi rồi mới đưa cho Khương Dao.
"Em mang quà cho anh này, xem xem có thích không?"
Khương Dao không biết Quan Lãng đã đứng đợi ở đây bao lâu, chẳng lẽ hắn nhọc công nửa ngày chỉ để tặng quà cho anh thôi sao?
Anh vòng qua bên cạnh mấy bước lấy chìa khóa mở cửa, miệng nói: "Vào nhà ngồi..."
Còn chưa nói xong đã khựng lại.
Khương Dao cúi đầu, trông thấy bàn tay to lớn mảnh khảnh của Quan Lãng đang nhẹ nhàng kéo gấu áo mình, giọng nói hơi run rẩy.
"Khương Dao, anh...!anh có thể đừng thích người khác sớm quá được không?"
Cậu chủ Quan từng kiêu ngạo đến mức không buông được một lời nhẹ nhàng tử tế, ngày hôm nay phải thì thầm thỉnh cầu người hắn bỏ lỡ nhưng vẫn nuôi ảo tưởng nối lại.
"Anh có thể...!cho em chút thời gian được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận