Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Vậy anh hôn em một cái đi? ]
*
Mấy ngày sau đó, ngoài trừ vài lần Quan Lãng lên diễn đàn quẹt thẻ góp đủ mặt, phần lớn thời gian còn lại đều quanh quẩn trong nhà xưởng cùng Khương Dao.
Khương Dao ở tại khách sạn gần phân xưởng, Quan Lãng cũng tranh thủ thuê một phòng ở đó để sáng sớm cùng anh đi làm, đến chiều tối lại cùng nhau ra về.
Hắn đi theo Khương Dao ra vào phân xưởng có thể giúp một ít việc yêu cầu thể lực, kiến thức dệt may cũng hiểu biết sơ sơ nên thỉnh thoảng còn giúp Khương Dao đưa ra một ít vấn đề chi tiết.
Thời gian kéo dài, mọi người đều nhìn ra được khí chất Quan Lãng không tầm thường, không giống một trợ lý phụ việc, quan hệ với Khương Dao còn mập mờ nên đôi khi sẽ ném ra mấy câu trêu chọc vô thưởng vô phạt.

Quan Lãng không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng thường xuyên mời công nhân trong xưởng ăn trái cây hay uống nước — Trò này hắn học từ chỗ Khương Dao.
Khương Dao da mặt mỏng, lại không giỏi đối đáp nên chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Anh từng lén nói với Quan Lãng mấy lần rằng không cần ở đây đợi anh, có việc thì nên đi giải quyết.

Ngoài mặt Quan Lãng ừ à cho có, ngày hôm sau vẫn xuất hiện bên cạnh anh rất đúng giờ.
Anh thật sự không biết nên đối phó thế nào với một Quan Lãng da mặt dày như vậy.
Công cuộc khảo sát sắp đi đến hồi kết, Khương Dao cần điều chỉnh lại thiết kế vật liệu và hiệu ứng hoa văn cho phù hợp với điều kiện sản xuất thực tế của nhà xưởng, có như vậy mới đảm bảo thiết kế của Lục Tịnh Dịch được trình bày hoàn hảo nhất.

Nhưng loại vải lần này lại sử dụng một thứ sợi hoàn toàn mới yêu cầu phải thay đổi cách vòng dây, Khương Dao cần điều chỉnh rất nhiều số liệu và phương pháp dệt để mô phỏng ra nhiều hiệu quả khác nhau, đến khi nào ra được kết quả tối ưu mới thôi.

Anh không còn cách nào khác ngoài ngồi lì trước máy tính sửa từng con số trên bản thiết kế, quá trình này tốn rất nhiều thời gian và công sức, Khương Dao ngồi mãi đến mức hai mắt hoa cả lên.
Quan Lãng tranh thủ ra ngoài mở cuộc họp video ngắn, lúc trở về vẫn thấy Khương Dao ngồi đúng tư thế cũ liền không khỏi lo lắng, bèn lặng lẽ vòng ra sau lưng xem anh đang bận rộn chuyện gì.
Hắn liếc qua lại thật sự nhìn ra chút huyền cơ.
Chờ Khương Dao lặp lại chuỗi động tác lần thứ N xong, Quan Lãng mới mở miệng: "Anh đang thử nghiệm từng kết quả dựa theo mấy biến số nhất định này hả?"
"Cái gì?" Khương Dao chưa hiểu lắm.
"Là cái này, cái này và cái này." Quan Lãng dùng ngón trỏ chỉ vào mấy chỗ trên màn hình, "Sửa lại những trị số này, sau đó nó sẽ cho ra từng kết quả mô phỏng khác nhau, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Còn những điều kiện này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của cái kia?"
Tuy Khương Dao không biết Quan Lãng hỏi mấy thứ này làm gì nhưng vẫn thành thật giải thích cho hắn những thay đổi trong công thức của từng tầng thiết kế.
"Em biết rồi, anh ngồi qua bên kia đi, chờ em một lát." Quan Lãng vỗ vỗ vai Khương Dao.
"Đừng nghịch, tài liệu này quan trọng lắm..."
"Khương Dao, tin em đi, em chỉ muốn giúp anh thôi.

Để em làm thử cho anh xem nhé, được không?"
Nhìn biểu cảm thành khẩn của Quan Lãng, cuối cùng Khương Dao vẫn nhường chỗ, kê một cái ghế khác ngồi bên cạnh.
Quan Lãng mở ra một trang web toàn tiếng Anh download phần mềm xuống máy, sau khi cài đặt xong thì nhấp vài cái, ngón tay không ngừng khua lên bàn phím, trên màn hình cũng nhanh chóng xuất hiện từng hàng chữ Anh-Trung xen kẽ.

Khương Dao chỉ có thể mơ hồ xem hiểu mấy tệp công thức và số hiệu mà mình vừa nhắc tới thi thoảng lại xuất hiện giữa những hàng code.
Vài phút sau Quan Lãng đã viết code xong, không biết hắn thao tác những gì mà giao diện phần mềm thiết kế của Khương Dao lập tức nhảy ra.

Hắn chỉ vào một khung cửa sổ lơ lửng trên đầu trang rồi nói với Khương Dao: "Anh có thể điền vào đây những biến số mà mình muốn đổi, sau đó bấm vào nút "Chạy", nó sẽ lập tức đưa ra cho anh sơ đồ mô phỏng hiệu ứng.

Phạm vi biến nằm trong những con số anh vừa đưa cho em, theo yêu cầu của anh nên chỉ lấy số nguyên thôi."
Quan Lãng kiên nhẫn giải thích một phen, đoạn thử đưa vào mấy biến số rồi bấm nút "Chạy", thế mà thật sự ra được sơ đồ mô phỏng mà Khương Dao phải chỉnh tay mất cả buổi mới ra.
Khương Dao mở to mắt nhìn, thò tay qua thử đưa vào vài con số khác, quả nhiên hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

"Cậu đã làm thế nào thế?"
"Giúp anh viết mấy đoạn code MATLAB*...!Giải thích đơn giản thì code này giúp việc mô phỏng của anh trở nên thuận tiện hơn."
*Matlablà một phần mềm lập trình giúp tính toán, phân tích thông số, vẽ biểu đồ, thực hiện các thuật toán khác nhanh chóng và tiện lợi.
Quan Lãng thân là sinh viên hàng đầu khoa Máy tính, viết code có thể nói là kỹ năng cơ bản nhất.

Chút thao tác đơn giản đó hôm nay lại giúp ích cho người mình thích, cảm giác đúng là quá khác bọt...
"Cảm ơn." Khương Dao ngẩng đầu chân thành nói.
Một câu "Cảm ơn" làm Quan Lãng nhớ về tháng 10 năm ngoái, đó là khoảng thời gian tình cảm của hai người đang tốt đẹp nhất.

Hắn rất thích trêu chọc Khương Dao, tuy anh không nói nhiều nhưng luôn yên lặng đối tốt với hắn, chỉ cần hắn tùy tay làm chút việc nhỏ thôi cũng được anh cảm ơn rất chân thành.
Lúc ấy hắn không để ý, chỉ xem phần thiên vị đó là đương nhiên.
Đã lâu lắm rồi không được thấy dáng vẻ chân thật không phòng vệ của anh như vậy, Quan Lãng buột miệng không kịp suy nghĩ: "Vậy anh hôn em một cái đi?"
Khương Dao nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Không được."
Quan Lãng xấu hổ cười mấy tiếng, đành lấp liếm: "Em đùa đấy."
Không khí lập tức sượng cứng.
"Em...!em ra ngoài gọi điện thoại đây." Quan Lãng vớ lấy di động trên bàn đẩy cửa bước ra.
Khương Dao cúi đầu ngẩn người nhìn bàn phím một lúc, anh nhớ tới hình ảnh những ngón tay thon dài của Quan Lãng từng thao tác trên này, lưu loát gõ ra từng hàng số liệu tựa như đang ghép những mảnh xếp hình vào thành tổ hợp hoàn chỉnh.

Không thể không thừa nhận, dáng vẻ thành thạo trong chuyên môn của hắn rất dễ khiến người ta động lòng.
Anh kịp thời chặn dòng suy nghĩ mà tiếp tục vận hành phần mềm mô phỏng.

Thậm chí Quan Lãng còn setup cả công năng tự động chụp màn hình lưu file ảnh sau mỗi lần kết xuất dữ liệu, đây gần như là thao tác cho đồ ngốc cũng làm được, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Mãi đến khi Khương Dao điều chỉnh số liệu thành "5" và "20", thao tác vận hành lại xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn.

Ngoại trừ file ảnh kết quả, màn hình đột nhiên tràn ngập những trái tim màu đỏ, trái tim chính giữa đặc biệt lớn, bên trong còn viết mấy chữ "Em thích anh".
Khương Dao hơi di chuột một chút, đống tim đỏ ngập màn hình lập tức biến mất sạch như chưa từng tồn tại.
Mau xui quỷ khiến Khương Dao nhập hai con số "5" và "20" một lần nữa, quả nhiên tim đỏ phấp phới lại hiện ra.
Anh làm việc ở Lu lâu ngày nên mắt thẩm mỹ cũng được cải thiện đáng kể, lúc này chợt cảm thấy mấy trái tim trên màn hình trông quá quê mùa.
Quê không chịu nổi.
Khương Dao rút di động chụp màn hình lại, lúc muốn khóa máy lại như nhớ ra chuyện gì.

Vậy là anh mở khung thoại WeChat ra, tìm avatar của Lục Tịnh Dịch, biên một tin nhắn khá dài rồi bấm nút gửi.

Lời tác giả:
Quan Lãng: Mấy người làm sao hiểu được sự lãng mạn của lập trình viên!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận