Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Lý trí không khống chế nổi cảm xúc.

]
*
Trong lúc chờ Quan Lãng, Khương Dao tranh thủ thu dọn mấy thứ nhỏ gọn hơn.
Anh tùy tay nhấc một chiếc hộp trọng lượng nhẹ lên, đây là một hộp sâm lát nhập khẩu từ Mỹ, ngoài bao bì ghi toàn tiếng Anh.

Có lẽ Quan Lãng sợ cha mẹ anh đọc không hiểu nên còn cố ý dán giấy viết tay ngoài vỏ hộp, ghi chú cẩn thận từ cách dùng, liều lượng đến công dụng đối với sức khỏe, nét chữ vừa nhìn đã biết là do Quan Lãng đích thân ghi.
Quan Lãng còn có thời gian và kiên nhẫn làm loại chuyện vụn vặt này sao? Khương Dao lại liếc nhìn các loại đồ dùng đồ điện khác, không chỉ có món này, phàm là những thứ có cách dùng quá phức tạp với người già, hoặc chữ quá nhỏ đọc không được, hoặc không có hướng dẫn bằng tiếng Trung, hầu như món nào cũng được hắn dán "hướng dẫn sử dụng" tự chế tương tự như vậy.
Khương Dao cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi, mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Quan Lãng là anh lại dễ dàng đánh mất lý trí.

Giống như lúc này, một mặt anh tự nhủ với mình rằng đừng nên chờ mong bất kỳ điều gì nữa, mặt khác lại vì những hành động đặc biệt của hắn mà vô thức gia tăng nhịp tim.
Khoảng mười phút sau thì chuông cửa vang lên, Khương Dao ra mở cửa.


Khuôn mặt Quan Lãng hôm nay hơi đỏ, thần sắc tiều tụy, thậm chí đến cái áo thun mặc trên người cũng nhăn nhúm cực kỳ không có tinh thần.
"Cậu...!không thoải mái chỗ nào sao?" Khương Dao cảm thấy sắc mặt Quan Lãng bất thường nên vươn tay ra theo thói quen, nhưng bị hắn nghiêng người tránh đi.
"Em không sao." Giọng Quan Lãng rất nhỏ như đang cực lực kìm nén, "Đồ ở đâu, để em vào lấy."
"Ở trong phòng ngủ phòng cho khách...!Cậu..." Khương Dao chưa kịp nói xong đã thấy Quan Lãng thay giày đi lướt qua, đành vội vàng đuổi theo.
Quan Lãng rất quen thuộc ngôi nhà này nên đi đến cửa phòng cho khách rất nhanh, hắn vịn tay nắm cửa liếc nhìn vào trong một cái, dường như không biết nên bắt đầu dọn từ đâu.
"Một mình cậu không dọn nổi đâu, hay là kêu tài xế đến đây đi? Hoặc nói thư ký Lâm gọi người..."
Quan Lãng làm như không nghe thấy mà đi thẳng về hướng mép giường, cầm lấy một cái hộp gỗ màu nâu thẫm đặt trên đầu tủ.
Bởi vì màu sắc quá tầm thường nên vừa rồi Khương Dao cũng không chú ý đến cái hộp này.
Quan Lãng vặn mấy vòng dây cót bên thành hộp, sau đó mở nắp hộp ra, bên trong lập tức phát ra một thứ âm thanh trong trẻo êm tai.

Hóa ra đó là một chiếc hộp nhạc.
Hình như thấy còn chưa đủ, Quan Lãng lại giơ tay kéo rèm, tắt đèn trong phòng đi làm không gian nhanh chóng tối sầm lại.

Bấy giờ anh mới để ý chiếc hộp nhạc trong tay Quan Lãng có một thiết bị bằng pha lê trong suốt, âm thanh phát ra từ chính thiết bị này.

Hiện giờ thiết bị đó còn phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa, Khương Dao tò mò ghé lại gần xem kỹ, bản lược âm bằng kim loại cọ qua trục lăn phát ra tiếng leng keng leng keng, bên cạnh còn có một ngọn đèn nhỏ tạo hình bông khương hoa.
Trái tim Khương Dao giống như cũng bị bản lược âm đó cọ trúng, không có cách gì bình tĩnh được.
"Dao Dao." Quan Lãng gọi rất khẽ, "Hộp nhạc này là em đặt làm riêng cho anh, chỉ mới hoàn thành hai ngày trước.

Em gửi nó về nhà cha mẹ nhưng vẫn chưa kịp đưa anh xem."
Vì xem hộp nhạc nên khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, Quan Lãng quay đầu nhìn Khương Dao, hô hấp trở nên dồn dập.
Trong phòng rất tối, chỉ có một nguồn sáng mỏng manh duy nhất nằm trên tay Quan Lãng, không biết vì sao mà cảnh tượng này khiến Khương Dao thấy hơi căng thẳng.
"Dao Dao." Quan Lãng lại lên tiếng, hơi thở nóng rực phả vào tai anh mang theo chút oán trách, "Còn chưa kịp tặng, anh đã không cần em nữa rồi."
Vành tai Khương Dao tê dại, giây tiếp theo, Quan Lãng chợt duỗi tay nắm tay anh, mặt cũng kề lại gần cọ lên mặt anh, sau đó hôn lên môi anh một cái thật nhanh.
Bóng tối là thứ dễ che đậy cảm xúc nhất, cũng là nơi dễ bại lộ cảm xúc nhất.
Khương Dao lập tức nín thở, anh cảm nhận được Quan Lãng tiếp cận mình rất cẩn trọng, cũng cảm nhận được độ ấm từ môi hắn, thậm chí còn cảm giác được tay hắn đang run...!Khoan đã, run?
Khương Dao đột ngột quay đầu bật đèn trong phòng lên, muốn nhìn kỹ Quan Lãng để xác nhận suy đoán trong lòng.

Thế nhưng hành động của anh lại bị hắn hiểu lầm là cự tuyệt, hắn vội vàng ngồi xuống đóng hộp nhạc lại như muốn che giấu xúc động, tiện tay gác cái hộp lên sàn nhà.

Bên chân hắn lúc này có một cái máy lọc không khí, Quan Lãng đã quên mất bản thân đang rất khó chịu, chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân vì Khương Dao không cần quà của mình.

Hai tay hắn bấu vào cái máy, lúc đứng dậy quá choáng váng nên vô ý buông lỏng tay một chút, chiếc máy nặng trịch cứ như vậy đổ ập xuống mu bàn chân làm hắn kêu lên một tiếng, đau đớn từ bàn chân truyền khắp lục phủ ngũ tạng, làm hắn trào cả nước mắt.
"Quan Lãng!" Khương Dao hoảng hốt vội vàng đẩy cái máy qua một bên, sau đó ngồi xuống xem vết thương cho hắn, "Cậu đứng im, để tôi nhìn xem."
Quan Lãng đau đến mức ý thức mơ hồ, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là Khương Dao không cần hắn nữa.
Hắn ngồi thụp xuống sàn ôm chân không cho Khương Dao xem, anh lại nhân cơ hội này sờ lên trán hắn, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền lên cao đến phát hoảng, làm anh sốt ruột theo: "Quan Lãng, cậu bị sốt rồi! Mau lên giường nằm xuống đi!"
Nói rồi anh vội kéo Quan Lãng đứng dậy, hắn vốn không có bao nhiêu sức lực, chân lại bị thương nên cứ thế dựa hẳn vào người Khương Dao, bị sốt mơ màng nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không chịu thôi.
"Dao Dao...!Dao Dao...!Em chờ anh cả đêm, tại sao anh không xuống gặp em?"
Khương Dao nhức cả đầu, ngày hôm qua hắn thật sự đợi anh cả đêm? Là vì mắc mưa nên hôm nay mới phát sốt sao?
Trong phòng chất đống đồ đạc không tiện, Khương Dao đành phải đỡ Quan Lãng sang phòng ngủ của mình.

Lúc anh vừa buông người xuống, hắn lại đột nhiên túm eo anh, dựa đầu vào vai không chịu buông tay nằm nghỉ.
"Quan Lãng, cậu..."
"Anh có thể...!trả Dao Dao lại cho em được không?" Giọng Quan Lãng tràn ngập cầu xin, hắn sụt sịt mũi, nắm tay Khương Dao áp lên ngực mình, "Rõ ràng anh ấy đã ở đây, vậy mà em lại làm mất..."
Trái tim Khương Dao mềm thành nước, sống mũi hơi cay cay: "Để tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho, cậu bị bệnh rồi."
"Em không uống thuốc đâu!" Quan Lãng ngúng nguẩy như đứa trẻ con, "Uống xong sẽ không được gặp anh nữa, em còn nhiều chuyện muốn nói với anh mà."
"Tôi sẽ nghe, cậu nằm xuống trước đi." Khương Dao dỗ đối phương nằm xuống.


Hắn đành miễn cưỡng nằm nghiêng trên giường, bàn tay nắm chặt tay anh không bỏ, còn dán luôn lên mặt mình.
"Dao Dao, anh quay lại nhìn em đi được không? Em thật sự đang sửa lỗi."
Khuôn mặt Quan Lãng đỏ ửng bất thường, tiêu cự mờ đi không nhìn rõ nhưng vẫn cố chấp muốn biểu đạt.
Khương Dao thở dài, rốt cuộc phải hỏi thẳng: "Là vì không chấp nhận nổi nên cậu mới không chịu buông tay à?"
Quan Lãng cau mày suy nghĩ cả buổi, nhưng bộ não dính đặc như hồ lúc này không thể lý giải nổi quá nhiều từ ngữ phức tạp, cũng không phân rõ cảnh tượng trước mắt là mơ hay thực, cho nên hẳn chỉ lẩm bẩm phần mình: "Hôm nay Dao Dao tốt quá, còn nói chuyện với mình nữa..."
Hắn nằm nhắm mắt, lông mi hơi ẩm, thân thể cong lưng rụt vai vô thức run rẩy, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Khương Dao vươn bàn tay còn lại cởi dép lê cho hắn, trông thấy mu bàn chân sưng tím một mảng lớn mà đáy lòng cũng phức tạp theo.
Con người khi bị bệnh sẽ trở nên mềm yếu, ỷ lại, lý trí không khống chế nổi cảm xúc.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Dao chứng kiến một Quan Lãng như vậy.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc hắn bình tĩnh ngủ yên, Khương Dao đi tìm thuốc trật khớp xoa lên chân cho hắn, thấy hắn ngủ rồi vẫn xuýt xoa vì đau, anh đành phải cẩn thận làm nhẹ nhàng hơn nữa.
Rõ ràng mới một tiếng trước còn quyết tâm không muốn dính dáng gì tới Quan Lãng, bây giờ lại ngồi đây cẩn thận chăm sóc đối phương.

Rõ ràng người sinh bệnh là hắn, nhưng ngược lại người không khống chế nổi cảm xúc lại biến thành chính mình.
Trong lòng Khương Dao dường như cũng xuất hiện một hộp nhạc nho nhỏ, không ngừng kêu leng ca leng keng đối nghịch lại tuyên bố của anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận