Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL


[ Em có thể lùi về vị trí bạn bè.

]
*
[ Chào anh, tôi là Nghiêm Lập Bân.

]
Khương Dao cố giữ vững tinh thần về tiệm đi làm, mới ngồi chưa ấm chỗ thì WeChat lại nhận được một lời mời kết bạn từ người lạ.
Avatar của người nọ là một bức ảnh tự chụp, Khương Dao nhận ra, chính là cái vị "đàn anh" đùa giỡn với Quan Lãng ở trong nhà hàng dạo trước.

Anh đã từng từ chối yêu cầu kết bạn của người này một lần, hiện giờ là yêu cầu lần thứ hai.
Nhớ tới người còn nằm bẹp trên giường trong nhà mình, Khương Dao nhéo chân mày, vẫn quyết định ấn nút "Chấp nhận kết bạn".
Đối phương lập tức gửi tới một đoạn clip kèm thêm tin nhắn [ Cho anh xem cái này.

]
Thumbnails clip trông rất tối tăm không nhìn ra được thứ gì, Khương Dao do dự cả buổi cuối cùng cũng không mở ra.
Chiều hôm qua sau khi Quan Lãng uống thuốc nằm nghỉ ở nhà cha mẹ Khương Dao xong vẫn luôn miệng nói mớ, không ngừng gọi "Khương Dao" hoặc "Dao Dao".

Khương Dao cảm thấy không thể cứ yên như vậy, đến tối cha mẹ về nhà thấy bộ dạng này của hắn thì xấu hổ lắm, không chừng còn tưởng anh mới là bên phụ tình bạc nghĩa.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh đành nâng người trên giường dậy đỡ ra xe, do dự xem không biết có nên đưa hắn về biệt thự cũ hay không.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện có lẽ Quan Lãng vì chờ mình dưới lầu nên phát sốt, hơn nữa còn bị đồ trong nhà đụng trúng chân, về tình về lý đều không thể ném qua một bên mặc kệ được, cuối cùng đành đưa hắn vào bệnh viện khám.
Bác sĩ nói bệnh nhân sốt cao vì cảm lạnh, sau đó viết đơn thuốc, dặn dò những việc cần chú ý xong thì thả hai người trở về.
Để tiện chăm sóc đối phương, Khương Dao đành chở Quan Lãng về chung cư của mình.
Cơn sốt của Quan Lãng rất nghiêm trọng, còn tái đi tái lại mấy lần trong một đêm.

Khương Dao gần như cả đêm không ngủ, cứ cách hai tiếng phải kiểm tra tình hình một lần, còn dựa theo lời dặn của bác sĩ mà cách mỗi sáu tiếng cho uống thuốc, giữa chừng phải lau mồ hôi và đổi miếng dán hạ sốt.
Chờ đến khi nhiệt độ hạ xuống còn 37.5 đã là sáng sớm ngày hôm sau, Khương Dao quyết định vẫn đi làm, sau đó bớt thời gian chạy về nhà xem tình hình sau.
Ai ngờ cái người "đối tượng" của Quan Lãng cứ nhất định đòi kết bạn với anh cho bằng được, còn gửi cả clip là có ý gì? Muốn thị uy sao?
Khương Dao nhìn mà phiền lòng, mấy lần ngón tay ấn vào nút phát cuối cùng vẫn rời ra, anh dứt khoát ấn khóa luôn màn hình, chuyên tâm xử lý công việc trước.
Bận rộn đến giữa trưa, Khương Dao không kịp ăn hạt cơm nào vào bụng đã phải vội vàng chạy về chung cư, trên đường tranh thủ nhắn tin hỏi Quan Lãng đã tỉnh chưa mà không thấy hắn trả lời.
Khương Dao bước vào nhà thấy cửa phòng ngủ mở toang, trên giường không một bóng người.
Chẳng lẽ Quan Lãng về nhà rồi?
Anh ra cửa xác nhận giày Quan Lãng vẫn còn, đang định gọi điện thoại cho hắn thì chợt nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn nhà từ một căn phòng nào đó.

Anh quay đầu phán đoán âm thanh truyền ra từ phòng tắm, trong lòng cả kinh vội chạy tới kéo cửa phòng tắm ra xem.
Quan Lãng đang trần như nhộng ngồi dưới đất, trên người lẫn trên tóc còn nhỏ nước, bên chân là máy sấy lăn lóc, âm thanh vừa nãy hẳn là tiếng chiếc máy sấy rơi.

Trông thấy Khương Dao, Quan Lãng với một tay lên bồn rửa muốn đứng lên nhưng không dùng được lực, mu bàn chân đau thấu tim nên chỉ đứng được một nửa lại ngã ngồi xuống đất.
"Đừng nhúc nhích!"
Khương Dao cất bước vào trong đỡ Quan Lãng để đối phương đứng vững.
Thời tiết nóng bức nên Khương Dao chỉ mặc một cái áo thun hơi mỏng, lúc này thân thể dính sát vào Quan Lãng không mảnh vải che thân, cảm giác cực kỳ quái dị.
Anh dứt khoát nghiêng đầu làm như không thấy mà đỡ Quan Lãng trở về phòng, ném lên giường, đoạn túm chăn đắp lên che khuất thân hình dễ khiến người ta nghĩ bậy kia đi.
Quan Lãng ngượng ngùng ho mấy tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn sau khi sốt dậy: "Xin lỗi anh, em cảm thấy toàn thân ra mồ hôi khó chịu quá nên muốn tắm một cái."
"Cậu đang sốt, tốt nhất đừng nên tắm." Khương Dao không hề tán thành.
"Tối hôm qua...!Cảm ơn anh." Quan Lãng nắm hờ tay Khương Dao, bàn tay hắn lớn hơn tay anh một chút, ngón tay cũng thon dài hơn hẳn.
"Cậu làm gì mà để sinh bệnh nặng thế này?" Khương Dao không nhịn được hỏi ra miệng.
"Không cẩn thận mắc mưa." Sắc mặt Quan Lãng ảm đạm, nhưng vẫn không đề cập một chữ đến việc đứng chờ cả đêm dưới lầu nhà Khương Dao, "Anh còn giận em không? Người hôm đó anh gặp tên Nghiêm Lập Bân, em và anh ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, có mấy công việc cùng hợp tác chứ không có tình cảm cá nhân gì đâu."
Khương Dao không cắt ngang, cũng không trả lời.
"Người em thích trước nay chỉ có mình anh thôi." Quan Lãng cảm giác ngón trỏ trong tay mình hơi giật giật, làm hắn vừa thấy chua chát vừa bất đắc dĩ, "Em...!có phải em khiến anh khó xử lắm đúng không?"
"Nếu anh thật sự không thích em chút nào, em sẽ không ép buộc anh nữa...!Dao Dao, tuy em không buông bỏ được, nhưng...!em có thể lùi về vị trí bạn bè."
Quan Lãng nói hết một tràng dài, còn bị di chứng cơn sốt ảnh hưởng nên cổ họng rất khó chịu, nói xong không khỏi ho khan liên hồi.

Cơn ho kéo dài dai dẳng khiến hắn đỏ bừng mặt mũi, Khương Dao phải giơ tay vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
Thời điểm vỗ lưng anh mới nhận ra Quan Lãng vẫn chưa mặc đồ, bàn tay cứ thế ấn vào tấm lưng trần trụi, lòng bàn tay dán lên làn da ửng hồng vì nóng bất thường.
Khương Dao lập tức sờ lên trán Quan Lãng, quả nhiên lại tăng nhiệt độ rồi.

Anh đứng dậy mở tủ lấy ra một bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng ném cho hắn: "Bộ này tôi mới mặc một lần, không chê thì mặc vào.

Trong nhà không có quần lót mới, cậu...!nhờ ai mang đến đây đi."
Quan Lãng nhận quần áo mặc xong lại ho thêm một trận nữa, vất vả mãi để dừng ho mới thấp giọng đáp: "Quần lót anh mặc rồi cũng được, em không ngại..."
Cảm giác đề tài sắp lái sang phương hướng kỳ quặc, Khương Dao nhanh chóng tiếp lời: "Chỗ tôi không có mấy nhãn hiệu cậu hay mặc."
"Dao Dao." Quan Lãng nằm trên giường, sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt yên lặng nhìn Khương Dao, "Lâu lắm rồi em không mua quần lót ngoài nữa, sau khi anh rời đi, em chỉ mặc mỗi loại anh chuẩn bị cho em thôi."
Trái tim Khương Dao vừa căng phồng vừa chua xót, anh không chịu nổi ánh mắt cháy bỏng của hắn bèn quay đầu tránh đi: "Cậu sốt lại rồi, phải uống thuốc."
Anh xuống bếp múc cho Quan Lãng một chén cháo nấu sẵn từ sáng, nhìn hắn ăn xong lại bắt hắn uống viên thuốc hạ sốt.
Hai mắt Quan Lãng luôn dõi theo mỗi hành động của Khương Dao.

Uống thuốc xong hắn ngồi dựa vào đầu giường, đầu óc váng vất nhưng vẫn không quên đề tài đang bỏ dở: "Số quần lót anh chuẩn bị cho em đã bị hỏng mất vài cái không mặc được nữa, anh giúp em mua mấy cái mới được không?"
Thấy Khương Dao không phản ứng, hắn lại bổ sung: "Coi như em đưa tiền nhờ anh mua hộ."
Khương Dao ngồi bên mép giường im lặng cúi đầu nhìn sàn nhà, trong lòng đấu tranh dữ dội.

Anh nhớ đến clip trên WeChat mà mình chưa kịp mở ra xem, đột nhiên nảy sinh một cơn bực bội khó tả.
Vừa rồi Quan Lãng nói sẽ lùi về vị trí bạn bè, anh không cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngược lại còn rầu rĩ không vui.

Thế nhưng anh vẫn tự vỗ tỉnh bản thân, rõ ràng đã quyết định vạch rõ giới hạn với hắn, cuối cùng lại phá vỡ nguyên tắc xử sự, làm ra hành động như muốn ngầm thả thính.
Trong thế giới người trưởng thành không có viện cớ, toàn bộ mọi việc đều phải do hai bên tình nguyện thì mới xuôi chèo mát mái.

Lúc còn ở thành phố H, chính anh là người ngầm chấp nhận đoạn quan hệ mập mờ này, vậy mà hiện tại đến dũng khí mở một đoạn clip lên xem cũng không có.
Khương Dao không khỏi giận chính mình, anh không muốn Quan Lãng nhận ra thái độ bối rối nên mạnh miệng nói: "Nếu cậu khỏe lên rồi thì về nhà đi, có thể gọi thư ký Lâm hoặc chú Lương tới đón đều được."
Nói xong lại hơi hối hận.
Chờ nửa ngày không thấy đối phương đáp lại, anh ngẩng đầu nhìn mới biết Quan Lãng vẫn còn giữ tư thế cũ, tay nắm chặt ngón tay anh dưới chăn nhưng mắt đã nhắm nghiền mất rồi.
Quan Lãng không nghe thấy.
Không biết tại sao, lúc này Khương Dao lại thở phào nhẹ nhõm.
Trong một quán cà phê tọa lạc gần khu chung cư, thư ký Lâm đang sắp xếp lại đống văn kiện cần Quan Lãng ký tên hôm nay, phân loại chi tiết để về công ty chia cho từng bộ phận phụ trách.
Cô bắt đầu mất liên lạc với Quan Lãng từ tối ngày hôm kia, đi tìm suốt cả ngày hôm qua cũng không thấy đâu cả, trong tay thì ôm một núi việc cần hắn xác nhận hoặc ký tên.

Giữa khoảnh khắc sứt đầu mẻ trán nhất, rốt cuộc đến sáng sớm nay cô mới nhận được điện thoại của sếp.

Bọn họ gặp mặt chớp nhoáng dưới tầng trệt chung cư, chỉ tốn khoảng nửa tiếng đã hoàn thành hết những công việc cần kíp nhất.
Trước khi thư ký Lâm rời đi, sếp Quan còn chỉ đạo riêng, bảo là hắn sẽ ở tạm đây một khoảng thời gian, cô tuyệt đối không được xuất hiện khi chưa có sự cho phép, cũng không được tiết lộ hành tung của hắn cho người thứ ba biết chuyện.
Toàn bộ quá trình thậm thà thậm thụt như đi buôn lậu.
Thư ký Lâm nghĩ thầm, chắc chắn sếp Quan đã quên trước ngày kết hôn, cô từng vâng chỉ thị hắn đi kiểm tra toàn bộ tài sản do Khương Dao đứng tên rồi.

Thân làm một thư ký chuyên nghiệp, làm sao cô có thể quên những tài liệu mình từng xem qua được?
Căn hộ mà sếp đang ở rõ ràng là nhà của Khương Dao.
Nhớ lại ngày bọn họ vừa kết hôn, thư ký Lâm phải đến tận nhà để hai bên ký vào bản hiệp nghị hậu ly hôn, lúc này chợt có cảm giác cuộc sống đúng là tràn đầy bất ngờ.
Sau khi phân tích tỉ mỉ tình huống, thư ký Lâm đứng lên quyết đoán đi làm thẻ hội viên dài hạn của quán cà phê.

Nếu không có gì bất ngờ, thời gian tới có lẽ ngày nào cô cũng phải ngồi đây chờ chỉ thị từ sếp rồi.

Lời tác giả:
Sắp kết thúc rồi, sắp tới phải ủn đít thật nhanh để viết cho xong thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui