Đừng hòng cứơp hoàng hậu của trẫm

Tiểu Đậu Đỏ không đi thăm Thích Như Quy mà trực tiếp xuất cung. Lần này nàng không phái người đưa tin cho Mộ Dung Ngô Kiến, cũng không mặc y phục thị vệ nữa, mà cứ thế quang minh chính đại mặc cung phục, ngồi kiệu liễn của công chúa lắc lư đi đến phủ Chất tử.

Thị vệ giữ cửa do dự túm tụm lại thương lượng một lát, một thị vệ trong đó lập tức chạy đi thông báo cho Thích Vô Biệt, chỉ là Thích Vô Biệt đang ở chỗ Ân Mịch Đường, cũng phân phó thị vệ không cho phép bất cứ ai đến làm phiền, nên thị vệ đưa tin không thể kịp thời báo tin tức Tiểu Đậu Đỏ xuất cung cho Thích Vô biệt.

Thị vệ nghĩ nghĩ, lập tức có chủ ý khác, nhanh chóng chạy đến cung của Thích Như Quy, mong Điện hạ cho hắn ý kiến. Vừa khéo Lưu Minh Thứ cũng ở trong cung Thích Như Quy giúp hắn trị thương.

“… Nghe nha hoàn bên người công chúa điện hạ nói là đi phủ Chất tử. Bệ hạ trước nay không cho phép bất cứ người nào đến gần phủ Chất tử, nếu công chúa điện hạ muốn đi thì phải lập tức bẩm báo cho Điện hạ. Nhưng Bệ hạ ở bên cạnh Ân gia cô nương, không cho phép cung nhân đến làm phiền, cho nên thuộc hạ mới phải to gan đến xin chỉ thị của Nhị Điện hạ.”

“Ân gia cô nương sao rồi?” Thích Như Quy hỏi.

“Nghe nói đã tỉnh lại rồi.”

Thích Như Quy gật gật đầu, cho thị vệ lui xuống.

Lưu Minh Thứ đang thu dọn hòm thuốc.

Thích Như Quy nhìn hắn một cái, rồi nói: “Ca, sao việc gì huynh cũng phải tự mình làm làm gì, bảo cung nữ thu dọn là được rồi.”

“Không sao, những chuyện này ta làm quen rồi.” Lưu Minh Thứ đặt bình thuốc cuối cùng vào hòm thuốc rồi đậy nắp lại.

Thích Như Quy quan sát vẻ mặt Lưu Minh Thứ, do dự nửa ngày mới nói: “Ca, huynh đối với Đậu Đỏ thế nào, mọi người đều nhìn vào trong mắt. Bây giờ Đậu Đỏ …”

Hắn dừng lại, trong nhất thời cũng không biết nên đánh giá như thế nào về hành vi của em gái. Hắn lại tiếp tục nói: “Đệ tin Tiểu Đậu Đỏ cũng rõ ràng huynh đối tốt với nàng, chỉ là huynh cứ luôn không nói gì, chỉ luôn yên lặng mà làm. Sao lại không cho bản thân một cơ hội cạnh tranh đây?”

“Vậy đệ thì sao?” Lưu Minh Thứ nhàn nhạt hỏi.

Thích Như Quy ngây ra một chốc, hỏi lại: “Đệ cái gì?”

Lưu Minh Thứ quay đầu qua, đôi mắt hư vô nhìn về hướng Thích Như Quy. Hai mắt hắn vô thần, rõ ràng là không nhìn thấy thứ gì, nhưng bị đôi mắt này nhìn chằm chằm vào làm cho Thích Như Quy khó hiểu có loại cảm giác chột dạ, giống như bị nhìn xuyên thấu vậy.

“Vết thương không được dính nước, đúng giờ thay thuốc.” Lưu Minh Thứ dặn dò một câu như thế, xong vác hòm lên rời đi.

Hắn bước chậm trên con đường yên tĩnh, nghe tiếng sàn sạt của cỏ cây dưới chân tường bị gió thổi.

“Tường là màu đỏ, cây là màu xanh, đường là màu trắng …”

Những thứ này là Tiểu Đậu Đỏ từng câu từng câu nói với hắn khi nằm úp sâp trên lưng hắn.

Đậu Đỏ của hắn nằm bò lên lưng hắn vẽ ra cho hắn một thế giới tươi sáng đẹp đẽ, Tiểu Đậu Đỏ là màu sắc duy nhất và cũng là người xinh đẹp nhất trong thế giới một màu đen tối của hắn.

Hắn hiểu ý của Thích Như Quy.

Nhưng hắn làm sao nói, làm sao tranh thủ đây?

Chẳng qua là một tên mù mà thôi.

Cơn gió thổi bay trường sam màu trắng của hắn, mang theo sự hoang tàn không hòa nhập với thế gian phồn hoa.

………………

Tiểu Đậu Đỏ đứng ở cửa nhìn Túc Vũ Hành rất lâu rất lâu.

Túc Vũ Hành lười biếng ngồi dựa trên giường La Hán, chân cũng không đi giày. Trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngôn ngữ Thích quốc và Túc quốc có một nửa tương đồng, cũng có một nửa hoàn toàn không giống. Nửa năm làm Chất tử này đã có thể đọc được điển tịch Thích quốc.

Túc Vũ Hành biết Tiểu Đậu Đỏ đứng ở cửa, chỉ là nàng không tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu mời nàng đi vào. Cho đến khi cuốn sách trong tay lật đến trang cuối cùng, Túc Vũ Hành mới đặt cuốn sách xuống, nhìn Tiểu Đậu Đỏ đứng ở cửa.

“Ngươi lại đến rồi …”

Túc Vũ Hành đột ngột ngừng nói.

Hắn có chút bất ngờ nhìn thấy đôi mắt thấm ướt của Tiểu Đậu Đỏ, nàng vậy mà đứng ở cửa lẳng lặng rơi lệ.

Giống như có một cánh tay vô hình nhéo lấy trái tim hắn vậy.

Túc Vũ Hành đứng lên đi qua chỗ Tiểu Đậu Đỏ, dừng lại trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, mỉa: “Tiểu công chúa tôn quý của Thích quốc chịu ủy khuất ở chỗ nào rồi đây? Dù có chịu ủy khuất ở nơi nào thì cũng không cần phải chạy đến chỗ ta khóc lóc chứ. Chẳng lẽ là muốn ta dỗ ngươi hả?”

Nước mắt Tiểu Đậu Đỏ rơi tí tách, lại cố gắng cong khóe môi cười ôn nhu.

“Túc Vũ Hành, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Trong lòng ngươi có ta không? Nếu ngươi nói không có, ta lập tức rời đi không đến tìm ngươi nữa, đời này cũng không có chút dây dưa gì nữa.”

Túc Vũ Hành nhìn chăm chăm mắt Tiểu Đậu Đỏ, nửa ngày sau cười xùy một tiếng, nói: “Không có.”

“Được, ta biết rồi.” Tiểu Đậu Đỏ cười gật đầu, sau đó không hề do dự xoay người đi.

Nụ cười bên khóe môi Túc Vũ Hành dần dần nhạt đi, hắn híp mắt nhìn Tiểu Đậu Đỏ, ngón tay rũ bên người hơi cương cứng.

Hắn cho là mình sẽ không giơ tay lên, nhưng khi hắn giơ tay lên thì bóng dáng Tiểu Đậu Đỏ đã đi xa, đến vạt áo của nàng hắn cũng chạm không đến.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui